Những tu sĩ mang tội trên người ở trong mắt Du Báo căn bản chỉ là cỏ rác, lại có Hắc Giao Tiễn trong tay, Du Báo khó tránh khỏi nhìn những tu sĩ hành sự bất lực này như là sâu kiến. Bởi vì vậy mà ra tay có phần hung ác, để những tu sĩ dưới quyền y nơm nớp lo sợ đi tìm Lục Tiểu Thiên, đồng thời cũng nhao nhao tránh xa Du Báo.
Lại là gần một năm qua đi, Du Báo ngoại trừ đánh Lục Tiểu Thiên bị thương hai lần, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Du Báo đột nhiên nhớ tới hai năm kỳ hạn của Tiền Đại Lễ, lúc này mới không thể không ảo não rời khỏi Hắc Thủy Trại mỏ quáng.
Thanh Liên phong, Tiền Đại Lễ mặt không thay đổi nghe Du Báo thuật lại những gì đã trải qua trong hai năm ở Hắc Thủy Trại.
Du Báo nói đến miệng khô lưỡi nóng, những gì y nói chủ yếu là Hắc Thuỷ Trại địa hình phức tạp ra sao, ngã rẽ nhiều như thế nào, còn Lục Tiểu Thiên thì lại vô cùng giảo hoạt.
"Đã như vậy, giao trả lại Hắc Giao Tiễn rồi ngươi lui xuống trước đi." Tiền Đại Lễ sau khi trầm mặc một lúc liền nói như thế. Mặc dù lão cũng biết điều Du Báo nói là không giả, ném mấy ngàn người vào trong mỏ quáng cũng không gây lên được bao nhiêu sóng gió, muốn tìm một người có lòng muốn lẫn trốn, xác thực có chút khó khăn. Đừng nói chi Du Báo chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, chính bản thân lão trước kia cũng từng đi vào, đồng dạng cũng không thu hoạch được gì. Chỉ là hơn hai năm thời gian đổi lấy dạng kết quả thế này, Tiền Đại Lễ khó tránh khỏi trong lòng không vui. Bất quá lão cũng sắp đi ra ngoài, đã không còn thời gian nhàn rỗi lãng phí trên thân một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ như Lục Tiểu Thiên nữa.
Tiền Đại Lễ vẫy tay, Hắc Giao Tiễn liền từ trên người Du Báo bay ra.
Du Báo lòng tràn đầy vẻ không nỡ, trong mỏ quáng kia có thể nắm quyền sinh sát của những tu sĩ khác trong tay, khoái cảm tung hoành bễ nghễ đa phần đều dựa vào cây Hắc Giao Tiễn này. Nếu không bằng những cái linh phù kia của Lục Tiểu Thiên, cũng đủ để y ngậm quả đắng rồi. Chỉ là Hắc Giao Tiễn cuối cùng cũng không phải của y, cho dù là không nỡ cũng không thể làm khác được.
Du Báo không biết là sau khi y rời khỏi động phủ của Tiền Đại Lễ, lão liền hừ lạnh một tiếng, đưa tay điểm lên Hắc Giao Tiễn đang lơ lửng trên không trung. Chỉ thấy phía chuôi Hắc Giao Tiễn chợt hiện ra một khối tinh thạch màu đen.
Nếu như Du Báo ở chỗ này, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi, Tiền Đại Lễ không ngờ lại bố trí trong Hắc Giao Tiễn một khối Lưu Ảnh Thạch. Một khi Du Báo vận dụng Hắc Giao Tiễn, pháp lực truyền vào cũng sẽ đồng thời kích phát Lưu Ảnh Thạch, ghi chép lại mọi thứ bên trong mỏ quáng.
Quả nhiên, lúc này dưới sự thôi động của Tiền Đại Lễ, Lưu Ảnh Thạch phóng ra mấy đạo quang trụ, trong cột ánh sáng lờ mờ, chính là tình cảnh lúc Du Báo lần đầu tiên giao thủ với Lục Tiểu Thiên.
"A, không ngờ tới ngươi vậy mà đã tiến vào Luyện Khí tầng bảy rồi. Trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tấn cấp đến Luyện Khí hậu kỳ, tốc độ thật khiến người ta líu lưỡi. Xem ra lão già Tiền Đại Lễ đoán không sai, trên người người này quả nhiên dị bảo ghê gớm nào đó."
"Ngươi chết rồi, túi trữ vật của ngươi tự nhiên là của ta. Lão già Tiền Đại Lễ kia cũng tuyệt không nghĩ ra, lão bày mưu tính kế, cuối cùng bất quá cũng tiện nghi cho ta mà thôi."
Bên trong quang ảnh Du Báo tràn đầy phách lối không ai bì nổi, nếu như không phải tận mắt thấy hình ảnh do Lưu Ảnh Thạch ghi chép lại, Tiền Đại Lễ thật đúng là nghĩ không ra mới vừa rồi Du Báo còn ở trước mặt lão vô cùng khiêm tốn, quay mặt đi lại âm hiểm cuồng vọng như vậy.
Sau đó là một trận chiến đấu ngắn ngủi, còn có Lục Tiểu Thiên lợi dụng Linh phù, La Yên quả chạy trốn, sau đó chỉ còn một mảnh khói đen mờ mịt.
Cũng có cảnh Du Báo dùng Hắc Giao Tiễn giết chết những tu sĩ khác.
"Bụp, đáng chết!" Tiền Đại Lễ sắc mặt âm trầm đánh tan Lưu Ảnh Thạch thành phấn mạt. Nửa khắc sau, Tiền Đại Lễ lại âm lãnh cười một tiếng, "Một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ cũng dám cùng lão phu đùa bỡn tâm nhãn, lão phu ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, thật sự là không biết sống chết. Bất quá tiến cảnh tu vi của Lục Tiểu Thiên không ngờ lại nhanh như vậy, ngược lại thật có chỗ kỳ hoặc, chờ chuyến đi này quay về, lại ép hắn đi vào khuôn khổ cũng không muộn."
Du Báo tham lam hít lấy hít để không khí mát mẻ ở bên ngoài, ngây ngốc bên trong mỏ quáng hết hai năm, thật khiến y muốn phát điên lên mất. Mặc dù không có hoàn thành nhiệm vụ, bất quá y cũng không có tổn thất gì. Còn lợi dụng đan dược mà Tiền Đại Lễ cung cấp, tốc độ tu luyện ngược lại so bình thường còn nhanh hơn. Đáng tiếc duy nhất chính là không có bắt được Lục Tiểu Thiên, đạt được bảo vật trong tay hắn.
Lúc này Du Báo còn không biết những tính toán nhỏ nhặt của y đã sớm bị Tiền Đại Lễ biết rõ. Lưu Ảnh Thạch mặc dù không phổ biến, nhưng cũng không phải là nhiều bảo vật kì lạ gì, chỉ là Tiền Đại Lễ giấu Lưu Ảnh Thạch trong pháp bảo vô cùng xảo diệu, nhưng cũng không hoàn toàn có thể giấu diếm được tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho dù là một số cao thủ đỉnh cấp trong Luyện Khí kỳ, cũng có thể phát giác được. Bất quá Du Báo hiển nhiên không nằm trong đám này.
"Làm Tiền Đại Lễ đệ tử là làm không được rồi, nghỉ ngơi hai ngày sau đó lại đi Tạp Dịch Điện xem sao, có việc thích hợp để làm hay không." Du Báo thở dài.
Mấy ngày sau, khi Du Báo đang ngồi trên linh cầm, bỗng nhiên tim y đau như bị vật sắc nhọn đâm vào, đau đớn khiến cho y ngồi không vững, ngã từ trên linh cầm xuống mất mạng.
Mặc dù những tu sĩ thân cận với Du Báo cảm thấy sự tình không tầm thường, sự tình đệ tử trong Linh Tiêu Cung mất mạng vì rơi từ trên linh cầm xuống vẫn chưa từng xuất hiện qua, càng thêm ly kỳ chính là thi thể của Du Báo lại có vẻ như bị trúng độc. Bất quá thi thể của Du Báo rất nhanh lại bị người khác mang đi thiêu huỷ.
Nhiều người cảm thấy sự tình có liên quan đến Tiền Đại Lẽ, chỉ là không có chứng cứ xác thực. Tiền Đại Lễ lại tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng không phải là người mà bọn họ trêu chọc nổi, việc này cũng trở thành chuyện phiếm trong miệng các đệ tử của Linh Tiêu Cung, sau đó từ từ trở nên phai nhạt dần.
Tình huống của Lục Tiểu Thiên lại hoàn toàn khác với Du Báo. Sau mấy lần hiểm hiểm chạy thoát từ tay thủ hạ của Du Báo, không ngờ lại nhân họa đắc phúc, dưới cơ duyên xảo hợp, vô tình tiến vào một khu mỏ quáng bí mật có linh thạch vô cùng sung túc.
"Ô Hoa Đan!" Lục Tiểu Thiên mừng rỡ nhìn viên đan dược hình tròn có ô quang lập loè. Từ nay về sau, loại đan dược này sẽ một mực đi cùng hắn thẳng đến Trúc Cơ.
Sau khi luyện chế ra Ô Hoa Đan, tốc độ tu luyện của Lục Tiểu Thiên lần nữa tăng lên. Trong kết giới luôn luôn tràn ngập đại lượng linh khí. Thời gian còn lại Lục Tiểu Thiên không ngừng luyện tập khôi ảnh thuật, cùng với các loại sơ giai pháp thuật. Bình thường chiến lực của một tu sĩ, là dựa vào các loại chiến kỹ, hay là pháp thuật. Theo sự tiêu hao của linh thạch dần dần tăng lên, đa phần các tu sĩ khác đều bắt đầu chuyển qua tu luyện các loại chiến kỹ khác tiêu hao ít linh thạch hơn.
Ngoại trừ Khôi Ảnh Thuật, bên trong Hỗn Nguyên Kinh mà Lục Tiểu Thiên tu luyện cũng không có bộ chiến kỹ nào, chỉ có sơ giai pháp thuật cho hắn lựa chọn. Cũng may trong mỏ quáng có thể khai thác ra các loại linh thạch, mượn nhờ đại lượng linh thạch này, tạo nghệ của hắn trên những pháp thuật này bắt đầu thoát thai hoán cốt, tiến bộ cực nhanh.
"Ai?" Một ngày Lục Tiểu Thiên vừa luyện xong một lò đan dược, bên trong đường hầm mỏ xa xa truyền đến một tràng âm thanh vang vọng, Lục Tiểu Thiên ánh mắt ngưng tụ, thu hồi đan dược cùng lò luyện đan, vươn người đứng dậy.
"Lục, Lục công tử, là chúng ta, Ông Chi Hàn." Một tiếng nói già nua hư nhược từ trong bóng tối truyền đến.
Lục Tiểu Thiên xác nhận phía sau họ không có người đi theo, liền từ trong bóng tối hiện thân. Lúc này ba người Ông Chi Hàn nhìn qua tình cảnh cũng không tốt. Ông Túc Kiệt hai người đầy bụi đất, vô cùng chật vật. Nhất là Ông Chi Hàn, một vết thương ở ngực sâu đến tận xương, hẳn là do cuốc chim dùng để khai thác mỏ quáng gây nên, không cần phải nói cũng biết là do xung đột với những tu sĩ khác gây nên.
"Lục công tử, tiểu lão nhân tìm được người rồi. Từ sau khi ngươi rời đi, tiểu lão nhân sống một ngày như bằng một năm, bốn phía bị người ta truy sát." Ông Chi Hàn nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, suýt nữa rơi nước mắt tới.
"Là các ngươi, làm sao các ngươi biết ta ở chỗ này?" Lục Tiểu Thiên nói.
"Là do chúng ta ngửi được mùi thơm của đan dược, chúng ta liền suy đoán Lục công tử là đang luyện đan. Không sợ Lục công tử chê cười, cũng chỉ có ở phụ cận nơi ở của Lục công tử mới có thể thường xuyên ngửi được mùi đan dược mê người như vậy. Cho nên vừa rồi mặc dù không nhìn thấy công tử, nhưng cũng suy đoán Lục công tử có lẽ đang ở phụ cận." Ông Túc Thu nói.
"Đúng vậy a, Lục công tử không cần phải lo lắng, chú cháu ba người chúng ta một đường chạy nạn, từ sau khi cừu gia của Lục công tử rời đi, bởi vì trong mỏ quáng chết đi không ít đầu lĩnh. Thế lực trong mỏ quáng một lần nữa được thiết lập lại nên vô cùng hỗn loạn. Tiểu lão nhân cũng bởi vì vậy mà thụ thương. Lục công tử hiện tại cũng không có nguy hiểm gì, Mặt khác sợi Băng Tằm của Lục công tử, tiểu lão nhân cũng một mực bảo tồn rất tốt. Không biết Lục công tử có ý định xuất hiện chỉnh đốn lại cục diện trong mỏ quáng này một lần không?" Ông Chi Hàn hai tay run rẩy từ trong ngực móc ra một bao đựng kén Băng Tằm nói.
"Có lòng rồi, ta vừa luyện chế được đan dược mới, việc chấn chỉnh trật tự trong mỏ quáng này đợi một đoạn thời gian nữa hẵng tính."
Lục Tiểu Thiên suy tính một lát, lúc này trong kết giới vẫn có không ít linh thạch, vẫn còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian. Lại nói Du Báo có rời khỏi mỏ quáng thật không, hay là đang lừa hắn xuất hiện vẫn còn khó nói. Cần phải thám thính trong mỏ quáng một chút, dù sao hắn cũng mấy lần vô cùng nguy hiểm chật vật mới chạy thoát khỏi tay Du Báo, trong đó có một lần cực kỳ nguy hiểm.
Chính là vào nửa năm trước, ngay cả Thú Nguyên Trận Pháp hắn cũng đã vận dụng. Thú Nguyên Trận Pháp có thể vây khốn tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn, nhưng dưới sự công kích của Hắc Giao Tiễn, chỉ chống được ba cái chớp mắt, trận kỳ liền toàn bộ bị phá hủy. Bất quá cũng nhờ mấy cái chớp mắt quý giá này, Lục Tiểu Thiên mới trốn ra được một khoảng, lại lợi dụng La Yên quả che đậy tầm nhìn của Du Báo, sau đó trốn vào trong một ngã rẽ khác trong mỏ quáng này mới may mắn thoát được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận