Đám người Hồ Xà vô cùng kinh hãi, cũng chỉ có thể mở ra hộ tráo đau khổ chống đỡ. Bất quá pháp thuật đánh tới quá mức hung mãnh, đã vượt qua khỏi lực phòng ngự của hộ tráo, chỉ chống đỡ được mấy cái, trong chớp mắt liền bị phá tan thành mảnh nhỏ.
Mua được nhiều Linh phù mang tính tiêu hao như vậy, trong tay còn cầm thượng phẩm linh kiếm, dạng người xa xỉ này vậy mà chạy đến cái mỏ quáng vô cùng gian khổ này. Mẹ nó tên này có phải bị điên rồi không! Tiêu hao một lần mấy chục tấm linh phù, dùng thù lao khai thác quáng thạch để mua, cũng phải tồn hết mấy tháng thời gian, dù sao nhị giai, tam giai Linh phù so với sơ giai linh phụ còn đắt hơn. Trước đó y đụng phải mấy tên đệ tử Linh Tiêu Cung đi vào trong mỏ quáng đều vô cùng nghèo nàn, trong người không có bao nhiêu linh thạch, giết đi cũng chỉ lấy được một thanh hạ phẩm Linh khí, trong túi trữ vật cũng chỉ có mấy khoả đan dược không có giá trị, chút ít đan dược chữa thương. Dù sao trong đám đệ tử, hơi có chút điều kiện cũng sẽ không lựa chọn nhiệm vụ gian khổ như khai thác mỏ quáng.
Hồ Xà trước kia cũng là đệ tử Linh Tiêu Cung, bởi vì lúc trông coi linh điền cho vị sư thúc Trúc Cơ kỳ, ăn mất một viên lục nhân sâm của vị sư thúc này, về sau không bồi thường nổi số linh thạch tương đương, liền bị tước đi tư cách đệ tử Linh Tiêu Cung, bị đày đến trong mỏ quáng này. Y đã sống trong đây gần hai mươi năm, đối với tình huống Linh Tiêu Cung xem như cũng biết được rõ ràng, chỉ là không nghĩ tới gặp phải thể loại như Lục Tiểu Thiên này.
Hồ Xà vừa kinh vừa sợ, trong lòng hối hận vạn phần. Sớm biết thì sẽ không động thủ với gia hỏa này.
Bất quá lúc này Lục Tiểu Thiên đã sẽ không cho mấy người Hồ Xà thời gian hối hận. Thừa dịp mấy người đang đau khổ chống đỡ dưới như oanh tạc cuồng bạo của vô vàn pháp thuật, Lục Tiểu Thiên tay cầm linh kiếm tiến lên như hổ lạc vào bầy dê.
Keng! Hồ Xà cùng mấy người thủ hạ ra sức chém vào băng trùy, hỏa cầu, kim mâu, thổ thương. Những vũ khí trong tay sớm đã bị thủng trăm ngàn lỗ. xuất hiện rất nhiều vết nứt. Cho dù là linh đao trong tay Hồ Xà, cũng đang không ngừng xuất hiện từng vết rạn.
Hồ Xà thật vất vả mới chống đỡ được, bóng người lóe lên trước mắt, y còn chưa kịp hồi khí trở lại, đối phương đã tiến tới gần, nhãn lực và góc độ đều vô cùng chuẩn xác. Hồ Xà chỉ có thể dốc chút sức lực còn lại gặng gượng chống đỡ một kiếm của đối phương.
Keng! Đao kiếm giao kích. Hạ phẩm linh đao đầy vết rạn căn bản ngăn không được một kích của Lục Tiểu Thiên. Cạch cạch một tiếng, linh đao gãy làm hai đoạn. Hồ Xà trong lòng kinh hãi, vội cúi thấp đầu tránh đi một kích này.
"Muốn chạy, đã muộn!" Lục Tiểu Thiên một kiếm thất bại, không có dừng lại chút nào, mũi kiếm vừa chuyển, lần nữa đâm về phía đầu Hồ Xà. Dưới khoảng cách gần như vậy, lại tay không tấc sắt, căn bản không kịp thi triển pháp thuật. Đây cũng chính là lý do mà Lục Tiểu Thiên dám xông tới.
Phốc, tiếng mũi kiếm đâm vào thịt, một cỗ máu tươi từ chỗ thủng bắn ra. Thân thể cường tráng của Hồ Xà lảo đảo lùi về sau mấy bước, rồi ngã nhào trên đất. Lục Tiểu Thiên như là hổ vào bầy dê, trái bổ phải chặt, trong nháy mắt hai tên tu sĩ Luyện khí hậu kỳ một người bị chém làm hai đoạn, một người khác bị chém mất đi một cánh tay. Tên tu sĩ mất đi cánh tay cùng hai tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ hoảng sợ, cuống cuồng bỏ chạy.
"Không thể để cho bọn chúng đào tẩu, Hồ Xà còn có mấy tên trợ thủ đắc lực, ngoài ra còn quen biết mấy người có thực lực tương đương y, nếu để cho bọn họ biết được, nhất định sẽ đến đây trả thù." Lão giả đầu hói liên tục nhắc nhở, lão có thể nhìn ra Lục Tiểu Thiên cố ý cho bọn chúng chạy thoát, lão không rõ vì sao Lục Tiểu Thiên xuất thủ quyết đoán vậy mà trong lúc tối hậu quan đầu lại nương tay.
"Ta có thể giết Hồ Xà, tự nhiên cũng có thể giết bọn chúng. Có nên cùng ta đối nghịch hay không, trong lòng bọn họ sẽ có ước lượng rõ ràng." Lục Tiểu Thiên pháp lực cuộn trào, vết máu bên trên linh kiếm toàn bộ bốc hơi, hắn sở dĩ thả mấy người đó đi, chính là muốn bọn chúng đem việc một mình hắn giết chết đám người Hồ Xà truyền bá ra ngoài, để người khác biết rằng hắn không phải là người dễ trêu chọc.
Lão giả đầu hói nghe vậy khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, trên mặt mang vẻ bội phục nói, "Thiếu hiệp tâm tư tỉ mỉ, thủ đoạn lại cao minh, ngày sau tất nhiên sẽ có tiền đồ không thể hạn lượng."
"Ngươi muốn nói ta tâm ngoan thủ lạt sao. Hiện tại có thể nói cho ta một chút bí mật của Tiền Đại Lễ chưa?" Lục Tiểu Thiên thu kiếm lại đứng nói.
"Có thể, ta có thể nói bí mật của Tiền Đại Lễ cho thiếu hiệp nghe, chỉ là, chỉ là hi vọng sau này trong mỏ quáng thiếu hiệp có thể giúp đỡ che chở cho ba người chúng ta." Lão giả đầu hói bỗng nhiên thỉnh cầu nói.
"Ngươi đang đòi hỏi ta sao?" Lục Tiểu Thiên sầm mặt lại nói.
"Không không, là thỉnh cầu, dù cho thiếu hiệp không đáp ứng, ta cũng sẽ nói bí mật này ra." Lão giả đầu hói liền vội vàng lắc đầu nói.
"Có thể, bất quá ta không có khả năng cả một đời ở lại trong mỏ quáng này, khi nào ta còn trong này, thì có thể bảo đảm các ngươi bình yên vô sự."
Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một chút liền gật đầu nói, cho dù là bên trong mỏ quáng, có chút việc vặt hắn cũng không tiện đi xử lý, trong hầm mỏ này cũng cần phải có người giúp hắn trao đổi với những người khác, để tránh việc hắn bị người khác quấy rầy.
"Đa, đa tạ. Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau cảm tạ thiếu hiệp." Lão giả đầu hói vô cùng kích động, dù sao còn sống vẫn tốt hơn là chết, miễn là còn sống là còn hi vọng. Trước mắt bọn họ không chỉ có thể thoát chết, hơn nữa còn có thể trong mỏ quáng này tìm được ô dù mạnh mẽ che chở. Về sau không ai dám trêu chọc bọn họ. Hồ Xà là một trong những đầu lĩnh hung thần ác sát trong mỏ quáng này, dưới tay y có không ít hảo thủ, những đầu lĩnh khác đồng dạng cũng như vậy. Nhưng Hồ Xà cuối cùng vẫn bị Lục Tiểu Thiên giết chết.
"Đây là mấy khỏa là đan dược chữa thương, các ngươi ăn vào, sau đó nói cho biết bí mật của Tiền Đại Lễ." Lục Tiểu Thiên lấy ra một bình đan dược ném cho lão giả rồi nói.
"Nơi này, sợ là nói chuyện không tiện, Hồ Xà vừa chết, những người khác chỉ sợ. . . . . Không bằng thừa dịp lần này đại thắng, mời chào một nhóm người khai thác đang rải rác trong mỏ quáng này để làm lớn mạnh thực lực." Lão giả đầu hói nhận lấy đan dược chữa thương, kích động đến hai tay run rẩy, trong mỏ quáng này hơn mười năm, lão đã không còn biết đan dược có mùi vị như thế nào rồi. Bất quá lão rất nhanh đã kịp phản ứng, cảm thấy lúc này mà không làm tốt chuẩn bị, lỡ như lát nữa có người mang dụng ý khó dò tìm tới, Lục Tiểu Thiên lấy ít địch nhiều, khó tránh khỏi có chỗ sơ hở.
"Không cần, cứ ở chỗ này chờ bọn chúng."
Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói, muốn giải quyết dứt khoát, hắn cũng không muốn để lãng phí quá nhiều tinh lực vào những loại tranh đấu nhàm chán như vậy, dù sao xưng vương xưng bá trong cái mỏ quáng này, đối với việc Trúc Cơ của hắn cũng không có chỗ tốt gì.
"Được, được thôi."
"Đó là chuyện của rất nhiều năm trước, quen biết tên súc sinh Tiền Đại Lễ không bằng heo chó này chính là sự tình hối hận nhất đời này của tiểu lão nhân." Lão giả đầu hói trên mặt đầy vẻ oán độc lộ ra một tia hồi ức.
Thông qua những gì lão giả đầu hói nói, Lục Tiểu Thiên xem như biết được một đoạn bí mật của mười mấy năm trước. Nguyên lai lão giả đầu hói họ Ông, tên Chi Hàn. Hai chất tử của lão theo thứ tự là Ông Túc Thu, Ông Túc Kiệt.
Lão giả đầu hói Ông Chi Hàn cùng Tiền Đại Lễ vốn là huynh đệ khác họ, hai người cùng xông xáo trong Vọng Nguyệt Thành, Tiền Đại Lễ giỏi về tâm kế, Ông Chi Hàn có phần tài năng trên con đường luyện khí. Hai người dưới sự trợ giúp của gia tộc, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ gia nhập Linh Tiêu Cung.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận