Lần nữa hiện lên trên mặt đất, Lục Tiểu Thiên lại nôn một ngụm máu, vội vàng từ bên trong bình đan dược móc ra hai viên đan dược chữa thương ăn vào.
"Rống!"Hoa Báo đang nằm ngay cổng hang đá nhìn thấy Lục Tiểu Thiên thụ thương quay về, lập tức toàn thân lông tóc dựng đứng lên.
"Chuyện này ngươi không giải quyết được, vào đi." Lục Tiểu Thiên vỗ vào túi Linh Thú để thu Hoa Báo vào trong. Sau đó mở cơ quan, tiến vào trong mật thất. Thu hồi Băng Tằm, còn có trứng Phá Giới trùng vẫn chưa được ấp nở. Hơi suy nghĩ một chút, Lục Tiểu Thiên ném mấy khỏa La Yên quả vào trong mật đạo, sau đó từ trong mật đạo đào tẩu, vốn Trương Ba lưu lại quan đạo để bản thân đào tẩu, lúc này ngược lại có lợi cho hắn.
"Người đâu!" Sau khi đuổi tới hang đá Du Báo sắp tức đến bể phổi, không nghĩ tới dưới loại tình huống như vậy vẫn có thể mất dấu kẻ địch. Du Báo ánh mắt hung tợn nhìn về phía nam tử trung niên bên cạnh nói.
"Hẳn, hẳn là là từ mật đạo bên trong hang đá trốn đi rồi."
Nam tử trung niên trong lòng giật mình, nơm nớp lo sợ đáp, sự lợi hại của Lục Tiểu Thiên y đã thấy qua. Những đầu lĩnh lợi hại nhất trong mỏ quáng cũng không phải là đối thủ. Không nghĩ tới dưới Hắc Giao Tiễn của người này, Lục Tiểu Thiên cũng không chống đỡ được một chiêu liền chạy trối chết như vậy. Y sinh ra và trưởng thành trong mỏ quáng này, còn không biết ở ngoại giới có phân ra khái niệm Linh khí và Pháp khí, càng không biết rõ những vũ khí này lợi hại tới trình độ như thế nào.
Hừ! Du Báo liên tục gầm thét, Hắc Giao Tiễn bay loạn xạ trong thạch động một hồi. Dưới uy lực của Hắc Giao Tiễn, đá vụn trong thạch động nhao nhao rơi xuống. Lộ ra một mật đạo nhỏ bên trong có đại lượng hắc khí toát ra.
"Đáng chết, lại là La Yên quả!" Du Báo cực hận loại khói đen không có tí lực sát thương này. Tiến vào trong mật đạo, đập vào mắt đều là một mảnh đen như mực. Tầm nhìn không tới mấy trượng, nhìn cũng nhìn khong rõ, còn nói gì đến việc truy kích Lục Tiểu Thiên.
Pháp khí không ngờ lại lợi hại như vậy! Ở một nơi nào đó bên trong mỏ quáng Lục Tiểu Thiên trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải hắn tỉ mỉ cẩn thận, chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo.
Lúc này hắn đã cải trang thành một nam tử trung niên gầy gò mặc áo bào đen, mọc ra râu quai nón. Từ lúc này hắn đã không còn chút dấu vết nào của Lục Tiểu Thiên, hoàn toàn là một người khác. Cho dù Du Báo có thể thông qua những người khác tìm tới hắn, tự nhiên cũng có thể sai khiến những người này nghe ngóng tung tích của hắn. Chỉ bất quá trong mỏ quáng này đường đi bốn phương đều thông suốt, không ít nơi ít người lui tới. Nếu là hắn muốn che giấu, Du Báo muốn tìm được hắn cũng không phải chuyện dễ. Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, đi vào một ngã rẽ vô cùng u ám, nơi nào ít có dấu tích của con người, hắn liền đi nơi đó.
Bất quá lúc này chạy trối chết tuyệt không phải chỉ một mình Lục Tiểu Thiên.
"Ông đạo hữu cùng hai vị sư điệt đây muốn đi nơi nào a?" Tất Hải Quốc ngoài cười nhưng trong không cười ngăn trở ba người Ông Chi Hàn.
"Thế cục trong mỏ quáng đang đại biến, không nghĩ tới tới tên đệ tử Linh Tiêu Cung này còn lợi hại hơn, ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng không phải là đối thủ, chú cháu ba người chúng ta tự nhiên là muốn chạy trốn lấy mạng, tránh cho bị cuốn vào cuộc phong ba này." Ông Chi Hàn bị người khác chặn đứng, sắc mặt khó chịu nói.
"Chỉ sợ làm Ông đạo hữu thất vọng, hôm nay ba người các ngươi ai cũng đi không được." Tất Hải Quốc âm lãnh cười một tiếng, trước đó khi Lục Tiểu Thiên còn tại vị, từ đầu đến cuối đều không tin tưởng y. Y đã sớm nhìn Ông Chi Hàn không vừa mắt, hiện tại tên Ông Chi Hàn cáo mượn oai hùm này đã mất đi chỗ dựa, y có cơ hội bỏ đá xuống giếng, tự nhiên sẽ không chịu từ bỏ.
"Chậm đã!" Nhìn thấy Tất Hải Quốc tiến lên muốn động thủ, Ông Chi Hàn mí mắt giật giật, vội vàng quát.
Tất Hải Quốc hừ nói, "Ngươi trước khi chết còn có di ngôn gì?"
"Tên đệ tử Linh Tiêu Cung mới tới cũng chưa giết chết được Lục Tiểu Thiên, nếu không cũng không cần phải động tĩnh lớn như vậy để truy tìm hắn. Ngươi cho rằng cái tên mới tới này, có thể ở trong mỏ quáng này bao lâu, kẻ đó thật sự có thể giết chết Lục Tiểu Thiên sao?" Ông Chi Hàn liên tục hỏi.
"Cách nhìn của ngươi thế nào?" Tất Hải Quốc chần chờ nói.
"Đời ta tu vi mặc dù không cao, nhưng nhìn người cũng chưa tệ lắm. Người mới tới kia mặc dù hết sức lợi hại, nhưng phong mang tất lộ, ngang ngược càn rỡ, loại người thế này căn bản không giống như có thể chịu đựng được sự cô độc nhàm chán trong này, rất khó ở lâu trong khu mỏ quáng gian khổ như vậy. Còn Lục Tiểu Thiên lại tương phản, người này làm việc sát phạt quyết đoán, tính tình cứng cỏi. Là một khổ tu sĩ chân chính, không vì nữ sắc ngoại vật mà thay đổi. Hắn đi vào trong mỏ quáng có mục đích khác, người như vậy, nếu như trong mỏ quáng một lòng muốn ẩn giấu, muốn tìm được hắn, không khác gì mò kim đáy biển."
"Tên đệ tử Linh Tiêu Cung kia có lẽ sau khi tìm một hồi liền sẽ rời đi, mà Lục Tiểu Thiên trốn ở trong mỏ quáng mới có có hội sống sót, một khi ra ngoài, chỉ sợ tính mệnh khó đảm bảo. Nói cách khác tương lai trong mỏ quáng này vẫn có thể là thiên hạ của Lục Tiểu Thiên. Đến lúc đó ngươi và ta cùng hiệu lực cho người này, chẳng phải là một việc rất tốt sao?" Ông Chi Hàn nói.
"Nếu như ngươi chết, hắn chẳng phải là càng trọng thị ta hơn sao?" Tất Hải Quốc híp mắt nói.
"Lục Tiểu Thiên cần ta chế tạo một kiện cực phẩm Linh Khí cho hắn. Nếu không phải như thế, ngươi cho rằng ta sao có thể vào được pháp nhãn của hắn? Nếu không nhiều người có tu vi cao hơn ta như thế, hắn lại không trọng dụng, vì sao lại kêu ta chứ? Ngươi bây giờ giết ta, cũng không có chỗ tốt gì. Sao không đánh cược một phen về sau?" Ông Chi Hàn hỏi ngược lại.
Tất Hải Quốc sắc mặt âm tình bất định, Ông Chi Hàn nói đến cũng không phải không có lý, nếu là tên tu sĩ cầm hắc tiễn kia rời khỏi mỏ quáng, Lục Tiểu Thiên rất có thể sẽ lần nữa ngóc đầu trở lại. Y mặc dù cũng là tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, bất quá chiến lực lại hơi thấp, nếu không lúc trước Trương Ba đã gọi y đi theo cùng rồi. Ngoại trừ làm thủ hạ của Lục Tiểu Thiên ra, trước khi quả thật đúng là chưa từng trải qua những ngày sống thoải mái như vậy.
Nghĩ tới đây, Tất Hải Quốc cười nói, "Vừa rồi ngược lại là có chút đường đột, mong rằng Ông đạo hữu chớ trách móc."
"Đâu có đâu có. Ta cũng cao hứng có thể cùng Tất đạo hữu hoá chiến tranh thành tơ lụa. Tất đạo hữu, ta muốn trước tìm một chỗ ẩn thân, sau đó lại đi tìm Lục Tiểu Thiên, chúng ta sau này gặp lại." Ông Chi Hàn nhìn thấy sát khí trong mắt Tất Hải Quốc đã tan hết, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bất quá lão gian trá Tất Quốc Hải bất cứ lúc nào cũng có thể vì lợi ích khác mà thay đổi chủ ý, cho nên Ông Chi Hàn vội vàng cáo từ nói.
"Thôi được, sau này còn gặp lại." Tất Hải Quốc cười ha ha một tiếng, lách mình đến một bên, nhường lối đi cho ba người Ông Chi Hàn.
Thời gian trong mỏ quáng càng ngày càng dài, đan dược dùng để tu luyện trên tay Du Báo cũng đã tiêu hao hết. Mặc dù một số tu sĩ khác trong mỏ quáng cống hiến một phần linh thạch cho y. Bất quá y không có kết giới giống như Lục Tiểu Thiên, cho dù có mang ra ngoài cũng phải nộp lên cho mỏ giám. Ngoại trừ số ít linh thạch dùng để rèn luyện kỹ năng chiến đầu cùng pháp thuật ra, phần lớn còn lại là không thể nào bỏ túi riêng được.
Bởi vì thời gian dài tìm không được Lục Tiểu Thiên, Du Báo nổi trận lôi đình, giết đi một số tu sĩ làm việc bất lực. Trong quá trình này cũng tìm được Lục Tiểu Thiên một hai lần, bất quá Lục Tiểu Thiên đều nhanh chân chạy thoát. Du Báo trong lòng đại hận, những La Yên Quả đáng chết đó tuy rằng không có sát thương gì, nhưng trong không gian tương đối nhỏ bé như trong mỏ quáng này, Lục Tiểu Thiên nếu muốn đào tẩu, y thật đúng là không có cách nào ngăn lại được. Dù sao ngoại trừ hắn ra, những người khác đều không phải là đối thủ của Lục Tiểu Thiên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận