"Giết con Thủy Tinh Thiềm Thử đó, đoạt yêu đan, cướp linh vật!" Tuy rằng cao thủ tại đây không ít, bất quá thế lực nhỏ yếu, có người muốn thừa dịp hỗn loạn vơ vét một chút càng nhiều càng tốt. Căn bản không phải là một hai cao thủ có thể ngăn cản được, cũng không biết là ai hét lớn, các tán tu hỗn loạn mỗi người tự phóng thích ra pháp thuật, đánh cho tiểu hồ cuộn trào sóng nước không ngừng.
Hỏa hệ, Phong hệ, Thổ hệ, các hệ pháp thuật đánh cho mặt nước tiểu hồ sôi sùng sục, sóng xô cuộn trào mãnh liệt, bọt nước bắn tứ tung.
"Ngưng, như vậy không hiệu quả đâu, chỉ là lãng phí pháp lực, phải hút cạn nước trong hồ, mới có thể ép Thủy Tinh Thiềm Thử hiện thân." Một vị lão giả trông rất có thực lực, dùng truyền âm hét lớn với mọi người xung quanh.
"Đánh rắm, lão tử dùng Lôi Kích thuật nhất định có thể ép con súc sinh đó đi ra." Trong đám người có một tiếng phản bác, tiếp theo một âm thành như lôi đình nổ vang, vừa khéo đánh ngay phía trước lão giả đó vài trượng. Điện hồ thô to vang lên tiếng xích lạp đánh vào trong nước, Lục Tiểu Thiên đứng cách mặt hồ không xa, cũng có cảm giác bị điện giật cho tê rần.
Lúc này mặt hồ quá loạn, các loại sơ giai pháp thuật liên tục đánh tới, bất quá không ai chú ý tới phía dưới mặt hồ đang cuộn trào, có một cái lốc xoáy không bắt mắt xuất hiện.
Xa…, một đồ vật gì đó nhảy ra khỏi mặt nước. Bốn phía đột nhiên nổi lên tiếng kinh hô. Một con Thiềm Thử to lớn toàn thân trong suốt như nước to nửa trượng vuông. Một cỗ khí tức khủng bố theo việc Thiềm Thử ra khỏi nước khuếch tán ra ngoài.
"A, yêu thú!"
Tán tu đứng gần bên tiểu hồ kinh hoảng lùi lại, tuy rằng gào thét muốn giết Thủy Tinh Thiềm Thử, bất quá khi nó thật sự xuất hiện. Sau khi cảm nhận thấy khí tức vô địch của nó, mới sực nhớ đây chính là một con tứ giai yêu thú. Là một tồn tại mà bất cứ một ai ở nơi này cũng không thể nào so sánh.
Thủy Tinh Thiềm Thử cũng vô cùng phiền não, nó ở dưới đáy hồ đang nghỉ ngơi rất tốt. Một lần ngẫu nhiên xuất hiện trên mặt hồ, bị tu sĩ nhân loại nhìn thấy, không nghĩ tới lại dẫn tới nhiều người như vậy. Vốn đa số sơ giai pháp thuật cho dù đánh lên mặt hồ, cũng không ảnh hưởng tới nó, bất quá một lượng nhỏ lôi hệ pháp thuật lại khiến cho nó cảm thấy không thoải mái. Vì vậy nó liền quyết định đi ra dạy cho đám kiến này một bài học.
Sưu! Một thứ gì đó sắc bén như mũi tên từ trong miệng Thủy Tinh Thiềm Thử bắn ra, nhưng lại không phải là tiễn, mà giống như một sợi chỉ. Tựa hồ rất ít người có thể nhìn rõ sợi chỉ này, chỉ thấy trước mắt hoa lên, liền rút lại vào trong miệng nó.
Bất quá khoảng khắc khi sợi chỉ này xuất hiện, liền có mấy tiếng hét thảm liên tục vang lên.
Lục Tiểu Thiên nhìn chăm chăm, lại thấy bên cạnh hắn cách mấy trượng, sáu bảy tên tán tu đứng thẳng chung một hàng trước ngực có thêm một lỗ máu. Khi sợi chỉ đó rút về, mang theo một khối huyết nhục lớn. Có người bị đánh trúng chỗ yếu hại, lập tức tử vong, có kẻ thì may mắn hơn một chút, chỉ mất đi khối huyết nhục, bị gãy hết mấy cái xương, chỉ trọng thương chưa chết.
Sau đó sợi chỉ đó lại xuất hiện mấy lần, chính là đầu lưỡi của Thủy Tinh Thiềm Thử! Lục Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ tới khi còn nhỏ từng cùng phụ thân xử lý hoa màu dưới đất, cảnh tượng Thanh Oa săn mồi thật là kinh khủng. Nhất thời hàn ý xuất hiện trong lòng, Thủy Tinh Thiềm Thử cách bản thân không xa, liên tục công kích vài lần, bản thân nếu bị một con yêu thú tương đương với Trúc Cơ kỳ đánh tới, vận khí tốt thì chỉ bị trọng thương nếu không thì... Lúc này xung quanh đều là người và người chen chúc lẫn nhau, hắn muốn trốn cũng trốn không thoát. Lục Tiểu Thiên trong lòng hoảng sợ, bất quả khi nhìn thấy một hai người ngã xuống, đột nhiên linh cơ vừa động, cũng làm ra vẻ ngã ra trên mặt đất.
Sưu sưu sưu…
Sợi chỉ một hơi bắn ra mười mấy lần, Thủy Tinh Thiềm Thử xuất hiện quá đột ngột, có ít nhất sáu bảy mươi tên tán tu không hề có chút chuẩn bị chết dưới sự đột kích của Thủy Tinh Thiềm Thử. Lúc này nước hồ đều trở nên đỏ như máu, khi ấy chúng tán tu mới có phản ứng, các loại sơ giai pháp thuật điên cuồng đánh tới.
Thủy Tinh Thiềm Thử trong nháy mắt dính phải hơn trăm đạo pháp thuật, nhưng cũng không có bị thương quá nghiêm trọng, lại chìm vào trong nước. Vốn Thủy Tinh Thiềm Thử thân thể trong suốt, lúc này giống như là biến mất vậy. Lại qua một lát, Thủy Tinh Thiềm Thử lại xuất hiện ở giữa hồ, bộ dạng khinh khỉnh miệt thị tất cả tu sĩ.
"Con Thiềm Thử chết tiệt này." Lục Tiểu Thiên từ dưới đất đứng lên. Trong đám đông chen chúc đó, hắn ít nhất cũng bị dẫm đạp hết mười mấy cước. Bất quá chỗ hắn vừa đứng lúc nãy cũng có nhiều thêm vài thi thể, so ra bị giẫm đạp vài cước cũng không coi là gì.
"Báo thù!"
Đột nhiên chết hơn mấy chục người, có không ít tu sĩ là thân bằng hảo hữu của đám người đó. Nhất thời kích động đám đông, vừa rồi nói giết chết Thủy Tinh Thiềm Thử cũng là đám người này, chẳng lẽ chỉ có tu sĩ giết yêu thú, không cho tu sĩ phản kích sao? Lục Tiểu Thiên trong lòng cười lạnh, vỗ vỗ bụi bẩn trên người, có giáo huấn vừa rồi, hắn lui ra khỏi đám đông đứng bên ngoài, mới có chút cảm giác an toàn.
Lúc này đám tán tu cũng yên tĩnh trở lại, ý thức được ở trong hồ không thể nào chiến thắng con tứ giai yêu thú Thủy Tinh Thiềm Thử này, rất nhanh liền có tu sĩ đề nghị đào con kênh thoát hết nước hồ. Xung quanh nơi này đều là vùng trũng, chỉ cần đào ra một cái mương, không lo không có chỗ thoát nước. Chỉ cần thoát hết nước đi, chúng tu sĩ liền có thể hợp lực vây giết con tứ giai linh thú này.
Sau khi thống nhất phương pháp, chúng tu sĩ lập tức bắt đầu động thủ. Còn có không ít Luyện Khí sĩ lập tức luyện chế linh khí dùng để đào mương, có tán tu trực tiếp dùng linh đao, linh kiếm. Nếu như là phàm nhân thế tục, muốn ở trong núi đào ra một con mương như vậy, không có vài năm thời gian căn bản là không thể. Bất quá đổi thành đám người tu tiên này, chỉ cần mấy ngày thời gian thôi, mương thoát nước đã được đào xong.
Khi nước hồ theo con mương ào ào thoát đi, đáy hồ thâm sâu từ từ lộ ra bộ mặt thật của nó.
"Xuân Thủy Tảo!"
"Bạch Hợp Lang!"
"Thủy linh thạch!"
"Băng linh thạch!"
Dựa theo đáy hồ lộ ra, một số linh vật bên trong cũng lần lượt lộ ra dưới ánh mắt của mọi người. Có không ít thứ còn là đồ vật bên trong nhiệm vụ mà một số môn phái yêu cầu.
Một số tán tu nhịn không được, nhìn thấy nước trong hồ đang từ từ hạ thấp nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng của Thủy Tinh Thiềm Thử, bắt đầu đi xuống đáy hồ tiếp cận một số linh thạch, thu thập linh thảo.
"Mẹ nó, đám khốn này chưa gì đã xuống dưới rồi, thật không biết chết là gì mà." Có người mắng, nhìn thấy liên tục có hơn mười mấy người đi xuống dưới hồ, cũng không ngồi yên được nữa, mở ra hộ tráo bắt đầu đi xuống.
"Ha ha, ta đạt được ba khối Băng linh thạch rồi! Kha, ai dùng hỏa cầu thuật đánh lão tử, có gan thì đứng ra!"
Bất quá ai lại trong lúc này đứng ra thừa nhận chứ, muốn trách nên trách tên này quá huênh hoang. Lại có mấy đạo sơ giai pháp thuật bị những người ganh tỵ đánh ra, đánh tới tên đại hán trung niên đó kêu la thảm thiết.
Khi người đạt được chỗ tốt càng ngày càng nhiều, càng nhiều người bắt đầu xuống hồ. Những tên Luyện Khí đại viên mãn tự cao đứng trên sườn dốc cao nhất thời sắc mặt tái mét, nhưng hiện trường đã hoàn toàn mất khống chế, cũng không phải bọn họ có thể xoay chuyển được.
Lục Tiểu Thiên cũng lẫn vào trong đám người, nhưng không có trực tiếp xuống hồ. Những linh vật này tuy rằng trân quý, nhưng hắn đã nếm trải qua không ít đau khổ. Trước khi chưa nhìn thấy hình bóng Thủy Tinh Thiềm Thử, hắn sẽ không dễ dàng đi xuống dưới đó.
"A, chân của ta!" Đột nhiên, trong đám người có tiếng hét thảm, chỉ thấy trong lớp bùn đó, một con Yêu Giải thanh sắc* từ trong lớp bùn lộ ra ngoài. Nó đang vung đôi càng to lớn, trên đó đang kẹp lấy một cái chân vừa bị cắt đứt.
*Yêu Giải thanh sắc: con Cua xanh
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận