"Cám ơn Lục công tử trọng thưởng, bất quá tiểu lão nhân đối linh kiếm cùng đan dược cũng đều không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú, nếu như Lục công tử có thể giúp ba người tiểu lão nhân thoát khốn, rời khỏi Hắc Thủy Trại mỏ quáng. Cho dù để hai vị điệt nhi sống ở quốc gia phàm tục khai chi tán diệp cũng được. Nếu như Lục công tử có thể xuất thủ tương trợ, tiểu lão nhân dù là vứt bỏ bộ bộ xương già này, cũng sẽ đền ơn cứu giúp của Lục công tử. Thậm chí tự tay giúp Lục công tử luyện chế một kiện pháp khí."
Ông Chi Hàn bắt lấy cơ hội cuối cùng nói, Lục Tiểu Thiên đã không còn lý do để tiếp tục ở tại Hắc Thủy Trại mỏ quáng nữa. Nếu như lần này không nắm chắc, sau này lão vĩnh viễn không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.
"Tiền Đại Lễ cũng đối với ta có chút hoài nghi, hiện tại ta không cách nào hứa hẹn với ngươi cái gì cả. Nếu như lần này ra ngoài, tình thế cho phép, ta sẽ cố gắng mang theo các ngươi đi ra ngoài."
Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một lát rồi nhíu mày nói. Dẫn ba người Ông Chi Hàn ra ngoài cũng không phải là việc quá tốn sức. Dù sao những người xúc phạm nghiêm trọng môn quy của Linh Tiêu Cung cũng đều trực tiếp bị xử tử. Những người bị lưu đày tới nơi này cũng đều không phải là tội chết. Huống hồ ba người Ông Chi Hàn cũng đã bị nhốt gần hai mươi năm rồi. Tốn một chút linh thạch đả thông quan hệ, dâng cho mỏ giám ở bên ngoài, có lẽ có thể thành công. Chỉ là lần này hắn ra ngoài còn phải đối mặt với sự uy hiếp của Tiền Đại Lễ.
Nếu như có thể có được một kiện pháp khí, tự nhiên là tốt. Nhưng nếu như có thể đạt được Trúc Cơ Đan thành công Trúc Cơ, pháp khí sau này cũng có thể luyện chế được.
Bản thân cũng đang gặp nguy hiểm không nhỏ, sao còn có thể lo được cho ba người Ông Chi Hàn. Bởi vì Lục Tiểu Thiên cũng chỉ có thể nói dối mà chối từ.
"Đa, đa tạ Lục công tử, tiểu lão nhân sẽ chờ tin tốt lành từ công tử."
Ông Chi Hàn tuổi già đã thành tinh, sáu năm nay số lần tiếp xúc mặc dù không nhiều. Bất quá lại rất rõ ràng Lục Tiểu Thiên là người không thích phiền phức. Có thể hứa hẹn với lão nhiều như vậy, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Nếu như còn dây dưa nữa, ngược lại sẽ khiến Lục Tiểu Thiên cảm thấy không vui, khéo quá thành vụng.
Hít lấy hít để không khí tươi mát ở bên ngoài mỏ quáng, Lục Tiểu Thiên có chút cảm giác như đã trải qua một kiếp người. Ở trong mỏ quáng ngây ngốc hơn sáu năm trời, phần cô tịch và kiên trì này thật khó mà nói nên lời.
"Mau giao linh thạch ra đây, rồi cút vào trong mỏ quáng đi, đừng có lề mề."
Một tên mập mạp cởi trần tay cầm cây roi da, thúc giục Lục Tiểu Thiên nói. Tuy rằng tu vi của Lục Tiểu Thiên còn cao hơn gã hai tầng, nhưng cho dù tu vi có cao hơn nữa, cũng bất quá chỉ là một tên tội nhân mà thôi. Càng không cần nói là bên ngoài mỏ quáng còn có lượng lớn tu sĩ thủ vệ, cho dù thật sự chiến đấu, nếu như không có lá bài tẩy nào căn bản cũng không phải là đối thủ của gã.
Lục Tiểu Thiên vừa mới lên mặt đất, nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Uy, nói ngươi đó." Tên mập cầm theo roi da hung ác chạy tới nói.
"Ta không phải là tội nhân, mà là đến đây làm tạp dịch, hiện tại không muốn làm nữa." Lục Tiểu Thiên lấy ra lệnh bài thân phận của mình rồi nói.
"Không có khả năng, lão tử tới nơi này hơn một năm rồi, còn chưa từng thấy qua đệ tử nào tiến vào trong mỏ quáng, hơn nữa loại đệ tử Luyện Khí đại viên mãn như ngươi càng không thể nào." Tên mập kinh hãi nói. "Tiểu tử thối, đừng hòng muốn trốn ra ngoài, cây roi trong tay lão tử cũng không nhận người quen đâu."
"Ngươi là lão tử của ai hả?"
Hai mắt Lục Tiểu Thiên híp lại, ánh mắt tản ra khí tức nguy hiểm. Hắn hiện tại đã là Luyện Khí đại viên mãn, trong mấy vạn đệ tử của Linh Tiêu Cung. Ngoại trừ những tử đệ cao tầng sở hữu pháp khí, cũng chính là những tồn tại đỉnh cấp. Thế giới của tu tiên giả, nhược nhục cường thực, hắn cũng không cần đối với tên giám công này quá khách khí làm gì.
Lúc hắn vừa mới đi vào mỏ quáng, còn không phải nhóm tu sĩ này. Bất quá điều này cũng bình thường, vật đổi sao dời, tu sĩ đóng giữ Hắc Thủy Trại mỏ quáng gần như là một năm thay đổi một lần. Có chỉ cần giao nộp linh thạch, thậm chí còn có thể rút ngắn thời gian lại.
"Thế nào, ngươi còn muốn động thủ hay sao?" Tên mập bị Lục Tiểu Thiên nhìn chằm chằm, cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân không được tự nhiên lui về phía sau vài bước, bất quá ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế.
Nhìn thấy đồng môn tựa như đang xung đột với tội nhân, mấy tên đệ tử phụ cận liền nhao nhao xúm lại nơi này.
"Cái tên tội nhân này muốn nháo sự, hãy nhìn ta lột da hắn." Tên mập vừa rồi lui lại vài bước cảm thấy đỏ mặt xấu hổ. Gặp lúc này đồng môn xúm lại nơi này, dũng khí đột nhiên bạo tăng, vung vẫy roi da rồi cười lạnh nói.
Lục Tiểu Thiên đưa lệnh bài trong tay lên nói: "Cung môn nghiêm cấm đệ tử tư đấu, chẳng lẽ các ngươi muốn vi phạm cung quy sao?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Một tiếng nói dễ nghe như chim Hoàng Oanh vang lên, đám tu sĩ đang xúm lại liền nhường ra một con đường, một thiếu nữ thân mặc váy màu đạm tử sắc khuôn mặt thanh lệ đang bước tới.
"Ngô sư tỷ, tên tội nhân này giả mạo đệ tử Tiên cung, muốn lừa dối chúng ta để đi ra ngoài nhưng bị ta chặn lại." Tên mập nhanh chóng nói.
"Không phải chứ, ta thấy lệnh bài của hắn thật sự là của Tiên cung chúng ta." Một tên đệ tử khác nói.
"Ngươi thuộc về phong vực nào, đưa lệnh bài cho ta xem một chút." Đôi mắt xinh đẹp của Ngô Nghiên nhìn về Lục Tiểu Thiên nói.
"Đệ tử Thanh Liên phong vực, Lục Tiểu Thiên, hơn sáu năm trước tiến vào Linh Tiêu Cung." Lục Tiểu Thiên đưa lệnh bài cho người mà bọn họ gọi là Ngô sư tỷ, có tu vi giống như hắn.
"Thân phận là thật, ngươi tiến vào mỏ quáng bao lâu rồi?" Ngô Nghiên tiếp nhận lệnh bài, đưa thần thức vào trong đó tra xét, sau đó hỏi.
"Gia nhập môn phái gần hai tháng, liền tiến vào Hắc Thủy Trại mỏ quáng, tính thời gian có lẽ đã hơn sáu năm." Lục Tiểu Thiên nói.
"Cái gì? Không thể nào, ở trong mỏ quáng hơn sáu năm, không ăn không uống, làm sao có thể kiên trì đến bây giờ? Ta còn chưa từng thấy ngươi tới đây trao đổi thực phẩm." Tên mập chặn đứng Lục Tiểu Thiên nói.
"Đúng vậy a, người này rất là lạ mặt, chúng ta cũng chưa từng thấy qua." Tu sĩ khác cũng gật đầu nói.
"Để những người khác hỗ trợ đổi chút thực phẩm cũng được mà, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần ta phải tự mình đi, có vấn đề gì không?" Lục Tiểu Thiên cười nhạt nói.
"Đã như vậy, số linh thạch ngươi khai thác được đâu?" Lập tức lại có người hỏi.
Lục Tiểu Thiên đưa túi trữ vật mà mỏ giám trước đó đưa cho hắn ném về phía tên mập.
Tên mập đổ linh thạch bên trong ra, soạt soạt rơi ra một đống linh thạch. Sau khi kiểm điếm, có hơn một vạn ba ngàn khối, mặc dù số lượng linh thạch kinh người, bất quá tính toán thời gian, Lục Tiểu Thiên tiến vào trong đó hơn sáu năm, cũng không coi là nhiều. Trên thực tế Lục Tiểu Thiên trong lòng cũng có chút không nỡ bỏ, bất quá hắn tiến trong mỏ quáng lâu như vậy, nếu là không có chút nào để nộp lên, hoặc là quá ít, làm thế nào cũng nói không thông được.
Bất quá tính kỹ lại mà nói, cũng nhờ hắn phát hiện một cái huyệt động bí mật có số lượng linh thạch phong phú. Trong kết giới của hắn còn có các hệ linh thạch số lượng gấp nhiều lần chỗ này. Ngoài ra trung phẩm linh thạch cũng có hơn trăm khối, giao ra số "ít" này, cũng chỉ có chút đau lòng mà thôi.
"Lục sư huynh thật sự là lợi hại, vậy mà có thể tại trong mỏ quáng ngây ngốc hơn sáu năm trời."
"Đúng vậy a, trừ đi số lượng phải nộp lên cho tông môn, Lục sư huynh cũng có thể có được hơn hai ngàn ba trăm khối linh thạch, xem ra việc đào quáng này cũng thật là công việc béo bở nha."
Đã chứng minh được thân phận, chúng tu sĩ xúm lại liền mồm năm miệng mười làm thân với Lục Tiểu Thiên, đặc biệt sau khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên có thể có được số linh thạch lớn như vậy, càng vô cùng thèm khát. Một số tu sĩ da mặt dày dứt khoát trực tiếp gọi tên Lục sư huynh.
"Dẹp đi đi, đừng có nói sáu năm, có bản lĩnh ngươi thử ở trong mỏ quáng này hai tháng thử xem." Bên cạnh có tu sĩ lập tức khinh thường phản bác. Sau đó trong lòng của tất cả mọi người không chịu được mà nổi lên một tia bội phục cùng kính sợ.
Vị gọi Ngô sư tỷ kia, lúc này thần sắc cũng có chút tôn trọng đưa lệnh bài trả cho Lục Tiểu Thiên. Tin tức trong lệnh bài thể hiện rõ Lục Tiểu Thiên lúc tiến vào Linh Tiêu Cung bất quá chỉ là Luyện Khí tầng sáu. Chỉ sau sáu năm thời gian, mà đã trở thành Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Đồng thời một mực khổ tu ở bên trong mỏ quáng vừa khai thác linh thạch vừa tu luyện.
Phần nghị lực cùng kiên trì này, Ngô Nghiên ở trong đám đệ tử trẻ tuổi xuất chúng ở Linh Tiêu Cung còn chưa từng thấy qua.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận