“Muốn đoạt thức ăn trong miệng hổ, cũng phải xem xem đao kiếm trong tay chúng ta có đáp ứng hay không.” Lạc Viễn bước ra một bước, phẫn nộ nhìn đám người Đại Ngạch quái nhân.
Trương Quảng lúc trước bị đối phương ám toán qua một lần, suýt nữa mất cả mạng, sớm đã hận đối phương tận xương tuỷ. “Đúng vậy, chúng ta còn nhiều hơn một người, nếu thật sự động thủ, cũng không hề sợ đám tiểu nhân bỉ ỏi các ngươi.”
Đám ngươi Vương Viện lần lượt cầm chặt binh khí trong tay, sắc mặt ngưng trọng, mỗi người đều tiêu hao không ít nguyên khí, lúc này nếu như không đoàn kết lại, chỉ sợ càng chết nhanh hơn. Hơn nữa đối phương ngoại trừ Đại Ngạch quái nhân một tên Luyện Khí tầng sáu, Luyện Khí tầng năm chỉ có hai người, tu vi tổng thể thấp hơn bọn họ, nên bọn họ cũng chưa chắc sẽ thua.
“Nếu đã như vậy, không nói chuyện được thì đánh một trận thôi. Đại Ngạch quái, còn gì để nói nữa, Ngân Dực Ngô Công đã chết, trong hang nói không chừng còn có trứng linh trùng, trước tiên giết hết đám gia hoả không biết điều này, sau lại vô hang tìm kiếm một phen.”
Cẩm y đại hán phía sau Đại Ngạch quái nhân cười to nói, tay cầm chặt cây Lang Nha Bổng, đồng thời vỗ vào túi linh thú bên hông. Trong sương trắng xuất hiện một con hắc sắc cự viên thân cao gần trượng, hai tay thô to hứng phấn vỗ ngực vang lên tiếng ầm ầm.
“Đúng vậy, đám người này đi vào sơn mạch hơn một tháng trời, trong túi trữ vật nhất định chứa không ít linh vật.” Những người khác đều lần lượt hưởng ứng.
Đại Ngạch quái nhân ha ha cười lớn, nhìn chằm chằm Phạm Thanh nói: “Nếu đã như vậy, liền giết thôi! Huyết thủ đạo nhân, xem ra hôm nay chúng ta cuối cùng cũng phải chiến một trận rồi.”
“Hiếp người quá đáng!” Vương Viện một thân nữ lưu, lúc này cũng nhịn không được lửa giận, cùng với đại hán cẩm y tay cầm Lang Nha Bổng, còn có có hắc viên đó đánh thành một đoàn, lấy một địch hai cũng không hề rơi xuống hạ phong.
Vương Bình, Trương Quảng đám người cũng lần lượt tìm đối thủ.
Lạc Viễn, Hà Đà Tử lao về phía cặp song sinh trên mặt có vết bớt màu xanh. Bất quá chính vào lúc Lạc Viễn tay cầm linh kiếm chém về phía đối phương, Hà Đà Tử phía sau nét mặt trở nên hung tợn, linh kiếm trong tay đột nhiên đâm về phía sau gáy của Lạc Viễn.
Lạc Viễn tuy rằng cảm giác được một cổ khí tức sắc bén ép thẳng tới, bất quá khoảng cách quá gần, căn bản không né tránh kịp. Trong lúc gấp gáp, dùng tốc độ nhanh nhất thi triển một đạo “Thổ Giáp Thuật!”
Nhưng Thổ Giáp Thuật vẫn chưa kịp thành hình, linh kiếm trong tay Hà Đà Tử đã chạm vào da của Lạc Viễn.
“Ngu xuẩn, chân chính ít người hơn chính là bên phía các ngươi, chết đi!” Khí thế trên người Hà Đà Tử bạo phát, không ngờ cũng là thực lực Luyện Khí tầng sáu, trước đó không biết dùng phương pháp gì ẩn tàng đi thực lực chân chính của bản thân.
“Lạc huynh đệ!” Trương Quảng, Trịnh Sĩ Kỳ kinh hãi kêu lên.
“Đại ca!” Lạc Thanh càng hoa dung thất sắc, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Bất quá lúc này, không ai chú ý tới Lục Tiểu Thiên không biết lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Sưu! Đột nhiên từ dưới đất chui lên một người, chính là Lục Tiểu Thiên lúc nãy vừa biến mất trong chốc lát.
Lục Tiểu Thiên trên mặt mang theo tia giễu cợt, trong ánh mắt giật mình của Hà Đà Tử, linh kiếm trong tay vung lên. Hà Đà Tử do lực cũ đã tận, đồng dạng cũng không kịp né tránh, chỉ cố gắng kéo lệch thân thể qua một chút, tránh qua nơi yếu hại.
“Tay của ta!” Hà Đà Tử hét thảm, cánh tay cầm kiếm mang theo một lượng máu lớn bay lên trời.
Hà Đà Tử bàng hoàng lùi về sau vài trượng, vội vàng lấy ra một bình dan dược liệu thương đổ vào miệng một viên. Vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên: “Ngươi sao lại chú ý đến ta?”
Đại Ngạch quái nhân đám người đồng dạng cũng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thiên, bọn họ dùng phương pháp như vậy đã thành công giết chết hai tiểu đội khác, không ngờ lúc này lại bị Lục Tiểu Thiên phát giác.
“Lúc sớm ở Vọng Nguyệt thành, ta đã cảm thấy kỳ quái, một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn như người, tu vi không cao. Không chỉ trong tay có đan phương của Nguyên Khí đan, mà còn có tin tức của Ngân Dực Ngô Công. Đối với lộ tuyến đi đường như xe nhẹ đường quen, đó không phải là việc một tên tu sĩ Luyện Khí tầng bốn có thể làm được. Bất quá lúc đó cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.”
“Sau này lại gặp phải tập kích của Thanh Trúc Phong, ta tuy rằng hoài nghi, nhưng trong Vọng Nguyệt sơn mạch các tiểu đội độc ác như vậy không ít, ta cũng không hoài nghi tới ngươi, bất quá tới lúc này, lại xuất hiện tiểu đội của Đại Ngạch quái nhân, liền không thể không khiến ta nghi ngờ. Ta nghĩ, nếu như trước đó có thêm mấy người trong đội mình bị Thanh Trúc Phong đả thương, e rằng lúc đó các ngươi đã động thủ rồi.”
“Chỉ vì Đại Ngạch quái nhân thấy chúng ta chỉ bị thương một người, thực lực vẫn chưa hao tổn nghiêm trọng, không nguyện ý lưỡng bại cầu thương, cho nên các ngươi mới cải biến kế hoạch, đợi chúng ta sau khi chiến đấu với Ngân Dực Ngô Công, mới xuất hiện chiếm tiện nghi, giết người cướp của, đúng không?”
Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói, hắn vốn không muốn nhiều lời như vậy, bất quá đám người Lạc Viễn, Vương Viện đều đã hao tổn không ít nguyên khí, lúc này trong đội xuất hiện phản đồ Hà Đà Tử. Nhân tâm bất ổn, hắn trước tiên phải ổn định lại tâm trạng của mọi người, nếu không một khi nhân tâm tan rã, căn bản không cần phải đánh nữa, chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
“Sớm biết thì một đao giết chết tên khốn này cho rồi.” Trương Quảng phẫn nộ vung linh đao trong tay.
Lạc Viễn sắc mặt trầm trọng nói: “Lục huynh đệ, ta thiếu ngươi một mạng.”
“Vừa rồi còn doạ cho ta hoảng sợ, vốn còn tưởng lần này vào sơn mạch là tay trắng quay về, không ngờ Lục đạo hữu đã sớm nhìn thấu mọi thứ rồi.”
Vương Viện cười khúc khích, tuy rằng lại ít đi một người là Hà Đà Tử, bất quả vẻ bình tĩnh của Lục Tiểu Thiên cũng cảm nhiễm bọn họ.
“Nói nhiều như vậy, các người hiện tại lại ít đi một người, Hà Đà Tử tuy rằng mất đi một tay, có ảnh hưởng nhất định đến thực lực của y, nhưng đã cầm được máu nên ảnh hưởng cũng không lớn.” Đại hán cẩm ý cầm lấy Lang Nha Bồng cười âm hiểm nói.
“Đúng không?”
Lục Tiểu Thiên cười lạnh, đổi lại là võ giả phàm nhân bình thường, gặp phải trọng thương như vậy, chiến lực sẽ suy giảm rõ rệt, còn tu tiên giả thì ảnh hưởng lại ít một chút, Hà Đà Tử trước đó đã ẩn giấu đi tu vi của bản thân là Luyện Khí tầng sáu. Chỉ cần ở một bên thi triển pháp thuật là có thể ngăn cản Lạc Thanh hoặc Vương Bình rồi, lại còn có thể chiếm thượng phong. Tình thế đối với bọn họ vẫn bất lợi, nhưng hắn lại làm sao không có hậu thủ chứ.
“A!” Hà Đà Tử vừa dùng linh dược cầm máu, đột nhiên một cơn đau kịch liệt trong ngực truyền đến, khiến cho khuôn mặt y hoàn toàn tái nhợt.
“Kiếm, trên kiếm có độc, ngươi thật bỉ ỏi!”
Hà Đà Tử sắc mặt vô cùng khó coi, hai mắt nhìn Lục Tiểu Thiên muốn phun lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người, e rằng Lục Tiểu Thiên đã bị giết chết vô số lần rồi. Sau đó Hà Đà Tử vội vàng lấy hết những giải dược mang theo trong túi trữ vật ra, điên cuồng uống vào, nhưng lại không có tác dụng. Lục Tiểu Thiên bôi lên lưỡi kiếm rất nhiều loại kịch độc, không cần quá lâu, Hà Đà Tử hai mắt trắng dã, ngã trên đất đau đớn co giật.
“Ngươi muốn hãm hại toàn đội ta chết sạch, lẽ nào lại không cho chúng ta phản kích?” Vương Bình quơ quơ đại côn, thản nhiên nói: “Lục đạo hữu quả thật lợi hại, Vương mỗ ta tâm phục khẩu phục.”
“Đại Ngạch quái, người trẻ tuổi này là một Luyện Đan Sĩ vô cùng lợi hại, trên thân tựa hồ có rất nhiều Tụ Khí Đan, hắn dùng Tụ Khí Đan trao đổi đại lượng linh thảo, linh thạch. Trong tiểu đội này, linh thạch của hắn là nhiều nhất, theo suy đoán của ta, linh thạch, linh thảo, Tụ Khí đan trên người hắn giá trị ít nhất cũng hơn hai trăm khối linh thạch.”
Hà Đà Tử ghi hận trong lòng, lập tức nói ra một loạt những thông tin cực kỳ bất lợi với Lục Tiểu Thiên. Quả nhiên, Hà Đà Tử vừa dứt lời, đại hán cẩm y, còn có những người khác, ánh mắt tham lam thèm thuồng nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên.
Đại Ngạch quái nhân gật đầu rồi lùi về sau hai bước, ngữ khí âm trầm nói: “Hiện tại quân số như nhau rồi, ngươi trẻ tuổi như ngươi không tồi, bất quá ngươi nghĩ biện pháp kéo dài thời gian là ta không biết sao? Xem ra các ngươi vẫn còn chưa kiến thức qua thủ đoạn của ta.”
Lục Tiểu Thiên nét mặt khó coi, sớm biết như vậy vừa rồi một kiếm đó nên dành để kết thúc tính mạng của tên này, chỉ lưu lại Hà Đà Tử. Bất quá Lục Tiểu Thiên cũng muốn lợi dụng thương thế của Hà Đà Tử, còn có một phen đối thoại, tranh thủ cho đám người Lạc Viễn thời gian khôi phục nguyên khí, không ngờ lại trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Đại Ngạch quái nhân vỗ vào hắc hồ lô bên hông, âm thanh ong ong vang lên, một đám phi nghĩ màu lục từ trong hồ lô bay ra. Số lượng hơn một trăm con, do cự ly quá gần, nên khi đám tiểu lục nghĩ này bay ra, cho người ta cảm giác che kín cả trời đất.
“Ảnh Nghĩ!” Đám người Vương Viện thất thanh kêu lên, sắc mặt tái nhợt. Cho dù là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, đối với số lượng Ảnh Nghĩ nhiều như vậy, cũng phải cẩn thận ứng phó. Trùng tu trong tu sĩ đồng giai, luôn luôn chiếm nhiều ưu thế.
“Hắc hắc, cũng xem như các ngươi có hiểu biết.” Đại Ngạch quái nhân nhếch mép cười nói, chỉ huy đám Ảnh Nghĩ đó thành mấy nhóm nhỏ, mỗi nhóm có mười con, con đầu lĩnh rõ ràng to hơn các con khác một chút.
Đại Ngạch quái nhân tựa hồ chỉ có thể khống chế bảy nhóm Ảnh Nghĩ nhỏ, mười mấy con khác đều bay loạn xung quanh.
Lục Tiểu Thiên không nghĩ rằng lại đụng vào đồng đạo nuôi dưỡng Ảnh Nghĩ, bất quá Đại Ngạch quái nhân đối với sự khống chế Ảnh Nghĩ rõ ràng mạnh hơn hắn một chút. Bảy nhóm Ảnh Nghĩ, chia ra các hướng bao vây hắn lại. Lục Tiểu Thiên thi triển một cái Hoả Cầu thuật, cũng bị con Ảnh Nghĩ đầu lĩnh ngăn cản, tuy rằng nó không ngừng kêu thảm, trên không trung lắc qua lắc lại, gặp phải trọng thương những vẫn chưa có chết đi. Còn những con Ảnh Nghĩ khác lại từ các hướng khác bao vây xông tới.
Sau khi thoáng có chút choáng váng, Lục Tiểu Thiên trong lòng cười lạnh, lực sát thương của Ảnh Nghĩ chỉ là phụ, quan trọng là sức sống đám Ảnh Nghĩ này còn mạnh hơn đám Thanh Trúc Phong, hơn nữa chỉ cần bị chích vài cái, nguyên khí vận hành liền có chút khó khăn, trong lúc chiến đấu chính là trí mạng. Có lẽ Ảnh Nghĩ đối với người khác có tính uy hiếp cực lớn, nhưng đối với hắn chỉ có chút rắc rối mà thôi.
Đồng thời Lục Tiểu Thiên rút linh kiếm ra, tay trái cầm một viên giải dược, chuẩn bị bỏ vào trong miệng. Bất quá lúc này lại phát sinh một việc khiến cho hắn ngoài ý muốn. Phạm Thanh, thân là người đầu lĩnh của tiểu đội này, là chiến lực chủ đạo, lúc này không ngờ lại quay đầu bỏ chạy.
Phạm Thanh lâm trận bỏ trốn, là trải qua cân nhắc kỹ càng rất lâu. Y trước đây giao thủ với Đại Ngạch quái nhân vài lần, đều không chiếm được chút tiện nghi nào. Y biết rõ sự lợi hại của Đại Ngạch quái nhân, còn y hiện tại linh khí đã bị hao tổn, nguyên khí trong đan điền chỉ còn lại ba phần. Căn bản không phải là đối thủ của Đại Ngạch quái nhân, Lục Tiểu Thiên tuy rằng đa mưu túc trí, nhưng vẫn còn quá trẻ, chưa chắc có thể địch lại Đại Ngạch. Cho dù miễn cưỡng chống đỡ được, phần thắng bên mình cũng sẽ không quá nửa phần.
Càng quan trọng hơn chính là lúc này Phạm Thanh đã thu thập được một khỏa nhị giai yêu đan, vật phẩm yêu cầu trong nhiệm vụ của Man Thú Tông. Chỉ cần về tới Vọng Nguyệt thành, y liền có thể gia nhập tông môn. Căn bản không cần phải ở trong Vọng Nguyệt sơn mạch vô sinh ra tử nữa.
“Vô sỉ!” Đám người Lục Tiểu Thiên, Lạc Viễn cùng tức giận kêu lên, vốn bọn họ đã ở thế yếu, hiện tại còn thiếu đi Phạm Thanh, giống như bẻ đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ, đạp đổ đi hy vọng cuối cùng.
“Chúng ta vốn đã thực lực đại giảm, hiện tại còn thiếu đi hai người, trận chiến này không đánh được, ta rút lui đây!”
Vương Viện vốn còn tính liều một phen, chỉ là tình thế hiện tại chuyển biến xấu đi, sau khi trải qua đắn đo trong lòng, cảm thấy không hề có cơ hội thắng chút nào, lập tức đưa ra quyết định. Sau khi một đao bức lui đại hán cẩm y, dán lên người một đạo Mộc Độn phù, nhảy lên cây đại thụ bên cạnh, bóng người lập tức biến mất không thấy nữa, lại trong chớp mắt, người đã ở phụ cận một cây đại thụ khác, sau đó biến mất vào trong bụi rậm.
Ngay sau đó, thần sắc Vương Bình biến đổi không ngừng, đồng dạng thi triển Ngự Phong thuật hướng phía xa kia chạy đi.
“Chạy đi đâu?” Đối phương một vị lão giả tay cầm song kiếm, tốc độ không chậm dí sát theo sau.
“Lục huynh đệ, ngươi nói phải làm sao bây giờ” Đám người Trương Quảng, Lạc Viễn mặt đầy lo lắng, tình hình lúc này với bọn họ mà nói, đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn. Mấy người còn lại vô cùng tin tưởng Lục Tiểu Thiên, không giống như Vương Viện hay Vương Bình trong lòng có tính toán riêng, sớm đã chạy trốn không thấy bóng dáng.
“Chúng ta chỉ còn lại mấy người, có thể làm được gì, mạnh ai nấy chạy thôi, sống chết do trời.”
Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói, xoay người muốn bỏ chạy. Hắn không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa, nếu mọi việc trong khả năng của mình, hắn sẽ không ngại ra tay giúp đỡ đám người Lạc Viễn.
Nhưng sau khi mấy người Phạm Thanh, Vương Viện bỏ trốn. Mấy người Đại Ngạch quái nhân đều tập trung vào hắn, tự nhiên là vì những gì Hà Đà Tử đã nói trước đó, một Luyện Đan sĩ trên tay có rất nhiều linh thạch, đan dược. Hiện tại hắn còn khó bảo vệ cho bản thân, làm sao còn có thể lo cho người khác được.
“Khặc khặc, Trâu đạo hữu, chúng ta hai người đi truy đuổi tiểu tử họ Lục kia, những người khác phân ra hai người bảo vệ thi thể của Ngân Dực Ngô Công, còn lại tiếp tục đuổi giết những người khác!”
Đại Ngạch quái nhân tâm tư xoay chuyển rất nhanh, Hà Đà Tử lúc này đã độc phát hôn mê nằm trên mặt đất, sống chết chưa rõ. Hiện tại không ai rãnh mà quan tâm tới y, Ngân Dực Ngô Công đã chết cũng không thể chạy thoát. Nhưng Lục Tiểu Thiên là một Luyện Đan sĩ, gia tài có thể sẽ không thấp những thứ giá trị trên người của Ngân Dực Ngô Công.
Nếu như chỉ có một Đại Ngạch đuổi theo, một là vì từ tình huống vừa rồi xem ra tâm cơ Lục Tiểu Thiên cũng rất sâu, chưa hẳn là không có hậu thủ. Hai là vì những thành viên khác có thể sẽ không phục, kêu thêm hán tử cẩm y họ Trâu người có thực lực chỉ dưới y, hai người liên thủ chia đều nhau còn hơn chia cho bảy tám người khác, những người còn lại cho dù không phục, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
“Ha ha, được. Hai người chúng ta liên thủ làm thịt tên tiểu tử đó, coi như là vì Hà Đà Tử báo thù!” Trâu Tân đối với an bài của Đại Ngạch quái nhân vô cùng hài lòng, lập tức đáp ứng. Hai người một trước một sau, điên cuồng đuổi theo Lục Tiểu Thiên.
Đám người Lạc Viễn, Trương Quảng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng cấp tốc hướng về chỗ khác chạy đi, trước mắt không chỉ là một chuyến tay trắng, có thể chạy thoát toàn mạng đã là không tồi rồi.
“Tiểu nương tử, không cần chạy, lưu lại chơi đùa với đại gia nào!” Một gã hoa hoà thương râu tóc lôi thôi cùng với một tên thiếu niên mặc thanh y đuổi theo phía sau Lạc thị huynh muội, Trương Quảng và Trịnh Sĩ Kỳ. Chỉ trong nháy mắt, tiểu đội trước đây đã hoàn toàn tan rã.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận