"Các ngươi ở phụ cận Ngưu Thủ sơn giết chết những phàm nhân vô tội kia, có bao giờ nghĩ tới tha cho bọn họ một con đường sống không?" Lục Tiểu Thiên ánh mắt lạnh lẽo, hai tay thi triển pháp quyết, mấy đạo pháp thuật liền bắn ra.
Nữ tu sĩ mắt phượng ngoan cố chống lại, liều chết trốn vào một dòng sông ở phụ cận, ý đồ lợi dụng dòng nước yểm hộ cho thị đào tẩu.
"Tưởng trốn vào trong nước là ta không có biện pháp bắt ngươi sao?" Lục Tiểu Thiên có chút buồn cười, hắn có mấy loại thủ đoạn có thể bức đối phương nổi lên mặt nước. Lục Tiểu Thiên Không hề chần chờ, vung ra mấy đạo Lôi Võng thuật. Lôi võng bốc lên điện quang sưu sưu vài tiếng chui vào trong nước, những con cá trong nước liền gặp phải tai bay vạ gió, bị điện giật chết nổi lên từng mảng.
Dưới nước có một tiếng rên thảm, ẩn ẩn có một bóng người bị bao phủ dưới đáy sông đang ra sức giãy dụa, Lôi Võng thuật ở trong nước uy lực còn lớn hơn so với bình thường.
"Thuỷ Lôi thuật!" "Băng Tiễn Thuật!"
Hai đạo Thuỷ Lôi đánh tới nữ tu sĩ mắt phượng toàn thân tê liệt, sau khi phá nát hộ tráo, xoát xoát liên tiếp mấy chục đạo Băng Tiễn như thiểm điện bắn vào trong nước, Lục Tiểu Thiên cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, hắn vừa đi ra khỏi mấy chục trượng, mặt nước sau lưng liền nổi lên đầy máu tươi, một bộ thi thể bị cắm mấy cây Băng Tiễn nổi lên trên mặt nước.
"Người chết cũng đã chết rồi, xin hãy nén bi thương." Sau khi trở lại Lục Tiểu Thiên an ủi Ông Chi Hàn nói.
Ông Chi Hàn lau đi nước mắt trên mặt, nặng nề thở dài, sau khi an táng thi thể nữ nhi, lại đốt thêm chút giấy vàng nến đỏ.
Ông Chi Hàn tế bái xong nữ nhi của mình, đưa lấy túi trữ vật hán tử giáp đen, và một tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ khác, không chút đụng vào giao hết cho Lục Tiểu Thiên.
Bên trong cũng không có linh vật giá trị nào cả, Lục Tiểu Thiên chỉ lấy mấy khối linh thạch trong đó, những cái khác đều đưa cho Ông Chi Hàn. Ông Chi Hàn sau khi cám ơn Lục Tiểu Thiên, liền nhắc đến một kiện di vật mà lão đã tặng cho nữ nhi của mình, hiện tại nữ nhi bị hại, có lẽ đã bị sơn tặc đoạt được, Ông Chi Hàn muốn tìm di vật đó về, Lục Tiểu Thiên không có suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Một canh giờ sau, Ông Chi Hàn lật tung hết ngọn Ngưu Thủ sơn này một lần, rốt cuộc tìm được một cái nghiên mực chỉ lớn hơn một chút so với nghiên mực bình thường, ngoại trừ hình thể bên ngoài hơi lớn, những chỗ khác cũng không gì đặc biệt. Có lẽ nữ nhi của Ông Chi Hàn là một người tao nhã rất có tài hoa . Ông Chi Hàn trân trọng đem nghiên mực thu hồi liền cùng Lục Tiểu Thiên lần nữa lên đường.
Một ngày sau, một nơi đầm lầy bị khói mù bao phủ. Một già một trẻ hai người cẩn thận hành tẩu ở rìa ngoài khu vực này, thần tình vô cùng cảnh giác.
Ông. . . .
Một đám sáu mươi, bảy mươi con Phi Văn* màu vàng từ trong đầm lầy bay lên, xông về phía hai người Ông Chi Hàn và Lục Tiểu Thiên.
*Phi Văn: muỗi bay.
"Sao lại có nhiêu Phi Văn như vậy!"
Trong khu đầm lầy này, không chỉ có chướng khí, sương độc hoành hành, thỉnh thoảng sẽ gặp phải công kích của độc hạt, độc văn, nhện độc... nhiều loại yêu thú, yêu trùng đếm không xuể. Đối phó một số công kích thấp giai như vậy, Lục Tiểu Thiên không hề có chút cảm ngộ phải tôn trọng người già cả. Đại đa số tình huống đều để cho Ông Chi Hàn xuất thủ, mặc dù không có gặp phải yêu vật quá nguy hiểm, nhưng Ông Chi Hàn một đường ứng phó cũng vô cùng vất vả, dù cho lão cũng đã là Luyện Khí hậu kỳ, nhưng cũng lực bất tòng tâm. Trước mắt lại có sáu mươi, bảy mươi con Phi Văn, lão dùng linh tráo ngăn trở Phi Văn cắn hại, lại dùng linh kiếm chém giết nhưng lại có chút khó khăn. Những Phi Văn này vô cùng linh hoạt, sử dụng pháp thuật công kích thì lại tương đối hữu hiệu, bất quá lão khống chế pháp thuật lại không tinh chuẩn, vì vậy ánh mắt Ông Chi Hàn không khỏi nhìn về phía Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên vừa mới chuẩn bị thi triển Hỏa Vũ thuật đốt chết những Phi Văn này, bất quá Ảnh Nghĩ bên trong ngọc hồ lô lại truyền đến một trận xao động, tựa hồ có chút hưng phấn, xem ra là gặp phải miếng mồi ngon rồi. Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ một chút, liền thả Ảnh Nghĩ ra, từ sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ đại viên mãn, thần thức của hắn đã tăng trưởng không ít, lúc này có thể khống chế Ảnh Nghĩ đã đạt đến gần một trăm năm mươi con, một mảnh lít nha lít nhít đen khịt bay ra ngoài.
"Trùng tu!" Ông Chi Hàn yết hầu khô khốc, vốn pháp thuật của Lục Tiểu Thiên đã lợi hại như vậy, nhẹ nhàng liên tục đánh giết mấy tên tu sĩ đại hán giáp đen. Liền cho rằng Lục Tiểu Thiên là một người hiếm hoi đã tu luyện pháp thuật tới cảnh giới cực cao. Sở dĩ tiến vào Hắc Thủy Trại mỏ quáng, chính là muốn lợi dụng linh thạch trong mỏ quáng để rèn luyện pháp thuật. Không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên tinh thông không chỉ có pháp thuật, vậy mà đến bây giờ lão mới biết được hắn còn một tên trùng tu lợi hại.
Hơn một trăm mười con Ảnh Nghĩ, số lượng nhiều gấp đôi Phi Văn, dưới sự chỉ huy của Lục Tiểu Thiên, Ảnh Nghĩ chia ra mấy nhóm nhỏ bao vây Phi Văn vào giữa, trong chốc lát cắn nuốt sạch sẽ những Phi Văn có độc tính rất mạnh.
"Lục công tử những Ảnh Nghĩ này thật là lợi hại!" Ông Chi Hàn khen không dứt miệng nói.
"Mật thất mà ngươi nói vẫn còn bao xa?" Lục Tiểu Thiên đối với lời khen ngợi của Ông Chi Hàn cũng không để ở trong lòng, thu hồi lại đám Ảnh Nghĩ sau khi đã đánh chén no say.
Ông Chi Hàn nói, "Ước chừng còn khoảng hai canh giờ đường, bất quá đến chướng khí và sương độc cũng dày đặc nồng đậm hơn không ít. Chỉ sợ còn cần phải thu thập một số thảo dược giải độc mới được, không bằng Lục công tử đợi một chút, tiểu lão nhân nhớ rõ có một chỗ mọc ra loại linh thảo giải độc này, tiểu lão nhân đi thu thập một chút liền trở lại."
Lục Tiểu Thiên cau mày nói, "Ngươi đi một mình, vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao?"
Ông Chi Hàn cười nói, "Nơi đó yêu thú, độc trùng cũng không nhiều, chỉ là thu thập linh thảo có chút phiền toái, chỉ là tốn chút thời gian. loại việc thô thiển này tiểu lão nhân làm là được, cũng không cần Lục công tử đích thân động thủ."
Lục Tiểu Thiên đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên một cái túi linh trùng khác tựa hồ có một tia dị động, Lục Tiểu Thiên trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, do dự một lát sau đó gật đầu nói, "Được rồi, ta liền ở chỗ này đợi ngươi, ngươi đi nhanh về nhanh."
"Được, không tới một canh giờ, tiểu lão nhân nhất định sẽ trở về." Ông Chi Hàn liền vội vàng gật đầu nói.
Nhìn bóng lưng Ông Chi Hàn rời đi, Lục Tiểu Thiên lộ ra vẻ cân nhắc, cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất, Lục Tiểu Thiên mới cởi xuống một túi linh trùng khác ở bên hông. Mở túi ra, bên trong có mấy quả trứng linh trùng màu da cam.
Lục Tiểu Thiên mừng rỡ phát hiện bên trên một quả trứng linh trùng xuất hiện một vết rạn nhỏ bé.
"Quá tốt rồi, bỏ ra hơn sáu năm thời gian dùng pháp lực uẩn dưỡng, rốt cục có một quả trứng Phá Giới trùng muốn nở ra rồi."
Bốn bề vắng lặng, Lục Tiểu Thiên cũng không tiếp tục áp chế tâm tình của bản thân nữa, sắc mặt một trận đại hỉ. Chỉ thấy trên quả trứng màu vàng có vết nứt đó, khe hở càng lúc càng lớn. Một con linh trùng dài bằng ngón trỏ, toàn thân màu vàng nhạt, thân thể hiện phân ra từng đoạn từng đoạn, hình dạng có chút giống như Ngô Công, nhưng đầu lại giống như Tàm Quái trùng, từ bên trong quả trứng đó chui ra ngoài.
"Chiêm chiếp. . . . ." Phá Giới trùng từng ngụm thôn phệ nuốt trọn vỏ trứng, trùng thân màu vàng trở nên đậm hơn trước.
"Xem ra cần phải sớm để tên tiểu gia hỏa ngươi nhận chủ rồi, nếu không sau này lại xuất hiện biến hóa gì khác không biết ta có ứng phó nổi không nữa." Lục Tiểu Thiên khẽ nói một câu, ngón tay cái chập với ngón giữa, bắn ra một giọt tinh huyết rơi lên thân Phá Giới trùng.
"Chiii. . . ." Phá Giới trùng hét lên một tiếng. Bất quá do vừa mới chào đời, không hề giống như linh trùng trưởng thành có thể chống cự được tinh thần lực mãnh liệt của tu sĩ. Phá Giới trùng sau một hồi giãy dụa, liền hoàn toàn khuất phục.
"Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai*, ấp nở được tiểu gia hoả ngươi quả thật là không dễ."
*Câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nghĩa đại khái là mời mọc, kêu gọi mãi cũng không thấy hồi âm, phải rất lâu sau mới chịu trả lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận