Yêu đan rất ít thấy ở yêu thú nhất giai và nhị giai, chỉ có nhị giai yêu thú cực kỳ lợi hại hoặc từ tam giai trở lên, mới có thể thường xuyên xuất hiện yêu đan. Nhưng pháp châu lại không như vậy. Tỉ lệ pháp châu xuất hiện là một trên một vạn, trong toàn bộ tu tiên giới, có ghi chép liên quan tới pháp châu chỉ có vài ghi chép lẻ tẻ mà thôi.
Tương truyền yêu thú hiện tại cũng đều là các loại cự thú, đại yêu thời viễn cổ, sinh sôi ra các loại chủng tộc bất đồng. Tuy rằng huyết mạch đã mỏng manh tới mức đáng thương. Nhưng cũng có thể vô tình thức tỉnh một bộ phận năng lực nào đó, ở trong cơ thể bọn chúng hình thành pháp châu. Hoàn toàn không phải do yêu thú thực lực càng cao thì càng dễ thức tỉnh, sự xuất hiện của pháp châu không hề theo quy luật nào cả.
Cũng không phải một khi giác tỉnh sẽ đều là pháp thuật thiên phú vô cùng lợi hại, cũng có khả năng chỉ là gân gà, một loại năng lực nhỏ bé không đáng kể. Bởi vì thời kỳ thượng cổ, cũng phải mỗi loại yêu thú đều vô cùng lợi hại.
Bất quá một khi được truyền thừa pháp thuật cực kỳ lợi hại, tùy theo thực lực yêu thú đã thức tỉnh được tăng cao, rất có khả năng dời non lấp biển, uy năng cực lớn.
"Cướp pháp châu, cướp yêu đan mau!"
Lúc này tu sĩ bốn phía vẻ mặt vô cùng điên cuồng, hoàn toàn mất đi lý trí. Liên quan tới truyền thuyết về pháp châu rất xa xưa và thần bí, mọi người đều truyền miệng nhau là nhiều, có người thậm chí nhận thấy một khi đạt được pháp châu liền lập tức tu vi bạo tăng, bay lượn lên chín tầng trời, khinh thường mọi người, thành tựu đại đạo Kim Đan.
Còn có một số tu sĩ cô lậu quả văn thậm chí còn không biết pháp châu là vật gì. Bất quá nhìn thấy thần sắc điên cuồng của tu sĩ xung quanh, có ngu ngốc hơn đi chăng nữa cũng có thể biết rằng vật đó nhất định là kỳ trân dị bảo.
Hơn ngàn tu sĩ từ bên bờ hồ điên cuồng lao xuống đoạt bảo vật, tràng diện vô cùng đồ sộ, khiến cho những người vẫn còn chưa động thân cảm thán không thôi.
"Ha ha, ta đoạt được rồi, pháp châu là của ta." Một tên tu sĩ trẻ tuổi cưỡi lên một con Bạch Ưng, tốc độ rất nhanh, giành trước một bước nhặt lấy pháp châu trong tay, vui mừng điên dại, lại chộp tới khỏa yêu đan đó.
"Ngu ngốc." Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói, âm thanh chưa dứt, hơn mười đạo pháp thuật bắn về phía Bạch Ưng trên không trung. Bạch Ưng và tu sĩ trẻ tuổi chưa kịp phòng ngự liền bị các loại pháp thuật đánh trúng, sau đó hét thảm một tiếng, bị hàng loạt pháp thuật đánh cho thành một đoàn huyết vụ, đại lượng lông vũ của Bạch Ưng từ trên không trung rơi xuống.
Chứng kiến cái chết thảm của tu sĩ trẻ tuổi, Lục Tiểu Thiên cười khổ không thôi, vốn hắn cũng có chút ham muốn với pháp châu đó. Chỉ bất quá tu sĩ xung quanh đã tiến vào trạng thái điên cuồng, tựa hồ ai giành được tới tay, chỉ cần chưa thể lập tức rời đi, liền sẽ gặp phải sư vây công của tất cả tu sĩ xung quanh.
Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, dưới loại loạn chiến như vậy, cũng không dám nói bản thân có thể an toàn rút lui. Thủy Tình Thiềm Thử trước đó cũng lợi hại như vậy nhưng vẫn bị vây công tới chết, càng không cần phải nói là tu sĩ ở đây đa phần là Luyện Khí kỳ.
Nghĩ rõ được điểm này, Lục Tiểu Thiên nhịn không được lắc đầu, có lẽ có được tiểu châu này, cũng đủ gia nhập một môn phái nào đó. Chỉ là bảo vật tuy rằng tốt, nhưng cũng phải có mạng mới được. Hắn không nghĩ rằng bản thân với chút bổn sự này có thể dưới tình huống mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào đoạt lấy được pháp châu. Cho nên Lục Tiểu Thiên liền lui lại tìm kiếm thứ khác, dời ánh mắt tới những linh thạch tán loạn rải rác ở dưới đáy hồ, còn có một số linh vật bị mọi người bỏ lỡ qua. Lục Tiểu Thiên vô cùng hưng phấn thu hoạch hơn mười mấy khối hạ phẩm Thủy linh thạch, còn có bốn năm khối Băng linh thạch. Thủy linh thạch còn tốt, hắn ở trong kết giới tích trữ được một số, nhưng Băng Phong Lôi ba loại linh thạch này đều vô cùng khan hiếm, lưu lại sau này có lẽ sẽ có tác dụng.
"Trĩ Ô Khoáng thạch!" Lục Tiểu Thiên lại thu được một khối khoáng thạch có trong nhiệm vụ của Cổ Kiếm Tông vào trong kết giới. Nghe nói nó có thể dùng để luyện chế pháp khí Trĩ Ô Kiếm, một khối nhỏ như vậy giá trị cũng rất lớn, ít nhất cũng được mấy trăm khối linh thạch.
Tuy rằng không đoạt được bảo vật tốt nhất, bất quá có thể lượm lặt chút đỉnh vậy cũng không tồi a. Lục Tiểu Thiên trong lòng rất biết đủ, dù cho là luyện chế Tụ Khí đan, cũng phải tốn không ít thời gian mới có thể kiếm được mấy trăm khối linh thạch.
"Ân?" Khi Lục Tiểu Thiên đưa tay định nhặt lấy một khối Thủy linh thạch lại bị một bàn tay khác tới trước giành lấy. Hắn liếc mắt nhìn, không ngờ lại là người quen, là cái tên hán tử mập mạp Chu Ấm Hoa đã rao bán quyển Tiên Thành Quy Tắc cho hắn trước khi tiến vào Vọng Nguyệt thành. Có lẽ nhìn thấy bản thân tu vi không bằng Lục Tiểu Thiên, Chu Ấm Hoa nhặt xong linh thạch liền lập tức chuyển thân trơn trượt lẫn vào trong đám người chui đi nơi khác, thậm chí còn chưa kịp nhận ra Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên cười khanh khách, tên mập này đúng là gian xảo, thân thể mập như vậy, tu vi lại không cao, vẫn có thể trong biển người đi đoạt bảo chui qua chui lại, cũng là một loại bản lĩnh. Một khối hạ phẩm linh thạch, cũng không có xung đột nghiêm trọng, Lục Tiểu Thiên cũng lười tính toán. Xem ra ngoại trừ đám tu sĩ điên cuồng cướp đoạt yêu đan và pháp châu ra, cũng không thiếu những người tự biết mình như hắn, cúi đầu tìm kiếm một số lợi ích nhỏ nhoi.
Lúc này đáy hồ đã nồng nặc mùi máu tanh, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ vì cướp đoạt yêu đan và pháp châu mà mất đi tính mạng. Lục Tiểu Thiên nỗ lực tránh ra khỏi vòng chiến. Nếu không với tu vi của hắn, bị cuốn vào cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Chỉ là cho dù hắn có cẩn thận hơn nữa, có những lúc sự việc phát triển không phải là một người có thể khống chế được. Một hán tử với khuôn mặt dữ tợn nhảy lên không trung chộp về phía pháp châu. Bất quá rất nhanh lại có mười mấy đạo phong nhận bắn tới, cái tay bắt lấy pháp châu lập tức bị cắt thành hai đoạn.
"A, tay của ta!" Hán tử đó hét thảm, nhưng lúc này căn bản không ai để ý tới kẻ tranh đoạt thất bại cả, ngoài ra còn có mấy tên tu sĩ liều mạng muốn đoạt pháp châu vào tay, nhưng sau đó lại có mười mấy đạo pháp thuật đánh tới. Mấy người này liền rụt cổ lại, không cam lòng tạm thời lui lại. Khắp mặt đất đều là thi thể, tay chân đứt gãy. Có lẽ là do người chết quá nhiều, trong thời gian ngắn không ngờ lại không có ai dám tiếp lấy pháp châu đang rơi xuống, để mặc nó nằm trong bàn tay gãy đó cùng rơi vào trong bùn lầy.
"Pháp châu đâu rồi?"
"Ai đoạt đi pháp châu, mau giao ra đây, nếu không lão tử diệt môn ngươi đó!" Bốn phía xung quanh trở nên náo loạn.
"Pháp châu!" Lục Tiểu Thiên nhất thời hít thở có chút không thông, có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh*, không nghĩ tới bản thân không hề có ý nghĩ tranh đoạt, pháp châu không ngờ lại ở ngay gần trước mặt mình giơ tay là lấy được. Cách đó không xa tu sĩ bởi vì pháp châu đột nhiên biến mất mà rối loạn cả lên, sát khí hừng hực.
*Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh: Cố ý làm gì đó những lại không đạt được kết quả như mong đợi, có những việc không hề mong đợi nhưng nó lại thành công.
Phú quý hiểm trung cầu, trước đó không đi tranh đoạt cũng bởi vì tỉ lệ mất mạng quá cao, nhưng lại không phải hắn không muốn đạt được bảo vật. Lục Tiểu Thiên hạ quyết tâm, đã đưa tới trước mặt, còn không lấy thì thật là quá ngốc rồi. Lăn lộn trong tu tiên giới, làm gì một chút hung hiểm mà không có chứ. Vì vậy hắn cũng không cần suy nghĩ nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy pháp châu nằm trong cánh tay cụt đó, và đưa nó vào trong kết giới.
"Mẹ nó, pháp châu không thấy rồi, là tên rùa đen nào giấu nó đi rồi hả, mau mau giao ra đây!"
Tu sĩ nhìn không thấy pháp châu vừa gấp vừa giận, tranh đoạt hơn nửa ngày trời, nguyên khí hao tổn hơn một nửa, vì để bổ sung tiêu hao, linh thạch cũng dùng mất không ít, hiện tại đột nhiên phát hiện bảo vật đang tranh đoạt đột nhiên biến mất một cách ly kỳ.
"Nhất định là có tên vương bát đản nào thu nó vào trong túi trữ vật rồi, tra, từng người đều phải tra, phải tra cho ra pháp châu đó." Không ít người hổn hển hét lớn.
"Liêu gia chủ, Hồ gia chủ, xem ra có người đã đạt được bảo vật, chỉ là không biết người này là ai, chúng ta bận rộn cả mấy ngày, có thể tay không quay về sao? Nơi này số lượng tán tu quá nhiều, chỉ bằng một phương thế lực của mỗi bên chúng ta, e rằng không ai có thể trấn áp được đám tán tu này. Hay là chúng ta liên hợp lại với nhau, đối với những kẻ tiến vào trong hồ tiến hành kiểm tra từng người, thậm chí là phong tỏa mấy cái thông đạo bên cạnh tiểu hồ, lật tung toàn bộ túi trữ vật, tìm cho ra pháp châu, sau đó lại đấu giá phân chia một cách bình đẳng, thế nào?"
Trường Mi lão quái lau đi vết bùn trên mặt, trông có vẻ rất chật vật, lão là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, bình thường không bao giờ để người khác vào trong mắt, ngay cả Phi Bằng lão quái đã chết kia lão cũng không hề e sợ. Không nghĩ tới lần tranh đoạt bảo vật trong hồ này lại khiến bản thân chật vật như vậy không nói, không ngờ lại không có chút thu hoạch nào, lão tự nhiên sẽ không cam tâm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận