"Tha, tha mạng, tiểu lão nhân cùng hai chất tử có mắt không tròng, thiếu hiệp đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta một mạng." Lão giả đầu hói vẻ mặt đầy nước mắt nước mũi cầu khẩn nói.
"Trước đó muốn giết ta, hiện tại mới nghĩ đến cầu xin tha thứ, không cảm thấy hơi muộn rồi sao?" Lục Tiểu Thiên cũng không chút nửa phần thương hại, lợi kiếm trong tay ngược lại càng xiết chặt hơn.
"Thái Hàn thúc, không cần cầu hắn, dù sao bên trong mỏ quáng này, cuộc sống cả ngày tối tăm không thấy ánh mặt trời đã qua mười mấy năm, cả ngày còn phải chịu những người khác ức hiếp, đối với ta mà nói, sớm đã là sống không bằng chết, không bằng sớm một chút giải thoát cho rồi." Tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ vừa bị Lục Tiểu Thiên một cước đá bay, một tên thanh niên gầy đét thống khổ cắn răng từ dưới đất bò dậy nói.
Một nam tử khác cũng là vô cùng suy yếu, cười thảm nói: "Cho dù hắn hiện tại buông tha chúng ta, cũng không đủ linh thạch giao cho Hồ Xà, đồng dạng khó thoát khỏi cái chết."
"Các ngươi đào được khoáng thạch không phải đều giao cho mỏ giám* của Linh Tiêu Cung sao, tên Hồ Xà này là ai?" Lục Tiểu Thiên rõ ràng nhớ kỹ người quản lý mỏ quáng này tựa hồ là một tu sĩ gọi là Trì Thanh, là một bạch mi thanh niên vẻ ngoài có khí độ bất phàm.
*Mỏ giám: người quản lý mỏ quáng, giám là giám sát.
"Mỏ giám? là ở phía bên ngoài, Hồ Xà là một trong những đầu lĩnh trong hầm mỏ này. Từ khi bị hãm hại trốn vào trong hầm mỏ này vì sinh tồn mà bất chấp thủ đoạn. Sau khi tu vi rớt xuống tới Luyện Khí trung kỳ, liền bị các đầu lĩnh trong hầm mỏ ức hiếp đủ kiểu. Bọn họ bản thân không đi khai thác linh thạch, chuyên môn cướp linh thạch mà những người khác cực khổ khai thác được. Thời gian khai thác càng dài, linh thạch trong hầm mỏ không ngừng giảm bớt, muốn khai thác ra càng nhiều khoáng thạch, nhất định phải đào móc một ngã rẽ mới. Vôins chúng ta có thể khai thác được linh thạch cũng không nhiều, lại bị bọn họ cưỡng ép cướp lấy đi một phần, linh thạch có thể đổi lấy thức ăn ít đến thương cảm, cũng bất quá kéo dài hơi tàn mà thôi." Lão giả đầu hói tựa hồ bị hai người trẻ tuổi lây nhiễm, sắc mặt sầu thảm nói.
"Hãm hại, các ngươi bị ai hãm hại?" Lục Tiểu Thiên gặp ba người này không giống như là giả vờ, tò mò hỏi.
"Nói ra cũng không sao, người đó là cao nhân Trúc Cơ, có lẽ ngươi căn bản cũng không nhận biết." Nam tử suy yếu kia nhún vai cười một tiếng, dựa lưng vào vách hầm mỏ chậm rãi ngồi xuống nói.
Lục Tiểu Thiên nhướng mày, lời nam tử suy yếu này nói cũng không giả. Toàn bộ Linh Tiêu Cung có hơn mười vị tu sĩ Kim Đan, Trúc Cơ tu sĩ thì có bảy tám trăm người, phân ra ở mười mấy khu vực khác nhau. Tỉ như Thanh Liên phong vực nơi hắn đang ở, liền có hơn sáu mươi tu sĩ Trúc Cơ. Ngoại trừ cơ duyên xảo hợp trong lúc tiến vào Linh Tiêu Cung, gặp được bốn người Tiền Đại Lễ Trúc Cơ tu sĩ ra. Những tu sĩ Trúc Cơ khác, hắn tiến vào Linh Tiêu Cung đã hơn nửa tháng, cũng không hề nhìn thấy một người nào.
"Trụ ca, đừng nói nhiều như vậy nữa, chúng ta ban đầu là vì trốn tránh Tiền Đại Lễ hãm hại mới chạy đến quặng mỏ. Đến bây giờ đã tránh né hơn mười năm rồi, muốn đi ra ngoài đã không còn khả năng, trông giữ bí mật này cũng không có ích gì. Có lẽ có một ngày chúng ta không sống được nữa, mang theo bí mật của Tiền Đại Lễ xuống mồ, chẳng phải là tiện nghi cho lão ta sao." Thiếu niên nôn ra một ngụm máu, giọng căm hận nói.
"Thanh Liên phong vực Tiền Đại Lễ?" Lục Tiểu Thiên hai mắt nhíu lại hỏi.
"Ngươi biết Tiền Đại Lễ?" Ba người Lão giả đầu hói đồng thời giật mình, cùng đề phòng mà nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên, lo lắng là tu sĩ mà Tiền Đại Lễ phái tới giết bọn họ.
"Tự nhiên là nhận biết, ta chính là người của Thanh Liên phong vực. Ta cùng Tiền Đại Lễ không có quan hệ gì cả. Bất quá đối với bí mật của hắn ngược lại cảm thấy hết sức hứng thú." Lục Tiểu Thiên mỉm cười, thật sự là vô xảo bất thành thư*, không nghĩ tới hắn bởi vì Tiền Đại Lễ trốn vào trong mỏ quáng, vừa mới tiến vào liền đụng phải mấy tên tu sĩ Luyện Khí kỳ bị Tiền Đại Lễ hãm hại qua. Tiền Đại Lễ lão gia hỏa này, trước phải biết rõ ràng bí mật của hắn, sau này có thực lực, lại tìm lão ta báo mối thù này!
*Vô xảo bất thành thư: là một Thành ngữ Hán Việt, ý nói mọi chuyện vô cùng xảo hợp/ trùng hợp một cách kỳ lạ.
"Trừ phi ngươi đáp ứng buông tha chúng ta, nếu không ta sẽ không nói bí mật này cho ngươi." Con ngươi Lão giả đầu hói láo liên nói.
"Ngươi cảm thấy các ngươi bây giờ còn có có thể cò kè mặc cả sao." Lục Tiểu Thiên thản nhiên cười, linh kiếm trong tay vung lên, đâm về cổ tên nam tử đang suy yếu.
"Ngừng, ngừng, ta nói, ta nói." Lão giả đầu hói trên mặt hiện lên một tia sợ hãi, thiếu niên trước mắt này mặc dù tuổi nhỏ, bất quá sát phạt quyết đoán so với lão lúc trước khi còn xông xáo Tu Tiên Giới vẫn chỉ có hơn chứ không kém.
"Ha ha, lão đầu hói, ba ngươi các ngươi hôm nay còn chưa giao lên linh thạch. Là chính các ngươi tự động thủ, hay là muốn lão tử động thủ!"
Khi lão giả đầu hói vừa mới chuẩn bị mở miệng. Một tên nam tử trung niên mặt mũi tràn đầy vẻ hung ác, trên mặt còn có một vết sẹo, cười lớn từ trong một ngã rẽ ở khu mỏ quáng tĩnh mịch này đi ra.
"Hồ Xà!" Lão giả đầu hói còn có hai chất tử của lão nhịn không được rụt cổ lại, xem ra nếm qua không ít đau khổ từ tên Hồ Xà này.
Lục Tiểu Thiên con ngươi co rụt lại, tên Hồ Xà này không ngờ chính là một tên tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn. Đồng thời ở sau lưng hắn còn đi theo hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, năm tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, tinh thần sung mãn, so với vẻ uể oải không chịu nổi của ba người lão giả đầu hói rõ ràng cường hãn hơn nhiều.
Nếu như là ở bên ngoài mỏ quáng, đụng phải đám tu sĩ chưa rõ là địch hay là bạn, Lục Tiểu Thiên không nói hai lời sẽ lập tức quay người bỏ trốn. Bất quá tu sĩ lưu vong trong mỏ quáng đa phần đều phạm vào cung quy của Linh Tiêu Cung, hoặc là tán tu đã đắc tội Linh Tiêu Cung, tội không đáng chết, trực tiếp bị tước đoạt tất cả linh khí ném vào mỏ quáng để khai thác quáng thạch. Ngoại trừ mấy cái dụng cụ dùng để khai thác, không có bất kỳ linh khí tấn công hoặc phòng ngự nào. Chỉ dựa vào pháp thuật công kích, lại không hề có bất cứ loại đan dược chữa thương nào, hắn cũng không cần phải quá e ngại.
"U, nguyên lai còn có một tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, nhìn ngươi làn da hơi đen, tinh thần sung mãn, chỉ sợ là người vừa tiến vào mỏ quáng không lâu, ngươi là đệ tử Linh Tiêu Cung?" Sau khi Hồ Xà nhìn thấy linh kiếm trong tay Lục Tiểu Thiên, trong mắt lóe lên một tia tham lam, bất quá trước khi vẫn chưa biết rõ ràng lai lịch đối phương, Hồ Xà vẫn kềm chế sát ý trong nội tâm hỏi.
"Không sai, ta chính là đệ tử Linh Tiêu Cung, nhận nhiệm vụ vừa mới tiến vào mỏ quáng, ba người này ta muốn, sau này không cho phép ngươi lại tìm bọn họ gây phiền phức."
Lục Tiểu Thiên nói, từ trong kết giới âm thầm lấy ra một xấp linh phù giữ chặt trong lòng bàn tay. So với trước kia, linh phù bán ra từ trong tay đệ tử Linh Tiêu Cung tốt hơn những linh phù được bày bán ở Vọng Nguyệt thành nhiều, giá của linh phù không chỉ rẻ hơn, hơn nữa còn có không ít nhị giai, tam giai Linh phù. Chỉ là tứ giai Linh phù vẫn vô cùng khan hiếm, không thể mua được.
"Ha ha. . . ." Một đám tu sĩ phía sau Hồ Xà cười lớn, thật lâu về sau mới ngưng lại được.
Hồ Xà sắc mặt âm trầm uy hiếp nói, "Tiểu tử, vừa rồi nhìn ngươi là đệ tử Linh Tiêu Cung, lão tử sợ gây phiền toái, mới cho ngươi mấy phần mặt mũi. Bất quá một tên oắt con Luyện Khí tầng sáu, ngươi thật đúng là được đằng chân lên đằng đầu. Lời nói thật cũng không sợ nói cho ngươi biết, tên đệ tử Linh Tiêu Cung vào đây trước ngươi, tu vi cùng ngươi không sai biệt lắm. Cũng cuồng vọng như ngươi vậy, cuối cùng còn không phải bị lão tử chỉnh cho tới chết. Thức thời mau cút đi, nếu không ngày này sang năm, chính là ngày giỗ của ngươi!"
Nói xong, Hồ Xà không ngờ từ trong người lấy ra một thanh hạ phẩm linh đao. Mấy tên tu sĩ sau lưng Hồ Xà cũng nhao nhao nắm chặt cây cuốc trong tay, lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Xem ra các ngươi là muốn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Lục Tiểu Thiên cười lạnh, sớm nghe nói trong mỏ quáng hoàn cảnh hiểm ác như thế nào, càng có một ít ác bá ức hiếp kẻ yếu, những thứ này hắn cũng không quan tâm. Bất quá ngày sau muốn trong mỏ quáng này không bị quấy rầy, không thể nào không bắt một số kẻ chướng mắt dùng để khai đao lập uy, mà đối tượng khai đao lại không thể quá kém, những người khác mới có thể biết hắn không dễ trêu chọc. Đám người trước mặt này ngược lại cũng không tồi.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Lục Tiểu Thiên trực tiếp vung ra một tấm Linh phù. Đại Hỏa Cầu Thuật, Phích Lịch Lôi Thương, Băng Trùy thuật, liên tiếp năm sáu mươi đạo linh phù đồng thời bay ra, trong mỏ quáng chật hẹp như vậy căn bản không có đầy đủ không gian để né tránh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận