Ngày hôm sau, phường thị Vọng Nguyệt thành vẫn duy trì sự sôi động cuối cùng. Lục Tiểu Thiên đi trên đường lớn, trong lòng vô cùng cảm khái nhìn những thân ảnh đang bận rộn đó. Đám tán tu này đang vật lộn trên con đường gia nhập các môn phái lớn, giống như là thiên quân vạn quả qua độc mộc kiều, cuối cùng có thể đi qua được cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. Những người không qua được, cũng chỉ có trăm năm thọ nguyên, đối với tu tiên giả mà nói, trăm năm cũng chỉ là chớp mắt mà thôi. Thế nhưng càng thê thảm hơn chính là đám tán tu luân lạc thành một đống xương khô trong Vọng Nguyệt thành này.
Rất nhanh, Lục Tiểu Thiên lại lắc đầu bật cười, Trúc Cơ Đan quý giá vô cùng, cho dù tiến vào môn phái. Trong môn phái tu sĩ Luyện Khí kỳ có hơn ngàn vạn người, cũng chưa chắc có thể dễ dàng đạt được, nào có nhàn rỗi mà đi lo lắng cho người khác chứ.
"Bán da nhị giai yêu thú Hắc Ban Xà, là tài liệu thượng đẳng để chế tạo áo giáp." Trong đám người có tiếng rao quen thuộc truyền đến.
"Da của Hắc Ban Xà giá bao nhiêu linh thạch?" Lục Tiểu Thiên khẽ cười nhìn Lạc Thanh đang ngồi xổm xuống bên đường bận rộn, trên trán lấm tấm mồ hôi. Mấy sợi tóc mai tán loạn, xem bộ dạng hôm nay đã mở sạp từ rất sớm, đã bận rộn một đoạn thời gian rồi. Đấu tranh trong tu tiên giới này, nhưng Lạc Thanh vẫn còn giữ được trái tim thiếu nữ của mình. Điều này khiến Lục Tiểu Thiên trong lòng có chút hảo cảm.
"Hai mươi hai khối linh thạch, nếu như người thật sự muốn, ơ, Lục đại ca!" Lạc Thanh vốn đang cúi đầu chỉnh lý một số linh vật trên sạp hàng, theo thói quen trả lời, bất quá chợt sửng lại khi nghe thấy âm thanh quen thuộc nên ngước đầu lên nhìn, phát hiện thì ra là Lục Tiểu Thiên, không khỏi vui mừng nói: "Lục đại ca, huynh sao lại rãnh rỗi tới đây chọc ghẹo muội vậy."
Lục Tiểu Thiên nói: "Hiện tại huynh không có bận gì, đang vội đi Tiên môn báo danh, vừa khéo gặp phải muội."
Lạc Thanh nhất thời vẻ mặt kinh hỉ nói: "Lục đại ca nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ của môn phái rồi sao. Huynh muốn đi tông môn tu tiên nào?"
"À, Linh Tiêu Cung." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
"Lục đại ca thật lợi hại, đại ca muội, còn có Trương đại ca, Trịnh đại ca mấy người tốn hết mấy năm thời gian, cũng chỉ thu thập được bộ phần nhiệm vụ thôi. Không nghĩ tới Lục đại ca mới mấy tháng thời gian đã làm xong rồi, sau này Lục đại ca đã là đệ tử tiên môn rồi, ngẫu nhiên tới Vọng Nguyệt thành, đừng có quen hai huynh muội muội nha, còn có Trương đại ca bọn họ nữa." Lạc Thanh vẻ mặt ngưỡng mộ nói.
"Tiến vào Tiên Môn, cạnh tranh còn không kém ở Vọng Nguyệt thành này đâu, càng hiểm ác hơn không chừng, tự nhiên sẽ không quên đám người thiện lương bọn muội đâu." Lục Tiểu Thiên lắc đầu cười, giơ tay lấy xuống một cái túi trữ vật đưa cho Lạc Thanh nói: "Huynh phải đi rồi, đan dược trong này tặng cho muội, ngoài ra còn có mấy cây linh thảo, bọn muội có ẽ có thể dùng được. Đúng rồi, chuyện của đan dược không nên nói với bất kỳ ai nha."
"Ân, Lục đại ca, huynh ở Linh Tiêu Cung phải cẩn thận một chút, chăm sóc tốt cho bản thân, hẹn gặp lại" Lạc Thanh nhu mì vẫy tay, ánh mắt tiễn đưa Lục Tiểu Thiên tới khi biến mất trong dòng người qua lại, mới không nỡ mà thu mắt lại.
Lạc Thanh mở túi trữ vật mà Lục Tiểu Thiên tặng ra xem, nhất thời há hốc mồm, rất lâu cũng không thể khép lại.
"Hắc Anh Quả, Bối Tiên Thảo… " Tổng cộng có hơn mười loại linh thảo, phân biệt là vật phẩm có trong nhiệm vụ chia đều cho bốn người bọn họ. Hơn nữa còn là mấy cây khó kiếm nhất. Có được những thứ này, bọn họ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, thậm chí bởi vì vậy mà tránh được một số việc mạo hiểm không cần thiết.
Bất quá những thứ này chỉ khiến nàng kinh ngạc, khi nàng mở một cái bình đan dược nhỏ ra, nhất thời một mùi hương vô cùng nồng đậm khiến thần thức của nàng run rẩy, thiếu chút nữa thất thần.
"Cực phẩm Tụ Khí đan!"
Trong truyền thuyết, trung phẩm đan dược có hai đạo đan văn, thượng phẩm đan dược có sáu đạo, còn cực phẩm thì có chín đạo, đại biểu cho ý nghĩa Cửu Cửu Chí Tôn, Đỉnh Phong Cực Chí. Tán tu bình thường đa phần chỉ có thể mua hạ phẩm đan dược, trung phẩm rất hiếm thấp, thượng phẩm càng là chỉ có ngộ không thể cầu, về phần cực phẩm đan dược. Lạc Thanh tới Vọng Nguyệt thành lâu như vậy, còn chưa hề nghe nói qua.
Với tư chất của nàng, từ Luyện Khí tầng ba đột phá tới tầng bốn, chí ít còn phải cần hơn một năm thời gian, hơn nữa Luyện Khí kỳ mỗi một tầng, đều là một cửa ải, muốn đột phá cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Cho dù là tu sĩ gia tộc, cũng rất khó có thể được sử dụng trung phẩm đan dược để đột phá . Thượng phẩm đan dược càng cực ít, e rằng chỉ có huyết thống dòng chính của gia chủ mới có thể sử dụng.
Tư chất của nàng trong đám tán tu chỉ là ở mức trên trung bình, sử dụng khỏa đan dược này, từ Luyện Khí sơ kỳ tăng lên trung kỳ, hầu như không hề có bình cảnh, hơn nữa còn đánh hạ cơ sở vững chắc ở Luyện Khí trung kỳ, đây chính là chỗ trân quý của cực phẩm đan dược.
"Không ngờ Luyện Đan thuật của Lục đại ca lại cao đến như vậy, trách không được huynh ấy lại dặn mình không được nói với bất kỳ ai, có lẽ đây coi như là bí mật nho nhỏ của mình và Lục đại ca." Lạc Thanh lẩm bẩm.
"Mẹ nó, đây là mùi gì vậy, sao lại giống như Tụ Khí đan, bất quá lại không giống Tụ Khí đan, nhưng sao mùi vị lại dễ ngửi như vậy!" Phụ cận một tán tu đang cùng với chủ sạp hàng bên cạnh trả giá đột nhiên mũi ngửi ngửi, quay đầu lại tìm kiếm xung quanh.
"Di, không đúng, ít nhất là trung phẩm Tụ Khí Đan, không, trung phẩm Tụ Khí Đan ta đã dùng qua, có lẽ là thượng phẩm. Dùng nó làm lễ vật đem tặng cũng không tồi, đan dược tốt như vậy là ở trên tay người nào." Thiếu chủ Quách gia dẫn theo hai tên tay sai vốn là đi xem sự náo nhiệt của phường thị, ngửi thấy mùi thơm kỳ dị này liền tỉnh người, tuy rằng gã đã là Luyện Khí trung kỳ, bất quá đan dược tốt như vậy, thu lấy sau này tặng cho những người cần đến, hoặc là tặng cho thiếu chủ của gia tộc khác, cũng vô cùng trân quý a.
"A!" Lạc Thanh khẽ kêu, vội vàng đập nắp bình lại rồi bỏ vào trong túi trữ vật. Nàng cúi thấp đầu giả vờ chỉnh lý đồ vật trên sạp hàng của mình. Nếu như người khác phát hiện cực phẩm đan dược trong tay nàng, khẳng định sẽ có người của một số gia tộc dùng thủ đoạn bức ép nàng giao ra.
Người xung quanh kinh nghi nhìn đi nhìn lại một hồi, không có thu hoạch gì, chỉ có thể lắc đầu rời đi. Lạc Thanh thừa dịp không ai chú ý tới nàng, lặng lẽ dọn dẹp quầy hàng, từ trong đám người buôn bán từ từ lui lại.
"Muội muội, muội đang làm gì vậy, sau lại không buôn bán nữa, ngu ngu ngơ ngơ chạy tới nơi này làm gì?" Lạc Viễn cùng với hai người Trương Quảng và Trịnh Sĩ Kỳ đi cùng nhau, vừa khéo gặp phải Lạc Thanh bộ dạng khiếp sợ vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, lo lắng có người đi theo.
"Lạc Thanh muội tử, có phải có người tìm muội gây phiền phức không?" Trương Quảng vẻ mặt hung ác nói.
"Không, không có, là Lục đại ca trước khi rời đi tặng cho muội một số đồ vật, trên đường lớn này không tiện. Chúng ta quay về rồi nói." Lạc thanh vội vàng lắc đầu.
"Trước đó, Lục huynh đệ cũng cứu ta vài lần, hiện tại lại thiếu hắn ân tình lớn như vậy, xem ra sau này không thể trả món nợ này rồi." Sau khi trở về tiểu viện, nhìn thấy linh thảo trong túi trữ vật, Trương Quảng thở dài không thôi.
"Ai nói không được, Lục huynh đệ lại cho chúng ta nhiều linh thảo như vậy, chúng ta cùng cố gắng, năm nay không được, thì sang năm, hoặc là năm sau nữa tranh thủ tiến vào cho được. Sau này thế nào cũng có cơ hội hồi báo cho Lục huynh đệ." Lạc Viễn nắm chặt linh thảo trong tay, thần sắc kích động nói.
Lúc này Lục Tiểu Thiên vẫn còn cách cứ điểm của Linh Tiêu Cung khoảng hơn trăm trượng. Hắn không hề mong được báo đáp cái gì, chỉ cảm thấy đám người Lạc Viễn so với những tán tu cùng hung cực ác khác bất đồng, nên cũng sẵn lòng giúp một phen.
Vốn hắn còn muốn tốn thêm chút công phu, thu thập thêm một số linh vật, trong kết giới dùng linh thạch thúc đẩy, nói không chừng có thể khiến một hai người bọn họ trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ của một môn phái nào đó.
Bất quá kiểu giúp đỡ đốt cháy giai đoạn như vậy cũng không nhất định là tốt cho bọn họ, sau này khi tiến vào Tiên Môn cạnh tranh càng thêm tàn khốc hơn nữa. Mấy người bọn họ cũng xác thực cần phải trải qua rèn luyện, tăng cường thực lực bản thân. Đối với những người thực lực không đủ, quá sớm tiến vào Tiên Môn, có lẽ cũng không phải là một việc tốt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận