"Cũng còn may." Trong tầm mắt của Lục Tiểu Thiên, âm thanh đao kiếm giao kích vang lên cùng với tiếng gầm thét liên tục không ngừng.
Ông Chi Hàn đang bị một nữ tu sĩ trung niên Luyện Khí hậu kỳ cùng với hai tu sĩ Luyện Khí trung kỳ vây lấy ở chỗ khe núi. Lục Tiểu Thiên thở ra nhẹ nhõm, mặc dù Ông Chi Hàn với thượng phẩm linh kiếm trong tay nhất định chiếm chút ưu thế, bất quá hiển nhiên bị vây công thế yếu như vậy cũng không chịu nổi.
"Ha ha, phu nhân, đánh thật hay, chặt đầu lão già này xuống đi. Dám xông vào Ngưu Thủ sơn của lão tử, đúng là chán sống mà." Một vị đại hán mặc hắc giáp ngồi ở vị trí ghế đá đầu tiên, đang đổ từng ngụm rượu lớn vào trong miệng, thô lỗ nói.
"Phu quân yên tâm, thiếp thân hôm nay nhất định chém xuống thủ cấp của lão gia hỏa này cho phu quân trợ hứng!" Nữ tu sĩ trung niên một đôi mắt phượng hàn mang chợt hiện, huy động linh đao hình lá liễu trong tay, một đao chém đứt mấy sợi râu ria của Ông Chi Hàn, sau đó một hơi thổi bay rồi cười khanh khách nói.
"Lão phu liều mạng với các ngươi!" Ông Chi Hàn vừa tức vừa gấp, vung kiếm trái bổ phải chặt.
"Không nghĩ một nơi vắng vẻ như vậy lại có nhiều tu sĩ như thế." Lục Tiểu Thiên thao túng Linh Ưng nhanh chóng hạ xuống. Tiện tay vung một cái, mười mấy đạo phong nhận đánh về phía mấy tên tu sĩ đang vây công Ông Chi Hàn.
"Ta nói lão già này vì sao lại to gan như vậy, thì ra còn có giúp đỡ, muốn đánh lén ư, qua ải của lão tử trước đã." Đại hán giáp đen quẳng bầu rượu đi, vỗ vào ghế đá khiến cho nó lập tức vỡ nát. Từ dưới đất một bước bay lên trên, đồng thời trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây Hoàn Thủ đại đao* màu vàng, lăng không chém ra mấy cái.
*Hoàn Thủ đại đao: các bạn có thể google để tìm hiểu về loại đao này.
Đao mang cùng phong nhận va vào nhau, vài tiếng chấn động, sóng xung kích cường đại bắn ra mấy cơn gió lốc thổi tới cây cối hai bên ngã trái ngã phải.
"Móa nó, mấy đạo phong nhận sao lại khó giải quyết như thế, tiểu tử, ăn một đao của lão tử!" Đại hán giáp đen từ mặt đất nhảy lên, ép thẳng về phía Lục Tiểu Thiên, ý đồ thừa dịp Lục Tiểu Thiên còn chưa tiếp đất, không chỗ mượn lực đánh cho Lục Tiểu Thiên trở tay không kịp.
Lục Tiểu Thiên cười nhạt, thân thể tựa như lông vũ nhẹ nhàng bay ra xa hơn một trượng, sau đó liên tục thi triển Hỏa Cầu Thuật, Kim Mâu thuật, Băng Vũ thuật!
Âm thanh lộp bộp liên tục vang lên, tấn công vừa nhanh vừa chuẩn. Vô luận là Hỏa Cầu, hay là Kim Mâu đều vô cùng to lớn, khí thế cùng cực.
Đại hán giáp đen bị một đám pháp thuật đánh phủ đầu trực diện. Đầu tiên là dùng một đao chém tan Hỏa Cầu, hộ giáp chặn lại dư ba của vụ nổ. Sau đó lại đánh bay mấy cây kim sắc đoản mâu, bất quá lại bị mấy khối Băng Vũ to lớn như quyền đầu đánh trúng mấy cái, đau đến khóe miệng chảy máu. đại hán giáp đen nhịn không được kêu lên hoảng hốt, "Tiểu tử này thật sự là tà môn, pháp thuật không chỉ có uy lực vô cùng lớn, tốc độ cũng nhanh đến mức không hợp thói thường."
"Nguyễn Hồng, ngươi đi hỗ trợ Đại đương gia!" Một đao bức lui Ông Chi Hàn nữ tử mắt phượng sắc mặt đột ngột trầm xuống. Không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên tuổi còn trẻ lại mới chính là tên khó giải quyết nhất.
"Rõ!" Nam tử trung niên tên Nguyễn Hồng lập tức đáp lời, tay cầm linh kiếm đánh về phía Lục Tiểu Thiên, muốn giải vây cho đại hán giáp đen. Bất quá vừa mới bước ra vài bước, liền phát hiện bản thân giống như đang bước đi trong đầm lầy vậy.
"Không tốt, Tuyền Qua thuật!" Nguyễn Hồng kinh hô một tiếng, ra sức rút chân lại muốn nhanh chóng thoát khốn. Nhưng mấy đạo Phong Nhận đã nhanh chóng ép tới, Nguyễn Hồng vội vàng đưa linh kiếm lên ngăn cản. Bất quá vẫn còn hai cái Hỏa Cầu từ hai bên trái phải đánh tới.
"Nguyễn Hồng cẩn --- "Lời nhắc nhở của đại hán giáp đen còn chưa nói xong. Vòng bảo hộ của Nguyễn Hồng liền bị một cái Hoả Cầu phá vỡ, cái còn lại trực tiếp đốt nửa người trên của y thành than.
"Tự lo cho bản thân ngươi đi." Lục Tiểu Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, ngoại trừ ngẫu nhiên thi triển một chút pháp quyết, giống như là đang nhàn nhã dạo chơi.
Phong Nhận Thuật, Địa Thứ Thuật, Tuyền Qua thuật, Hỏa Cầu Thuật, Băng Tiễn Thuật. Từ sau khi trong đan điền kết thành năm hệ pháp ấn, các loại pháp thuật hạ bút thành văn, tốc độ cực kỳ đáng sợ. Các loại đê giai pháp thuật công kích, hình thức cùng góc độ tấn công cũng đều không giống nhau. Đại hán giáp đen luống cuống tay chân ứng phó với những biến đổi quỷ dị của các pháp thuật này, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Pháp tu cùng giai sở dĩ lợi hại, chính là do pháp thuật công kích không hề có đường lối nhất định. Các loại pháp thuật hạ bút thành văn, không giống như chiến kỹ có căn cứ mà phỏng theo để ngăn chặn. Hơn nữa pháp tu hiện tại cơ hồ đã tuyệt tích, đừng nói tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ hiện tại cũng không có kinh nghiệm đối phó với tu sĩ pháp tu.
Đại hán giáp đen đang cực lực ứng phó với các loại công kích từ bốn phương tám hướng, gã không hiểu tại sao đồng dạng là sơ giai pháp thuật, nhưng từ trong tay Lục Tiểu Thiên thi triển ra, uy lực lại lớn đến như vậy, khiến cho gã căn bản không thể nào thoát ra khỏi sự vây công của những pháp thuật này.
"Lão tử liều mạng với ngươi!"
Đại hán giáp đen bị đánh cho vô cùng tức giận, gã cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn, không ngờ lại bị áp chế không ngẩng đầu lên được. Thẹn quá hoá giận, từ mặt đất nhảy lên, hai tay cầm Hoàn Thủ đao, lăng không chém xuống, đại đao hóa thành một đầu cự xà màu vàng đất bắn về phía Lục Tiểu Thiên.
Bất quá cũng do đại hán giáp đen sống ở nơi này quá lâu, lại tác oai tác quái không ai dám làm trái ý gã. Sớm đã dưỡng thành bộ dạng tự cao tự đại, có thói quen muốn gì được đó, nay bỗng nhiên lại bị Lục Tiểu Thiên áp chế, trong lòng liền trở nên nóng nảy. Gã phẫn nộ bất chấp mọi thứ chém ra đao, ngược lại càng để lộ ra sơ hở càng lớn.
Lục Tiểu Thiên đưa tay bắn ra, hai hạt giống Thanh Đằng bay ra đón gió liền trở nên to lớn, quấn chặt lấy hai chân của đại hán giáp đen. Gã nhe răng cười gian ác, sau đó vung đao chặt đứt Thanh Đằng. Cũng chính là vào lúc này, đầu cự mãng do linh đao của gã biến thành bị một tràng Băng Tiễn bắn xuyên thủng trăm ngàn lỗ liền tiêu tán trong không trung. Đồng thời mấy cây Thổ Thứ cùng lúc mọc ra ghim chặt lấy hai chân của đại hán giáp đen trên mặt đất, Lục Tiểu Thiên lại bắn ra một đạo Phong Nhận, cắt lấy thủ cấp của đại hán giáp đen.
"Phu quân!" Nữ tu sĩ mắt phượng sợ hãi kêu lên sau đó lại quay người chạy trốn. Một tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ khác cũng muốn trốn nhưng lại bị Ông Chi Hàn đuổi kịp một kiếm đánh lăn ra trên mặt đất. Đang lúc lão muốn truy kích nữ tử kìa, thì thấy một bộ nữ thi đổ rạp trên mặt đất, Ông Chi Hàn như bị sét đánh, quỳ trên mặt đất ôm lấy nữ thi khóc lớn không thôi.
"Ngươi, làm sao có thể nhanh như vậy!" Nữ tu sĩ mắt phượng chạy ra được một khoảng, sắc mặt trắng bệch nhìn Lục Tiểu Thiên đã ngăn cản ở trước người nàng.
Lục Tiểu Thiên hài hước nhìn nàng, dù không đề cập tới việc hắn đã tu luyện ra Ngũ Hành pháp ấn. Nhưng tạo nghệ trên pháp thuật của hắn cũng đã vượt xa những tu sĩ bình thường này rồi, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng chưa chắc có thể so bì được với hắn. Dù sao hắn ở trong Hắc Thủy Trại mỏ quáng, vì muốn bộc lộ tài năng trong cuộc so tài môn phái sắp tới, nhằm đạt được Trúc Cơ Đan. Hắn chỉ có thể một lòng khổ tu pháp thuật, dù sao trong tay hắn cũng không hề có một loại chiến kỹ nào, chỉ có thể chuyên tu pháp thuật. Trước trước sau sau cũng tiêu hao hơn mười vạn khối linh thạch các loại mới có thể thuần thục pháp thuật tới trình độ này.
Ngoại trừ luyện đan ra, toàn bộ tâm tư cơ bản đều đặt vào việc tu luyện pháp thuật. Các loại sơ giai pháp thuật hắn đã thi triển không dưới vạn lần, luyện thành Pháp Ân sớm nhất chính là Hỏa hệ pháp ấn, hắn phát hiện cùng một loại pháp thuật nếu thi triển tới một số lần nhất định liền sẽ có một loại cảm giác quán thông mọi thứ. Đối với sự lý giải và vận dụng pháp thuật cũng đạt tới một độ cao mới.
Đối với loại tiến hoá gần như thoát thai hoán cốt như vậy, Lục Tiểu Thiên liền nghĩ là do quen tay hay làm mà thôi, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy. Đại lượng linh thạch để hắn có thể liên tục thi triển pháp thuật tự nhiên là thứ căn bản nhất, ngoài ra còn có tính cách kiên nghị, và ngộ tính của hắn mới chính là nhân tố quyết định trình độ của hắn hiện giờ.
"Cầu xin ngươi, thả cho ta một con đường sống."
Nữ tu sĩ mắt phượng mấy lần thay đổi phương hướng đào tẩu, nhưng phát hiện Lục Tiểu Thiên từ đầu đến cuối đều có thể đi sau mà đến trước ngăn chặn ở trước mặt mình. Thị cũng không hiểu tại sao đồng dạng đều là Ngự Phong Thuật, vì sao tốc độ của Lục Tiểu Thiên lại luôn nhanh hơn mình một đoạn. Thị vừa bị Lục Tiểu Thiên giết chết phu quân, tuy rằng cùng là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, nhưng tốc độ của Lục Tiểu Thiên quá nhanh, cơ hồ không thể nào theo kịp. Cho nên một chút ý muốn trả thù thị cũng không dám có, chỉ muốn được sống mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận