Danh ngạch các đại tiên môn chiêu mộ đệ tử có hạn, chỉ có mấy chục người mà thôi, so với mấy chục vạn tán tu từ các nơi tới Vọng Nguyệt thành, không hề nghi ngờ gì là ít tới đáng thương.
"Tránh ra, tránh ra, đại thiếu gia của Âu Dương gia chúng ta hôm nay phải gia nhập Cổ Kiếm Môn."
Không ít tán tu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, tuy rằng tạm thời không vào được Tiên môn, bất quá điều này không hề ảnh hưởng tới sự hiếu kỳ và hứng thú của bọn họ đối với Tiên môn. Nguyên con đường hầu như đứng đầy người, nếu không phải lo ngại tiền bối Trúc Cơ trong cứ điểm của Tiên môn, e sợ chọc tức đối phương, lúc này quảng trưởng có thể dung nạp mấy ngàn người chỉ sợ cũng bị chen tới chật như nêm cối.
"Nhìn xem, đó không phải là thiếu chủ của Âu Dương gia tộc sao, gã gia nhập Cổ Kiếm Môn, là môn phái được công nhận bài danh hạng nhất, sau này tiền đồ nhất định không thể hạn lượng."
"Wo, cặp huynh đệ đó lại đồng thời gia nhập Thanh Đan Cung, thật là tiên duyên không tệ." Người xung quanh vẻ mặt ngưỡng mộ bàn tán xôn xao.
Lục Tiểu Thiên sờ sờ mũi, vốn linh thảo gia nhập Thanh Đan Cung còn thiếu mấy loại nhưng không tìm được, nên hắn liền đem linh thảo trong tay từng món bán ra hết. Chỉ là không nghĩ tới khi quay về lại luyện chế được Cực phẩm Tụ Khí Đan, dựa vào bản lĩnh luyện chế đan dược của hắn, gia nhập Thanh Đan Cung có thể miễn đi một phần linh thảo. Chỉ là lại muốn dùng hạt giống nuôi trồng ra một đám linh thảo như trước, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi. Tu tiên cũng phải nói tiên duyên, xem ra hắn và Thanh Đan Cung kém tí duyên phận rồi, không thể cưỡng cầu.
Trước sau đã có hai vị đệ tử gia nhập Linh Tiêu Cung, Lục Tiểu Thiên bước ra vài bước, từ trong đám người đi ra. Bất quá lúc này lại có một đám người ngang tàng đẩy mọi người ra hai bên.
"Tránh ra, tránh ra, thiếu chủ Quách gia chúng ta hiện tại phải đi Linh Tiêu Cung, bái tiền bối Linh Tiêu Cung làm sư phụ, đám tán tu các ngươi đừng có cản đường."
Hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, bốn tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ thô lỗ đẩy đám tán tu ra hai bên, để lộ ra con đường ở giữa cho tên Quách gia thiếu chủ nét mặt trắng sáng, thái độ ngông nghênh bước đến.
"Ngươi tên tiểu tử này sao vậy hả? Đã nói là tránh ra, ngươi sao vẫn còn đứng ở phía trước." Một trung niên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ nhìn thấy Lục Tiểu Thiên vẫn chưa tránh ra, liền cau mày đi lên trước đẩy Lục Tiểu Thiên đi chỗ khác.
"Nơi đây là Vọng Nguyệt thành, cũng là nơi Linh Tiêu Cung thu nhận đệ tử. Chẳng lẽ ngươi muốn động thủ ở đây, ngươi không biết quy củ của Vọng Nguyệt thành sao?"
Lục Tiểu Thiên mi mắt không hề động đậy, lạnh lùng nói, trong lúc bình thường, dù là trong thành hay ngoài thành, hắn nhất định sẽ nhường nhịn tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Nhưng bây giờ hắn muốn gia nhập Linh Tiêu Cung, tương lai hắn sẽ có thân phận đệ tử Tiên Môn, không cần phải lăn lộn ở Vọng Nguyệt thành nữa, đương nhiên không cần quan tâm tu vi của đối phương có cao hơn của mình hay không.
“Nói tốt lắm, có chuyện gì sao, thiếu chủ nhà họ Quách gia nhập Linh Tiêu Cung, tên chó săn như ngươi kiêu căng ngạo mạn làm gì?” Một người đàn ông cường tráng, nét mặt đỏ bừng, toàn thân nồng nặc mùi rượu sải bước đi về phía trước, bên hông treo một cái bình rượu bạch ngọc, không ngờ cũng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ. Y với vẻ mặt khinh thường vượt qua đám người vỗ vai Lục Tiểu Thiên với nói: "Vị huynh đệ này, đi thôi, chúng ta cùng nhau tiến vào Linh Tiêu Cung."
“Làm sao ngươi biết ta sẽ gia nhập Linh Tiêu Cung?” Lục Tiểu Thiên nói.
"Hôm qua ngươi ở bên đường bài sạp bán linh thảo của Thanh Đan Cung, đồng thời thu thập vài loại linh thảo của Linh Tiêu Cung. Vừa khéo lại gặp được ngươi ở đây, cho nên ngươi đương nhiên muốn gia nhập Linh Tiêu Cung rồi." Nam tử mặt đỏ khẽ cười nói.
Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên cùng nam tử mặt đỏ cũng sẽ gia nhập Tiên Môn, hán tử trung niên Luyện Khí hậu kỳ sửng sốt, biết sẽ không thể dọa cho bọn họ sợ hãi, hơn nữa đối phương sau này còn có Tiên Môn chống lưng. Đó không phải là người mà một tán tu như y có thể đụng vào. Sau khi nhận ra điều này, hán tử trung niên lập tức im lặng và ngậm miệng lại.
“Này, có chuyện gì ghê gớm chứ, sau này tiến vào Linh Tiêu Cung, sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bổn thiếu.” Vị thiếu chủ họ Quách phất tay áo, vẻ mặt lạnh lùng phất phất tay với mấy tên tay sai, sau đó vượt qua Lục Tiểu Thiên hai người họ, giành trước trở thành người đầu tiên đến nơi Linh Tiêu Cung chiêu mộ đệ tử.
Mỗi Tiên Môn trong Vọng Nguyệt thành đều có một tiểu viện rộng vài mẫu, phía trước tiểu viện có một lầu các nhỏ. Trong lầu các ngồi đầy các tu sĩ niên kỷ khác nhau. Một số đệ tử tu vi Luyện Khí kỳ rót trà bưng nước cho những người tới báo danh kiểm tra linh căn.
Tuy nhiên, bốn người ngồi quanh chiếc bàn gỗ trên lầu các lại ổn trọng như núi. Ngẫu nhiên vô tình lộ ra một tia khí tức cũng khiến cho người khác kinh hãi. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ không ngờ lại lợi hại như vậy, chỉ bằng khí tức cũng khiến cho hắn một tu sĩ Luyện Khí tầng sáu trong lòng không thể nảy ra chút ý kháng cự nào.
"Xin chào các vị tiền bối, tại hạ Quách Duẫn, đã hoàn thành nhiệm vụ của Linh Tiêu Cung, cố ý tới nơi này báo danh." Thiếu chủ Quách gia thu lại vẻ mặt kiêu ngạo, từ cầu thang bước lên lầu các cổ xưa đầy hương thơm, hướng về mấy vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ cúi đầu hành lễ.
"Tuổi đời còn trẻ, mà đã kiêu ngạo như vậy, không biết thu liễm, cho dù gia nhập Linh Tiêu Cung, sau này cũng khó có thể làm nên chuyện." Ngồi ở phía trên có một vị lão giả hai lông mi như kiếm, vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng nói.
Quách Duẫn sắc mặt tái nhợt, mặc dù trước đây ở Vọng Nguyệt thành hoàn hành ngang ngược, không để người bình thường vào trong mắt. Bất quá trước mắt là tiền bối Trúc Cơ kỳ của Linh Tiêu Cung, cho dù trong lòng có không thích, cũng không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào. Nếu như đắc tội với tiền bối Trúc Cơ kỳ, không chỉ bao nhiêu công sức đổ xăng đổ biển, làm không khéo sẽ còn nguy hiểm tới tính mạng.
"Cút sang một bên, giao ra linh vật, đăng ký báo danh đi!" Lão giả nghiêm khắc quát.
Quách Duẫn không còn chút uy phong của đại thiếu gia họ Quách nữa, vâng vâng dạ dạ lui sang một bên, lấy linh vật trong túi trữ vật ra, từng cái giao cho hai đệ tử Luyện Khí kỳ đăng ký, sau đó lại đi kiểm tra linh căn.
"Triệu sư huynh đâu cần phải động nộ như vậy, một đệ tử mới nhập môn mà thôi, không cần phải dọa sợ người ta." Bên cạnh, một vị phu nhân trung niên gầy gò hơn bốn mươi tuổi, tư sắc bình thường, bất quá khí chất ưu nhã, cười nhẹ nói.
"Triệu sư huynh trong Linh Tiêu Cung chúng ta có tiếng là nghiêm khắc mà, tiểu tử đó còn trẻ mà kiêu ngạo như vậy. Nếu mà rơi vào trong tay Triệu sư huynh, kết cục sẽ thê thảm a." Bên cạnh một vị thanh niên mặc ngân bào đeo vòng vàng khẽ nói.
"Ta đây cũng vì tốt cho tên nhóc đó mà thôi, tuổi đời còn trẻ, mà cuồng vọng như vậy, lại không có mấy phần bổn sự. Sau này trong Linh Tiêu Cung sợ rằng sẽ nửa bước khó đi, hơn nữa khi ra ngoài lịch luyện, chỉ sợ không qua mấy ngày liền sẽ phơi thây nơi hoang dã." Lão giả họ Triệu lắc đầu nói.
Lục Tiểu Thiên đi ở phía sau, vừa khéo nghe được những lời của lão giả họ Triệu, nhất thời trong rung lên, xem ra những gì hắn suy đoán quả nhiên không sai. Cho dù là trong tu tiên môn phái, cũng không phải là bình an vô sự.
"Lục Tiểu Thiên tham kiến mấy vị tiền bối." Sau thoáng kinh ngạc, Lục Tiểu Thiên vội vàng hành lễ. Bốn người ngồi quanh bàn gỗ thoải mái bàn luận, không hề có chút cảm giác khó chịu, có lẽ đều là cao thủ Trúc Cơ kỳ. Bởi vì một tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể nào cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ đồng bối thảo luận được. Tuy rằng nhìn mấy người tuổi tác khác xa nhau, bất quá cao thủ Trúc Cơ kỳ thọ nguyên đã đạt tới gần ba trăm năm, đã không thể nào đơn giản trông vẻ bề ngoài mà đoán tuổi tác của họ được, bất quá cũng giống như Quách Duẫn, xưng hô là tiến bối cũng không hẳn là sai.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận