"Đối phương là địch không phải là bạn, nếu như gặp phải Lục công tử ngươi có nắm chắc không?" Nửa ngày sau, nhìn thấy đoàn người đã đi xa vào trong phế tích, Ông Chi Hàn thấp giọng nói.
"Đối phương nhân thủ quá nhiều, đó không phải là những người không có bao nhiêu chiến lực trong mỏ quáng. Ta nếu như trực tiếp đối đầu, nhiều lắm cũng chỉ có thể tự vệ mà thôi." Lục Tiểu Thiên cau mày nói.
"Nếu đã như vậy, thế thì chỉ có thể đi đường vòng mà thôi." Ông Chi Hàn nói. "Cũng không biết đám người này từ đâu mà đạt được tin tức nơi này có bảo vật, xem ra tiểu lão nhân ở trong mỏ quáng ngây ngốc gần hai mươi năm, bên ngoài đã phát sinh không ít biến hoá rồi. Bất quá tiểu lão nhân biết một con đường tắt, Lục công tử cứ đi theo ta."
Nói xong, Ông Chi Hàn dẫn theo Lục Tiểu Thiên đi xuyên qua đống đổ nát thê lương này, rất nhanh, đã đi tới chỗ một thạch trụ gãy đổ nằm trên mặt đất. Ông Chi Hàn cật lực di dời thạch trụ, lộ ra tiểu động bên trong cao cỡ một người, bên dưới không ngờ lại có cầu thang bằng đá xanh, nhìn bộ dạng là một nơi địa hạ mật đạo.
Hai người một trước một sau tiến vào trong mật đạo, Ông Chi Hàn cẩn thận dời thạch trụ về lại vị trí cũ, che chắn lại thông đạo.
"Được rồi, Huyết Linh Địa Hoả chính là ở bên trong địa cung này, chỉ cần có Huyết Linh Địa Hoả, tiểu lão nhi liền có thể luyện chế cho công tử pháp khí Phược Yêu Tác. Sau khi luyện hoá thành công, Phược Yêu Tác vừa ra, đám sâu kiến cho dù tới nhiều hơn nữa, cũng không thể nào là đối thủ của Lục công tử được." Ông Chi Hàn phủi phủi tay, vẻ mặt thoải mái nói.
"Hy vọng như vậy, không nên chậm trễ nữa, chúng ta mau đi thôi." Lục Tiểu Thiên gật đầu, hiếm khi hiện ra chút ý cười trước mặt Ông Chi Hàn.
"Được rồi." Ông Chi Hàn lên tiếng, bước đi như bay trên cầu thang đá tràn đầy tro bụi, trong nháy mắt đã bước đi hơn vài trượng.
Khu địa cung này khá lớn, có lượng lớn mật thất, còn có một số tế đàn. Còn có một số tế đàn xung quanh có huyết tích sớm đã khô cạn, xem ra trước đây khu địa cung này cũng không hề yên tĩnh.
Một hơi đi vào hơn một canh giờ, một cổ khí tức tràn đầy huyết tinh và nóng rực xông thẳng vào mặt, thông qua mật đạo chập hẹp uốn lượn, vòng qua một khúc cua hẹp, bọn họ xuất hiện ở trong một cái tế đàn. Bất quá so với trước đây không giống chính là, trên khu tế đàn này có một cái tam túc cự đỉnh*. Trên thân đỉnh màu trắng đều có một đầu thú hình hổ dữ tợn màu máu.
*tam túc cự đỉnh: đỉnh có ba chân.
Bên trên tam túc cự đỉnh, có một đoàn huyết sắc hoả diễm đang cháy hừng hực, tựa hồ không bao giờ tắt, cổ huyết tinh và nóng rực vừa rồi chính là từ đoàn hoả diễm này truyền đến.
"Đây chính là Huyết Linh Địa Hoả, thật sự vẫn còn." Trên mặt Ông Chi Hàn lộ ra một tia say mê, quay người nói: "Lục công tử, tiểu lão nhi cần có đại lượng linh thạch để bổ sung pháp lực, hơn nữa trong đống linh thạch đó ít nhất phải có mười khối trung phẩm linh thạch. Lục công tử xin đưa hết tài liệu luyện khí cho tiểu lão nhi, ngoài ra trong quá trình luyện khí, ngàn vạn lần không thể bị người khác quấy nhiễu, nếu không chỉ sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nơi này cũng có chút bí ẩn, bất quá vạn nhất đám gia hoả trước đó tìm đến, còn nhờ Lục công tử ngăn cản, tới khí luyện chế hoàn thành mới thôi."
"Đều chuẩn bị xong rồi, ngươi yên tâm luyện chế đi." Lục Tiểu Thiên gật đầu, ném túi trữ vật đã để sẵn vật liệu cho Ông Chi Hàn. Hắn không phải là người dài dòng, sau khi đưa ra vật liệu liền ngồi đả toạ ở bên cạnh hộ pháp cho Ông Chi Hàn. Huyết Linh Địa Hoả là một loại linh hoả hiếm thấy, cùng một đẳng cấp với Địa Phế Chi Hoả. Bất quá tu sĩ bình thường căn bản không thể nào mang theo được, chỉ là không biết vị tu sĩ đại năng nào lại đưa một đoàn Huyết Linh Địa Hoả vào trong tam túc cự đỉnh này, rồi lại dời tới nơi này, xem ra cái tam túc đỉnh này cũng không phải vật bình thường.
Ông Chi Hàn lấy hết toàn bộ linh vật ra ngoài, sau đó lại lấy ra một đoạn Phệ Huyết Đằng ném lên tam túc đỉnh. Dưới sự thiêu đốt của Huyết Linh Địa Hoả, tạp chất bên trong cả đoạn Phế Huyết Đằng nhanh chóng bị luyện hoá, một lát sau chỉ còn thừa lại một sợi nhỏ nhẹ bên trên có những gai nhỏ sắc nhọn.
Đó chính là biểu bì của Phệ Huyết Đằng, bất quá sau khi bị Huyết Linh Địa Hoả thiêu đốt, đại bộ phận tạp chất dư thừa đều bị đốt thành tro bụi, số còn lại vô cùng cứng cáp dẻo dai. Bất quá mới chỉ là luyện chế bước đầu tiên, phía sau còn phải trải qua tế luyện dài dăng dẳng, hơn nữa dạng sợi nhỏ nhẹ như vậy khoảng cách bện thành sợi Phược Yêu Tác còn rất xa.
Lục Tiểu Thiên chuẩn bị lượng lớn Phệ Huyết Đằng, đều cần dạng rèn luyện như thế này một lần.
Luyện khí là một cái quá trình khô khan dài dằng dặc, rất nhiều linh khí bất phàm cũng đều phải trải qua tu sĩ nhiều lần không ngừng rèn đúc mà thành.
Phược Yêu Tác bớt được quá trình rèn đúc, nhưng lại cần thiêu đốt lượng lớn Phệ Huyết Đằng ra từng sợi nhỏ nhẹ, hơn nữa còn phải bảo đảm hoả hầu của Huyết Linh Địa Hoả trên mỗi một sợi đều phải giống nhau, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất chỉnh thế của Phược Yêu Tác.
Một hơi mười ngày mười đêm, mỗi một ngày, Ông Chi Hàn đều chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó lại toàn lực vùi đầu vào trong đó khẩn trương luyện khí. Mười ngày sau, toàn bộ Phệ Huyết Đằng đều đã được thiếu đốt hết.
Ông Chi Hàn lại dùng đại lượng linh dược mà Lục Tiểu Thiên cung cấp phối chế thành linh dịch, ngâm sợi Băng Tằm cùng với sợi Phệ Huyết Đằng trong đó ba ngày. Lúc này Ông Chi Hàn mới có thể có được thời gian nghỉ ngơi hiếm có. Không hề quan tâm tới hoàn cảnh đơn sơ nghèn nàn, liền trực tiếp ngã lưng xuống đất ngủ nghỉ.
Thời gian ba ngày vừa đến, Ông Chi Hàn lại đem chúng thiêu đốt dưới Huyết Linh Địa Hoả, lại dùng linh dịch ngâm chúng, cứ như thế lặp đi lặp lại hơn mười lần. Mới bện chúng lại thành một sợi dây thừng. Trong quá trình này hai tay Ông Chi Hàn bị những gai nhỏ trên đó đâm cho máu tươi lênh láng. Nhưng gai nhỏ này đều là những thứ còn xót lại trên thân Phệ Huyết Đằng, nếu như không phải Lục Tiểu Thiên cung cấp không ít linh dược bồi bổ, e rằng Ông Chi Hàn dù là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, cũng sớm sẽ tinh huyết khô cạn mà đi đời nhà ma.
Bện thành dây thừng lại tiêu tốn hơn mười ngày thời gian, còn cần phải dùng Huyết Linh Địa Hoả hoàn thành bước tế luyện cuối cùng.
Trước sau tốn hết gần ba tháng trời, lợi dụng đoạn thời gian này, Lục Tiểu Thiên lại âm thầm xoá đi hơi thở còn xót lại của hắc bào lão giả trên hắc sắc tiểu kiếm, thành công luyện hoá cây pháp khí này.
"Hôm nay chính là ngày cuối cùng, thêm vài canh giờ nữa, Phược Yêu Tác liền có thể luyện chế thành công."
Ông Chi Hàn bởi vì vất vả trong thời gian dài, tinh lực tiêu hao quá độ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Bất quá tinh thần lại vô cùng phấn khởi, bởi vì sợi pháp khí Phược Yêu Tác chuẩn bị xuất thế này là do chính tay lão luyện chế ra.
"Mẹ nó chứ, địa cung này thật là quá phức tạp, tìm lâu như vậy mà vẫn không thể tìm ra."
Sau mấy canh giờ, một tràng tiếng bước chân và tiếng mắng chửi từ bên cạnh bí đạo truyền đến. Lục Tiểu Thiên khẽ cau mày, phương hướng đó chính là bên ngoài động tiến vào nơi này.
Không ngờ lại đánh chủ ý tới nơi này, Lục Tiểu Thiên mấy ngày nay đều đang suy nghĩ. Lúc này trên mặt hắn hiện lên vẻ âm lãnh, nhìn về phía Phược Yêu Tác đang bị Huyết Linh Địa Hoả trên tam túc đỉnh thiêu đốt, lúc này đã tán phát ra một cổ khí tức cường đại của pháp khí, bất quá khoảng cách thành công còn kém một chút.
"Lục công tử, ít nhát còn cần một nén hương thời gian nữa, pháp khí mới có thể luyện thành, ngàn vạn lần không thể gián đoạn, nếu không bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển!"
Ông Chi Hàn vô cùng cật lực nói, lão cách Huyết Linh Địa Hoả quá gần, lại luyện khí thời gian dài, lúc này đã mồ hôi đầy đầu, y phục trên dưới toàn thân cũng sớm đã ướt sũng người. Bởi vậy lúc này bị ngoại giới quấy nhiễu, sắc mặt của Ông Chi Hàn càng thêm vô cùng khó coi.
"Ta đi ngăn cản bọn chúng." Lục Tiểu Thiên hai mắt nhíu lại, đứng dậy đi ra bên ngoài mật thất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận