"Không sai, liên hợp lực lượng các nhà chúng ta, cường hành áp chế, tán tu nào còn không phục, còn tốt hơn là để pháp châu bị đoạt đi mất mà không biết làm gì. Cho dù là nuốt vào rồi, cũng không kịp luyện hoá, cũng phải mổ bụng lấy pháp châu ra!" Liêu gia chủ cười gằn nói.
Lục Tiểu Thiên ở cách đó không xa nghe được trong lòng liền lạnh lẽo, cũng may kết giới thần bí trong thể nội hắn có thể dung nạp linh vật, nếu không quả thật là nguy hiểm. Bất quá hắn cũng có thói quen bỏ linh vật vào trong kết giới, túi trữ vật cũng chỉ để làm bộ dáng cho người ta xem mà thôi, bên trong hoàn toàn trống rỗng, thậm chí một khối hạ phẩm linh thạch cũng không có. Điều này đối với một tán tu vào trong sơn mạnh mạo hiểm mà nói không hề bình thường chút.
Hơn nữa vừa rồi cánh tay đó cũng rớt ở gần chỗ hắn, người xung quanh đều nhìn thấy. Lục Tiểu Thiên lanh trí, hung hăng chửi rủa: "Mẹ nó, cũng không biết tên gia hoả nào lấy mất pháp châu đi, bận rộn mấy ngày trời lông cũng không đoạt được một sợi, hiện tại bảo vật tốt nhất cũng không còn, nhặt mấy khối linh thạch để bù lại tổn thất mới được.
Nghe được lời của Lục Tiểu Thiên, những người khác lập tức tỉnh ngộ, đúng a, bọn họ đại đa số đều lo giành giật yêu đan và pháp châu. Hiện tại bị người khác đoạt mất rồi, lãng phí quá nhiều thời gian như vậy, cũng may dưới đáy hồ còn có không ít Thuỷ hệ, Băng hệ linh thạch, vận khí tốt còn có thể tìm được một hai khối luyện khí quáng thạch hiếm thấy. Bất quản như thế nào, trước nhặt lấy đã rồi nói.
Lục Tiểu Thiên bỏ mấy loại linh thảo không có mấy giá trị và mấy khối linh thạch vào trong túi trữ vật.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trường Mi lão quái, còn có Liêu gia gia chủ cũng đều về phía bọn hắn, tựa hồ muốn ghi nhớ rõ những người xung quanh nơi này. Sau đó các đại gia tộc tu tiên, còn có một đám đầu lĩnh tán tu tự mình chia ra, khi các tán tu đang bận rộn dưới đáy hồ tìm kiếm. Đầu lĩnh các đại gia tộc, còn có đầu lĩnh của của đám tán tu tự mình dẫn đội, thủ ở các nơi trọng yếu rời khỏi hồ.
Lục Tiểu Thiên ngẩng lên liếc mắt nhìn đám người rời khỏi, sau đó lại gia nhập vào trong những người tầm bảo dưới đáy hồ.
Đáy hồ không tính là lớn, có thể chứa được cả ngàn người mà vẫn còn rộng chỗ. Bất quá lúc trước do tranh giành yêu đan và pháp châu, tán tu quan tâm tới những linh vật tán loạn dưới chân không nhiều. Hiện tại bảo vật có giá trị nhất đã bị đoạt mất, mọi người liền tìm kiếm mọi thứ dưới đáy hồ, đào sâu dưới ba tấc đất. Đáy hồ rất nhanh liền bị khoắng sạch, ngoại trừ bùn đất và cỏ dại căn bản không còn gì nữa.
Khi đám tán tu muốn lên bờ rời khỏi liền bị thủ vệ sâm nghiêm bên bờ hồ của các gia tộc ngăn cản lại.
"Dựa vào cái gì, vì sao ngăn cản chúng ta đi qua?" Lập tức có người bất mãn lớn tiếng nói.
"Các ngươi là gia tộc tu tiên ở Vọng Nguyệt thành, tài lực hùng hậu, bất quá các ngươi nghĩ rằng tu sĩ của gia tộc thì hay lắm sao? Chúng ta nhiều người hơn các ngươi gấp nhiều lần, nếu quả thật động thủ, các ngươi cũng chịu không nổi!" Một tên tán tu đại hồ tử Luyện Khí tầng bảy khác phẫn nộ nói.
Lục Tiểu Thiên cười thầm, hắn trước đó nhìn thấy tên tán tu đại hồ tử này thu hoạch được một khối quáng thạch, giá trị không dưới Trĩ Ô thạch của hắn. Giờ nhìn thấy tu sĩ của gia tộc ngăn cản bên bờ hồ, tự nhiên sẽ không cam chịu. Từ biểu tình phẫn nộ của đám tán tu có thể nhìn thấy mâu thuẫn giữa bọn họ với đám tu sĩ của những gia tộc tu tiên cũng không phải mới hình thành ngày một ngày hai.
"Vì giết chết con Thuỷ Tinh Thiềm Thử tứ giai yêu thú, tu sĩ gia tộc chúng ta trả giá cực lớn, nhưng hiện tại pháp châu lại bị người khác âm thầm đoạt mất, chúng ta chỉ cần pháp châu, linh vật khác của quý vị sẽ không hề đụng đến."
Một thanh niên thân mặc linh giáp lạnh lùng, uy nghiêm bức người, sau lưng có hàng chục thị vệ đi theo, trên người đều mặc giáp trụ, đây chính là quân đội tu sĩ trong Vọng Nguyệt thành.
Sau một hồi náo động, chúng tán tu cũng từ từ yên tĩnh trở lại, ngay cả quan quân thủ thành của Vọng Nguyệt thành cũng đứng ra nói chuyện, còn dẫn theo nhiều người như vậy, gia tộc tu sĩ phổ thông trong thành, bọn họ còn có thể cãi lý, bất quá thanh niên lạnh lùng đó đại biểu tổ chức khổng lồ bên trong Vọng Nguyệt thành.
"Không được, chúng ta không đồng ý, Vọng Nguyệt thành sớm đã có quy định bất thành văn, linh vật mạo hiểm đạt được trong sơn mạch, đều thuộc về người đó, bất cứ người nào cũng không có quyền mạnh mẽ cưỡng đoạt, trừ khi các ngươi muốn ngang nhiên cướp đoạt!" Một lão giả Luyện Khí hậu kỳ phẫn nộ nói.
"Đúng, chúng ta không đồng ý!" Một số lớn tán tu đồng thanh nói.
"Không đồng ý, điều này không do các ngươi quyết định, lần nữa nói trước, chỉ cần có người giao ra pháp châu là được, những thứ khác chúng ta đảm bảo không hề đụng đến. Bất quá nếu như có người dẫn đầu gây chuyện, liền coi như là địch của Liêu gia ta!"
"Cũng coi như là địch của Quách gia ta!"
Khi các gia tộc lần lượt lên tiếng, tiếng phản đối trong đám tán tu rõ ràng ngày càng yếu đi.
"Ta cho các người kiểm tra, dù sao cũng không có bao nhiêu đồ vật, xem thì xem đi." Một thiếu niên trên mặt vẫn còn non nớt, rõ ràng là người mới lần đầu tiên tiến vào sơn mạch, trái phải hai túi trữ vật chỉ có mấy khối linh thạch, không hề có linh vật giá trị nào cả. Không có lý do gì để phải xung đột với những gia tộc này.
"Khốn nạn!" Lão giả Luyện Khí hậu kỳ nghe được những lời, hai mắt phát hoả nhìn thiếu niên đó. Vị thiếu niên này vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng lão ta.
"Sao, bắt nạt người trẻ tuổi rất thú vị sao, vị tiểu hữu này thông tình đạt lý, ta làm chủ, ngươi đi Liêu gia luyện khí phường luyện khí, mua linh khí này nọ đều được ưu đãi triết khấu tám phần." Liêu gia gia chủ là một kẻ rất có thủ đoạn, trực tiếp bước lên hai bước chắn ở phía trước vị thiếu niên đó, ngăn lại ánh mắt khiếp người của lão giả kia.
"Không sai, mấy gia tộc chúng ta liên thủ, kinh doanh đan dược, công pháp, linh khí… Toàn bộ các cửa hàng, một trăm tán tu đầu tiên phối hợp, có thể đi bất kỳ một nhà nào mua đồ, đều được ưu đãi triết khấu tám phần cho lần mua đầu tiên!" Rất nhanh, gia chủ các gia tộc khác cũng đưa ra động thái tương tự.
Tất cả tán tu đều xôn xao hẳn lên, linh khí và công pháp cũng là thứ tiêu tốn nhiều linh thạch của tu sĩ nhất. Trung phẩm linh khí trong tay Lục Tiểu Thiên cũng tốn hết sáu bảy mươi khối linh thạch rồi, ưu đãi triết khấu tám phần là có thể tiết kiệm được mười mấy khối, nhiêu đây đối với một tán tu mà nói, đã là một khoảng tài phú không nhỏ rồi.
Rất nhiều người liền giống như thiếu niên đó, trong túi trữ vật không hề có vật giá trị gì cả, cho người khác kiểm tra một chút cũng không sao. Chân chính phản đối kịch liệt, quá nửa cũng đều là những tên tài lực hùng hậu, sợ bị người khác nhìn chằm chằm. Bởi vì giữa tán tu với nhau bị người khác giết người cướp của cũng không ít. Chỉ là số người phản đối như vậy cũng chỉ là số ít trong số tán tu ở đây. Ngược lại một bộ phận bị những ưu đãi mà đám gia tộc đưa ra hấp dẫn, cho dù chỉ có danh ngạch cho một trăm người đầu tiên, nhưng đối với một số người ở đây mà nói, số linh thạch tiết kiệm được cũng có thể tồn tại thêm ở trong Vọng Nguyệt thành một đoạn thời gian rồi. Vì vậy bọn họ liền chủ động đưa túi trữ vật cho tu sĩ của các gia tộc đó kiểm tra.
Có người dẫn đầu, vốn là một đám tan tu ô hợp nhưng rất nhanh liền yên tỉnh trở lại, nhìn thấy đám gia tộc đó đích thực chỉ đang tìm kiếm tung tích của pháp châu mà thôi, chứ không hề có ý nghĩ khác. Tuy rằng trong lòng bất cam, cũng chỉ có thể mở túi trữ vật cho họ kiểm tra.
Người rời khỏi càng ngày càng nhiều, chỉ còn chừa lại những tên có thái độ ương ngạnh. Nhưng bọn họ đã không còn khả năng phản kháng, chỉ có thể khịt mũi chấp nhận để những gia tộc đó kiểm tra.
Lục Tiểu Thiên đi theo phía sau đội ngũ, phụ trách kiểm tra túi trữ vật của hắn là một thiếu phụ thân mặc giáp trụ, uy vũ bức người. Nhìn thấy trong túi trữ vật của hắn chỉ có hai ba khối linh thạch, còn có một hai cây linh thảo, liền khẽ nói: "Nghèo như vậy còn lèo nhèo cái gì chứ."
"Khách khách, Hồng tỷ không phải coi hắn là chàng rể quý chứ." Bên cạnh đứng một thiếu phụ trẻ tuổi che miệng cười nói.
"Ai nói, không phải, lãng phí mấy cái nháy mắt của lão nương." Thiếu phụ anh khí bức người Hồng tỷ ngáp dài chán nản nói.
Lục Tiểu Thiên thu lại túi trữ vật, sờ sờ mũi mình, ngại ngùng rời khỏi đám người. Đồ vật trong túi trữ vật ít cũng không phải là tại hắn a.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận