"Tiểu huynh đệ, kiếm hạ lưu tình." Văn hòa thượng cùng Ngô Đạo nhân liên tiếp nghe được mấy tiếng kêu thảm, sắc mặt cũng đại biến, lại nhìn thấy Lục Tiểu Thiên rút kiếm ra truy sát, còn có Trương Ba đang bàng hoàng bỏ chạy, chuyện gì xảy ra rồi, đồ đần đều biết. Trương Ba đi lại lảo đảo, nhìn qua vậy mà so với võ giả bình thường cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nếu như hai người bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ Trương Ba sẽ lành ít dữ nhiều.
"Văn hòa thượng, Ngô đạo nhân, cứu ta!" Trương Ba kinh hoảng kêu khàn cả cổ.
"Lại tiến lên trước một bước nữa, ta coi như các ngươi cũng cùng người này liên thủ!" Lục Tiểu Thiên lạnh giọng quát.
Văn hòa thượng cùng Ngô đạo nhân hai người liếc nhau, lại nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đằng đằng sát khí, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra, đồng thời ngừng bước chân lại. Đám Trương Ba bốn tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đã đại bại. Bởi vì La Yên quả toát ra khói đen quá mức nồng đậm, ngay cả tình hình giao chiến như thế nào người trong cuộc cũng không rõ, huống chi là bọn họ đang đứng ở ngoài xa. Coi như hai người bọn họ dẫn người đi tới tiếp viện, chỉ sợ kết quả cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu. Nhìn thấy kết cục của đám người Trương Ba, hai người sao lại sẽ đặt mình vào nguy hiểm chứ!
"Tha, tha mạng! Tiểu huynh đệ tha mạng, về sau ngươi gọi ta làm gì đều. . . . ." Trương Ba thấy đồng bạn lo ngại Lục Tiểu Thiên uy hiếp mà không nguyện ý tiến lên cứu giúp, lập tức buồn bã không ngừng lên tiếng cầu xin tha thứ. Đáng tiếc còn chưa có nói xong,cái đầu to lớn Trương Ba đã ly thể văng lên cao mấy thước, sau đó tại lăn ra xa mấy thước bên trong mỏ quáng này.
Lục Tiểu Thiên dừng bước lại thu kiếm đứng đó, nhìn lướt qua đám Văn hòa thượng cùng Ngô đạo nhân, "Về sau số linh thạch của người này cũng thuộc về ta, nếu có người không phục, tùy thời tới tìm ta."
Hai người Văn hòa thượng khóe miệng giật một cái, mấy tên không phục đều đã nằm trên mặt đất đầu một nơi thân một nẻo. Trước mặt nhiều người như vậy mà vẫn bị giết, hai người đầu lĩnh như bọn họ thậm chí ngay cả tiến lên một bước cũng không dám. Chỉ sợ trải qua trận này, toàn bộ người trong mỏ quáng lại không có một ai dám đi tìm Lục Tiểu Thiên gây phiền phức. Đồng thời hai người cũng có chút hối hận không thôi, trước đó cái chết của Hồ Xà, bọn họ không nên cho rằng là do đối phương may mắn. Hiện tại lại sợ làm cho đối phương tức giận, sau này không dễ nói chuyện rồi.
Loại hiệu quả này chính là thứ Lục Tiểu Thiên muốn, hắn cũng không phải là người hiếu sát. Nếu như mấy người này ngay từ đầu có thái độ đàm phán, hắn cũng không nguyện ý lãng phí lượng lớn Linh phù, dù sao đó cũng đều là linh thạch cả, dùng một chút là ít đi một chút. Bất quá Trương Ba đã dám lên tiếng, Văn hòa thượng, Ngô đạo nhân cũng muốn thăm dò một chút, nếu như không xuất ra thủ đoạn lôi đình chấn nhiếp những người này một phen, chỉ sợ bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ có ý đồ không tốt. Hắn mặc dù không sợ, nhưng cũng phiền muộn không thôi, sau này quấy nhiễu sự thanh tu của hắn liền bù không được mất.
"Ngươi đi cùng bọn họ đi đàm phán một chút vấn đề phân phối khoáng thạch sau này. Ta muốn chiếm hai phần, những cái khác ta mặc kệ." Lục Tiểu Thiên đi xuyên qua khói đen đến trước mặt Ông Chi Hàn nói.
"Vâng, vâng, Lục công tử, ta nhất định đàm phán tốt."
Ông Chi Hàn sau khi kinh hãi, liền liên tục gật đầu, tiếng kêu thảm vừa rồi vang lên bên tai không dứt, Lục Tiểu Thiên vẫn còn mạnh khoẻ đứng trước mắt lão, kết cục của những người khác không cần nghĩ cũng biết là rất không ổn rồi.
Có thủ đoạn lôi đình của Lục Tiểu Thiên, Ông Chi Hàn cùng hai người Ngô đạo nhân, Văn hòa thượng đàm phán vô cùng thuận lợi.
Đối với việc Lục Tiểu Thiên cũng không cố ý tranh giành phân ngạch của mình, hai người Văn hòa thượng cũng nhẹ nhàng thở ra. Dù sao với một trận chiến vừa rồi, dù là Lục Tiểu Thiên có đưa ra yêu cầu gì quá mức , bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn. Bởi vì đánh thì đánh không lại người ta, kết cục của việc thua cuộc, Trương Ba đã làm mẫu cho cực kỳ rõ ràng rồi. Hai người bọn họ cũng không có gì tổn thất, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận thôi.
Ba thúc cháu Ông Chi Hàn tự nhiên là vui mừng hớn hở, nhận được rất nhiều chỗ tốt, làm người phát ngôn của Lục Tiểu Thiên, cho dù là đám cao thủ Luyện Khí đại viên mãn, Luyện Khí hậu kỳ, cũng không dám bất kính với bọn họ. Bọn họ cũng xem như là nở mày nở mặt một phen, cảm giác cuối cùng cũng có thể đứng thẳng lưng trong mỏ quáng này.
Kết thúc đàm phán, Ông Chi Hàn, cùng với những thủ hạ của Trương Ba dẫn đường. Lục Tiểu Thiên đi vào nơi ở của Trương Ba, là một hang động hơn mười trượng vuông, ấm áp rất thích hợp để ở lại.
"Lục công tử, trước đó Trương Ba và Hồ Xà hai tên ác nhân đều kiếm được không ít linh thạch phi nghĩa, hẳn là liền cất giữ ở nơi bí mật nào đó trong chỗ ở của họ. Ngoài ra hai người họ đều còn có mấy thị thiếp, Lục công tử thấy nên xử trí thế nào?" Một vị lão giả thể hình gầy và lùn, tuổi gần năm mươi tên Tất Hải Quốc có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, lấy lòng Lục Tiểu Thiên nói.
"Thị thiếp?" Lục Tiểu Thiên thoáng có chút nghi hoặc, những này người này đa phần đều là lưu vong tiến vào đây, lại còn có những thứ này đi theo sao.
"Lục công tử có chỗ không biết, trong mỏ quáng ngẫu nhiên cũng sẽ có chút ít nữ tu sĩ lưu vong tiến vào, mặt khác Hắc Thủy Trại mỏ quáng khai thác đã mấy ngàn năm. Mặc dù nữ tu sĩ số lượng rất ít, nhưng cũng còn có một số rất có tư sắc, bình thường đều bị đầu lĩnh mạnh mẽ ở mỏ quáng chiếm hữu. Dựa theo quy củ trong mỏ quáng, Hồ Xà cùng Trương Ba vừa chết, tài sản của bọn chúng tự nhiên cũng sẽ thuộc về Lục công tử."
Lão giả năm mươi tuổi Tất Hải Quốc nói, hai tay khẽ vỗ, liền có hai người dẫn sáu bảy vị nữ tử nối đuôi nhau đi vào, có thiếu phụ tuổi lớn ước chừng ba mươi mấy, dáng người thướt tha. Hình thể nhỏ một chút bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo thanh lệ. Đều là nữ tu sĩ Luyện khí sơ kỳ và trung kỳ. Bởi vì đều ở trong mỏ quáng quá lâu, làn da trắng bạch, quả thật có chút động lòng người.
Bất quá Lục Tiểu Thiên chí không quan tâm, nói, "Những thứ này ta không cần đến, ta sau này sớm muộn gì cũng rời khỏi mỏ quáng, để các nàng tự giải tán đi."
"Tiểu chất Ông Túc Thu, tuổi đã tới trung niên, nhưng vẫn chưa cưới vợ, cầu công tử ban cho một người." Ông Chi Hàn vội vàng chắp tay thỉnh cầu nói.
"Nếu là các nàng tự nguyện, các ngươi tự mình an bài là được." Lục Tiểu Thiên khua tay nói.
"Đa tạ công tử." Mặc dù Lục Tiểu Thiên không có trực tiếp đáp ứng, nhưng cũng không có phủ nhận, Ông Chi Hàn vội vàng mừng lớn cảm tạ.
"Các ngươi đều lui ra ngoài đi, về sau không có ta phân phó, ai cũng không được tiếp cận đến hang đá trong phạm vị hai mươi trượng. Nếu có việc gì, trực tiếp ở bên ngoài gọi là được. Đúng rồi, Ông đạo hữu ngươi để Túc Thu cùng Tất tiên sinh đi một chuyến, lấy những linh thạch Hồ Xà cất giấu về đây cho ta." Lục Tiểu Thiên bỗng nhiên nói.
Trong lúc đám người Tất Hải Quốc, Ông Chi Hàn khẽ giật mình, mấy tên tu sĩ trong động đang tìm kiếm linh thạch mà Trương Ba lưu lại. Không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên lại trực tiếp hạ lệnh trục khách. Mặc dù không rõ ràng cho lắm, bất quá mấy người đều vô cùng e ngại Lục Tiểu Thiên, đều nghe theo lời mà lui ra ngoài.
"Ông đạo hữu được Lục công tử tín nhiệm như vậy, về sau còn mong Ông đạo hữu nâng đỡ một phen." Sau khi ra ngoài, Tất Hải Quốc thi lễ với Ông Chi Hàn rồi nói.
"Không dám, Tất đạo hữu pháp lực thâm hậu, về sau tại hạ còn nhiều nơi phải nhờ vả. Mong rằng Tất đạo hữu tới lúc đó chớ chối từ." Ông Chi Hàn đáp lễ lại nói.
"Ông đạo hữu một khi có mở lời, tại hạ nhất định sẽ xông pha khói lửa." Tất Hải Quốc vỗ ngực nói.
"Thúc phụ, tên Tất Hải Quốc này pháp lực thâm hậu, nếu là y chịu giúp chúng ta, về sau cũng sẽ đỡ được rất nhiều phiền phức." Ông Túc Kiệt sau khi nhìn mấy người rời đi liền nói.
Ông Chi Hàn hừ nói, "Ngươi biết cái gì, người này ở trước mặt Lục công tử tỏ ra vẻ ân cần, cần đề phòng người này mới đúng. Nếu không tu vi của người này cao hơn chúng ta, lại do lúc trước là thủ hạ của Trương Ba, hiểu biết trong mỏ quáng so với chúng ta cũng quen thuộc hơn. Nếu để cho y lấy được sự tín nhiệm của Lục công tử, mới chính là hoạ lớn của chúng ta đó!"
Ông Túc Kiệt thất sắc nói, "Vậy chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
"Không cần quá lo lắng, ta tự có chủ trương." Ông Chi Hàn sắc mặt do dự, hiển nhiên là đang cân nhắc ý định gì đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận