"Đồ đê tiện!" Lục Tiểu Thiên nhất thời nhịn không được trong lòng thầm mắng, tin rằng lúc này không ít người trong đây tâm trạng cũng giống như hắn vậy. Nhìn tên họ Ngũ đó vẻ mặt kiêu ngạo, Lục Tiểu Thiên khó chịu không thôi, hắn dù là có linh thạch cũng sẽ không tặng cho loại người này, đợi khi tới Linh Tiêu Cung, cũng không phải chỉ có mình y biết những điều này.
"Quách huynh, Quách huynh, vừa rồi Ngũ sư huynh đó nói gì vậy?"
Bất quá sự tình cho chút ngoài dự liệu của tu sĩ họ Ngũ, y vừa mới nói với Quách Duẫn chưa lâu, những tu sĩ trong gia tộc tu tiên khác liền vây lấy Quách Duẫn liên tục hỏi.
Tu sĩ họ Ngũ cau mày, vốn y định chỉ nói với mình Quách Duẫn, những người khác sẽ tới đây đưa linh thạch cho y để mua tin tức, không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như vậy, càng đáng giận chính là tên tiểu tử họ Quách đó vô cùng khoa trương, những tu sĩ khác vừa vây lại nịnh nọt hỏi, tên tiểu tử này liền vô cùng đắc ý mà nói toạc ra hết.
Nhìn biểu tình đặc sắc của tên tu sĩ họ Ngũ đó, Lục Tiểu Thiên trong lòng khẽ cười. Cũng phải, mười khối linh thạch với tu sĩ trong gia tộc tu tiên cũng không tính là nhiều, nhưng cũng không nên tuỳ tiện hoang phí như vậy. Cũng chỉ có tên tiểu tử họ Quách này thân gia giàu có, tính tình lại kiêu ngạo, tiêu xài hoang phí quen rồi.
Sự thật thì đám gia tộc tu tiên đó vì hỗ trợ con cháu của mình gia nhập vào Tiên môn, cũng đã hao phí cái giá rất lớn. Những người này sau khi gia nhập Tiên môn, cho dù ở Tiên Môn còn có tiền bối trong gia tộc, nhưng căn bản vẫn phải dựa vào chính mình, vì gia tộc còn phải tiếp tục bồi dưỡng những đệ tử trẻ tuổi hơn nữa. Chứ không thể nào dùng toàn bộ tài nguyên trên người bọn họ dược.
"Đáng đời, chỉ bất quá là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, tu vi cũng không phải cao tới đâu, chỉ là so với chúng ta nhập môn sớm một chút mà thôi, có cái gì ghê gớm chứ." Nam tử mặt đỏ ở bên cạnh khẽ nói.
Người hỏi quá nhiều, Quách Duẫn nói xong với hai tên hảo hữu, lại có những gia tộc tu sĩ khác tới hỏi, sau khi nói một hai lần, liền cảm thấy có chút khó chịu, giọng nói không khỏi hơi to một chút. Đám tán tu bình thường như Lục Tiểu Thiên đều vểnh tai lên nghe ngóng, cũng coi như là miễn phí đạt được tin tức mà tên họ Ngũ đó nói ra.
Thì ra bốn vị tiền bối Trúc Cơ kỳ đó là những người lần này tới đây hộ tống đệ tử mới gia nhập quay về Linh Tiêu Cung, ngoài ra một vị lão giả vừa đen vừa lùn gọi là Tiền Đại Lễ, tính tình âm trầm, vô cùng kiệm lời. Còn lại hai người phân biệt là Vương Quyên, Hầu Tam Phong, tính tình tương đối tiêu soái, cũng không cần phải quá lưu tâm, chỉ cần bình thường nói chuyện chú ý một chút, không có ý mạo phạm là được.
Lại qua khoảng nửa canh giờ, trong tiểu viện có hơn ba mươi tên đệ tử mới gia nhập. Việc chiêu mộ đệ tử của Linh Tiêu Cung năm nay coi như đã hoàn thành. Đám Triệu Trung, Tiền Đại Lễ bốn vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi vào trong tiểu viện, vốn tiểu viện đang ồn ào lập tức trở nên im thin thít.
"Trong đám đệ tử gia nhập năm nay cũng có mấy tên tư chất không tồi, mấy đợt đệ tử trước của Nguyệt Khê Cốc cũng đều là tư chất bình thường, lần này ta nhất định phải mang đi một phần ba số đệ tử tư chất tốt đó." Vương Quyên mở lời trước nói.
"Vậy sao được, người nhiều nhưng tư chất không tốt, ai cũng không nguyện ý nhận những kẻ tư chất không tốt đó. Linh Thọ Phong chúng ta sao phải nhận những kẻ tư chất kém chứ." Hầu Tam Phong vừa nghe liền cự tuyệt. "những cái khác ta không quản, bất quá trong bảy tên tư chất không tồi đó, ta phải dẫn đi hai người."
Mấy người tranh giành một phen, cuối cùng vị lão giả lùn đen Tiền Đại Lễ ho khan nói: "Thế thì vậy đi, ta nhường một bước, chỉ dẫn đi một tên đệ tử tư chất tốt, bất quá các ngươi cũng biết ta quay về còn phải ăn nói với Vu chưởng phong. Các người cần phải bồi thường cho ta một ít linh thạch, hoặc là linh thảo, ngoài ra cái tên gọi là Lục Tiểu Thiên đó, ta nhìn có vẻ hợp nhãn, cũng do ta mang đi, thế nào?"
Lục Tiểu Thiên trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, cũng không biết tại sao vị Tiền Đại Lễ này lại nhìn trúng hắn. Lục Tiểu Thiên trong lòng không ngừng cảnh giác.
"Ha ha, như vậy cũng tốt, dù sao Thanh Liên Phong mỗi lần tỉ thí trong môn phái cũng đều điệu thấp, xem ra Vu chưởng phong cũng định vò đã mẻ rồi còn sứt* nữa. Thế này đi, chúng ta bốn người thù lao cho nhiệm vụ xuất sơn lần này, mỗi người đều chia ra một ít đưa cho Tiền sư huynh. Các đệ tử khác cứ bốc thăm quyết định thôi." Hầu Tam Phong ha ha cười nói, lập tức đồng ý với phương án của Tiền Đại Lễ
*Mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng, buông xuông mọi thứ.
Triệu Trung và Vương Quyên hai người cũng không ý kiến. Rất nhanh liền phân chia xong danh ngạch của ba mươi vị đệ tử này.
"Được rồi, ngươi đã phân bổ xong, chúng ta lập tức khởi hành quay về thôi. Vọng Nguyệt thành này chỉ là toà thành trì của tán tu, mật độ linh khí kém xa với trong cung chúng ta, ở đây mấy ngày liền cảm thấy toàn thân không thoải mái chút nào." Vương Quyên tính tình gấp gáp lấy ra một cây tiểu kiếm màu lục. Tiểu kiếm đó kiếm khí bức người, thể hình đón gió biến dài ra hơn hai trượng, rộng mấy thước, có thể dễ dàng để cho mười người đứng lên đó.
Vương Quyên kêu gọi những tên đệ tử được phân bổ cho thị nói: "Đừng lề mề nữa, đều lên hết đi."
Cùng với hai tên xử lý việc đăng ký tên cho đệ tử mới gia nhập, đệ tử xử lý việc vặt tổng cộng ba mươi hai người, mỗi người phụ trách dẫn theo tám người. Tám người được phân bổ tới chỗ Vương Quyên đều kinh hãi nghe theo lời thị lần lượt bước lên thanh kiếm đó.
"Lên!" Vương Quyên kêu lên, lục sắc phi kiếm run lên, từ từ bay lên không trung, đồng thời xuất hiện một đạo quang tráo hình tròn màu lục, bao phủ cả đệ tử và phi kiếm trong đó, hướng với nơi xa bay đi.
"Vương sư muội đừng đi nhanh quá, ta lập tức tới ngay." Trong số đệ tử Hầu Tam Phong được phân bổ cho có hai tên đặc biết xuất sắc, tâm tình rất tốt, đồng dạng lấy ra một cây phi kiếm màu đỏ.
Triệu Chung vẻ mặt nghiêm nghị dùng một cây phi toa màu trắng, ba người trước sau phá không rời đi. Tiền Đại Lễ mới lấy ra một pháp khí hồ lô màu lam, sau đó hét lớn, hồ lô liền biến lớn như một chiếc thuyền. Đám người Lục Tiểu Thiên lần lượt bước lên trên đó.
"Trên đường đi không được nói chuyện, làm phiền sự bình yên của lão phu, sẽ bị trừng phạt không tha." Tiền Đại Lễ lạnh lùng ra lệnh, liền ngồi ở phía trước hồ lô, không thèm để ý gì tới đám đệ tử.
Đám đệ tử ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều là lần đầu tiên ngồi lên loại pháp khí tuỳ ý biến lớn biến nhỏ, ngự không phi hành như vậy. Vốn mặt đất đầy náo nhiệt bên dưới Vọng Nguyệt thành, tán tu đang bận rộn qua lại, bọn họ lại đang ở trên pháp khí cao cao tại thượng, trong lòng khó che dấu được vẻ kích động, còn muốn trao đổi vài câu, bất quá lại bị Tiền Đại Lễ tạt cho một gáo nước lạnh. Chỉ là Tiền Đại Lễ cao hơn bọn họ nhiều lắm, lỡ như một lời không hợp liền bị đối phương ném từ trên pháp khí xuống, không những không được gia nhập Tiên môn, ngược lại còn mất luôn cả tính mạng.
Lục Tiểu Thiên không hề hưng phấn và hiếu kỳ như những đệ tử khác, từ lúc bước lên trên pháp khi hồ lô này hắn liền nhíu mày. Tư chất của hắn không những không xuất chúng, ngũ hệ linh căn đều không quá mười tám điểm, ngược lại là kẻ kém nhất trong đám tu sĩ ở đây. Tiền Đại Lễ không ngờ lại còn muốn thu hắn, điều này quá không hợp lý. Vị Tiền Đại Lễ này ở trước mặt tu sĩ Trúc Cơ khác luôn tỏ vẻ trung hậu, bất quá một khi phân khai, lại giống như là đổi thành một người khác vậy, trở nên rất khó ở cùng.
Bất quá hiện tại thân là thịt cá nằm trên thớt, Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một hồi cũng không hề có biện pháp nào, thực lực chênh lệch quá lớn, đã không còn là chuyện trong tầm tay của hắn nữa. Sau này chỉ có thể nhìn sự tình phát triển thế nào rồi tính tiếp, xem xem vị Tiền Đại Lễ này rốt cuộc có chủ ý gì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận