"Tiền sư thúc tuệ nhãn như đuốc, vãn bối quả thật có chút kỳ ngộ. Bất quá vật đạt được cũng chỉ là một số linh thạch, còn có lượng lớn đan dược của Luyện Khí kỳ, tu vi hiện tại cũng hoàn toàn là nhờ đan dược đề thăng lên. Không hề có loại đan dược nghịch thiên có thể trong thời gian ngắn tăng cao tu vi, e rằng đã khiến Tiền sư thúc thất vọng rồi."
Lục Tiểu Thiên cười khổ nói, hắn chỉ có thể nói như vậy, trong lòng không nhịn được thở dài. Khi xưa hắc bào lão giả thu hắn làm đệ tử, nhưng chỉ là lợi dụng hắn. E rằng đối phương có lợi hại hơn nữa, cũng không phải thật tâm muốn thu hắn làm đệ tử, cũng sẽ không học được cái gì. Hơn nữa trong Linh Tiêu Cung có tàng thư điện, bên trong có lượng lớn công pháp có thể trực tiếp dùng linh thạch thu mua, cũng không cần phải nhất định cầu Tiền Đại Lễ. Hơn nữa trên người hắn đích thực cũng không có loại đan dược khiến người khác trong thời gian ngắn có thể tăng cao tu vi, điểm này hắn hoàn toàn không nói dối.
Về phần không gian thần bí trong cơ thể không thể nào tiết lộ với bất cứ ai được. Nếu không dù là đại năng Kim Đan kỳ cũng sẽ nổi lên lòng tham, đừng nói trước mắt chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ.
"Vậy thôi, lão phu cũng tuỳ tiện hỏi thôi, nếu trên người ngươi không có, thế thì thôi vậy, ngươi quay về đi."
Nhìn thần sắc Lục Tiểu Thiên không giống như nói dối, vẻ mặt Tiền Đại Lễ vốn đang hoà hoãn nhất thời trở nên lạnh lùng. Bất quá lão là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn chưa tới mức mặc kệ thân phận mình trực tiếp xuất thủ với Lục Tiểu Thiên ở Thanh Liên phong này. Vì vậy Tiền Đại Lễ trực tiếp ra lệnh trục khách.
"Vâng, vãn bối xin cáo lui!" Lục Tiểu Thiên lui ra khỏi động phủ, vừa khéo gặp phải Du Báo đang đi vào nháy mắt với hắn, xem ra y khẳng định đã được Tiền Đại Lễ truyền âm. Rời khỏi sơn đạo của Thanh Liên phong, Lục Tiểu Thiên thở phào một hơi, nhưng vẫn còn cảm thấy khẩn trương.
Hắn đối với việc lão quái Tiền Đại Lễ này già mà còn có đứa con chừng mười ba tuổi không có hứng thú. Mười ba tuổi đã là Luyện Khí tầng tám, loại tốc độ tu luyện này nghe ra trong ngữ khí của lão là không phải rất nhanh. Hơn nữa việc cung ứng Trúc Cơ đan lại cạnh tranh vượt qua tưởng tượng của hắn, trước đó hắn còn nghĩ rằng chỉ cần tiến vào Tiên môn, sớm muộn gì cũng cơ hội đạt được Trúc Cơ đan.
Hiện tại xem ra mọi chuyện không dễ dàng như vậy, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Tiền Đại Lễ cũng không có biện pháp để đạt được, chỉ có thể để nhi tử của mình đạt được danh ngạch trong cuộc so tài trong môn phái diễn ra năm năm một lần. Hơn nữa chỉ có năm mươi danh ngạch, thử nghĩ đệ tử Luyện Khí kỳ trong Linh Tiêu cung có mấy vạn, trong đó có rất nhiều Luyện Khí hậu kỳ, đại viên mãn. Muốn từ trong mấy vạn người tiến vào trong danh ngạch, khó khăn muôn vàn.
Càng huống chi trong số đó còn có hậu đại của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hoặc là thân truyền đệ tử. Đám người này từ nhỏ đã có tư nguyên hơn xa tán tu bình thường. Bọn họ có đan dược tốt nhất để hỗ trợ tu luyện, có thể tu luyện công pháp tốt hơn, hoặc ít nhất còn được tu sĩ Trúc Cơ chỉ điểm. Căn bản không phải là những tán tu bình thường có thể so sánh. Càng huống chi còn có một ít tử tôn hậu đại của đại năng Kim Đan kỳ. Tư nguyên của họ càng dồi dào tới kinh người.
Hiện tại trước mắt hắn chỉ có hai con đường, so tài giữa các đệ tử Luyện Khí kỳ trong môn phái, năm năm một lần. Lần sắp tới đây là hai năm sau, lần này hắn khẳng định là đuổi theo không kịp. Với tu vi Luyện Khí tầng sáu của hắn, cho dù là dùng đan dược như cơm ăn hằng ngày, cũng trong thể nào trong hai năm tăng tiến tới cảnh giới đại viên mãn. Loại so tài trên lôi đài này không thể nào so sánh với việc chiến đấu sinh tử trong Vọng Nguyệt sơn mạch được.
Đừng nói hiện tại trong tay hắn không có lá bài tẩy nào, cho dù là có, chỉ cần đánh qua mấy trận liền sẽ bị người khác nhìn thấu. Đám đệ tử hậu đại gia tài phong phú này rất nhanh sẽ có cách hoá giải. Chỉ cần qua mấy trận liền sẽ bị đào thải mất, bởi vì cho dù là pháp thuật, còn có tu vi, hay hoặc là linh khí, hắn cũng không có chút ưu thế nào.
Theo lời giới thiệu trước đây của Du Báo, Lục Tiểu Thiên đi xuống Thanh Liên phong thuê một con linh cầm bay tới nơi rừng trúc mà bản thân chọn lựa. Cách Thanh Liên phong có hơn một trăm mấy chục dặm, bất quá đây còn là bay trên không trung, nếu như là đi trên đất bằng, dọc theo đường núi nhấp nhô, khẳng định sẽ có phiền phứt không nhỏ.
Lục Tiểu Thiên tìm được một sườn đồi nhỏ hướng về mặt trời đầy nắng và gió, chuẩn bị mở ra một động phủ nhỏ cho mình. Bất quá hắn dùng đoản kiếm vạch vài lần lên mặt đất, liền phát hiện chỉ có thể cắt sâu vào không tới một thước, trình độ cứng rắn khiến hắn ngạc nhiên.
"Đá trên núi này không ngờ cũng là một loại linh khí, trình độ cứng rắn vô cùng. Với tốc độ này e rằng phải tốn mấy tháng thời gian mới có thể mở được một động phủ nhỏ. Xem ra chỉ có thể tạm thời kiến tạo một căn nhà tre, cũng may cây tre có ở khắp xung quanh." Lục Tiểu Thiên gãi đầu gạt bỏ ý định mở động phủ. Tốn mấy tháng thời gian để làm một chỗ ở, hắn không thể lãng phí thời gian như vậy được.
"Đang!"
Đoản kiếm chém lên thân trúc phát ra âm thanh kim loại va chạm, loại trúc này không ngờ cũng vô cùng cứng rắn, Lục Tiểu Thiên phải chém mấy lần mới chém đứt được.
Chính vào lúc Lục Tiểu Thiên đang bận tối mặt mày để kiến tạo chỗ ở lúc này Du Báo đang mặt đầy nghi vấn đi ra từ trong động phủ của Tiền Đại Lễ, có chút không rõ quan hệ giữa hai người Lục Tiểu Thiên và Tiền Đại Lễ. Theo lý mà nói một tên tu sĩ Luyện Khí tầng sáu như Lục Tiểu Thiên, trong Linh Tiêu cung gần đây là tồn tại ở tầng đáy, đáng lẽ Tiền Đại Lễ không để vào trong mắt mới đúng. Bất quá sự thật lại tương phản, Tiền Đại Lễ không ngờ lại muốn y theo dõi nhất cử nhất động của Lục Tiểu Thiên, xem xem hắn có hành vi dị thường nào không.
Lẽ nào trên người Lục Tiểu Thiên có bảo vật gì đến tu sĩ Trúc Cơ cũng thèm khát sao? Trong mắt Du Báo nhịn không được có chút tham niệm, bất quá rất nhanh y lại vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này đi, tranh giành với Tiền Đại Lễ sao? Trừ khi y cảm thấy chán sống rồi. Nghĩ tới những chỗ tốt mà Tiền Đại Lễ hứa với y, Du Báo không khỏi cảm thấy nóng lòng, chỉ cần làm tốt chuyện này, sau này liền có chỗ dựa to lớn, y ở trong khu vực Thanh Liên phong, sau này còn có ai dám khi dễ y nữa?
Sau ba ngày, Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng kiến tạo xong một căn nhà tre, cảm thấy có chút thành tựu nho nhỏ.
U, một tiếng chim kêu bén nhọn vang lên.
Lục Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con linh cầm to lớn dang giương cánh bay đến khoảng cách gần hai trượng, Du Báo liền từ trên đó nhảy xuống. Vẻ mặt nhiệt tình nói: "Chỗ ở của Lục sư đệ quả thật rất khó tìm, ta phải hao phí một phen công phu mới có thể tìm được."
Lục Tiểu Thiên cười nhẹ nói: "Không biết Du sư huynh có gì chỉ giáo?"
"Là như vậy, Tiền sư thúc lo lắng ngươi mới tới Linh Tiêu cung, có rất nhiều chỗ không hiểu. Cố tình phân phó ta dọn tới ở cùng nơi với sư đệ. Lục sư đệ sau này có khó khăn gì, cứ việc tìm ta." Du Báo vỗ ngực nói, vẻ mặt đầy tình nghĩa nịnh nọt nói. "Xem ra quan hệ giữa Lục sư đệ và Tiền sư thúc cũng không tệ, ngày sau sư huynh có khó khăn gì, còn mong Lục sư đệ có thể giúp đỡ một hai."
Lục Tiểu Thiên vội vàng khách khí vài câu, mượn cớ cần tìm một nơi mở lò luyện đan để đi vào trong nhà tre. Du Báo nhìn bóng lưng rời khỏi của Lục Tiểu Thiên liền cười thầm, nơi này linh khí tuy rằng mỏng manh một chút, bất quá có đan dược của Tiền Đại Lễ ban cho, tốc độ tu luyện của y so với trước đây càng nhanh hơn nhiều. Chỉ là nhìn biểu hiện của Lục Tiểu Thiên, tựa hồ cũng không có gì không đúng. Bất quá không quản hắn, Du Báo càng hy vọng nhiệm vụ của Tiền Đại Lễ giao cho mình cứ kéo dài xuống như vậy càng tốt hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận