"Ngươi một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, lại có thể thuận lợi như vậy luyện chế ra pháp khí, tất nhiên có pháp môn của chính mình, ta đối với luyện khí chi pháp của ngươi rất có hứng thú."
Lục Tiểu Thiên thu kiếm lại đứng yên, uy lực của pháp khí tuy rằng vô cùng lớn, bất quá tiêu hao pháp lực cũng không ít. Lúc này Ông Chi Hàn đã là lão hổ bị nhổ hết răng, hắn không tin lão trọc tử này dưới ánh mắt của hắn còn có thể giở được trò gì nữa.
"Nằm mơ, lão phu biết trên ngươi ngươi có Trúc Cơ Đan, dù sao cũng khó thoát khỏi cái chết, đừng mơ tưởng đạt được bí thuật luyện khí của lão phu!" Ông Chi Hàn thất thanh kêu lên.
Lục Tiểu Thiên trầm mặc một hồi, lão gia hoả này tâm cơ thâm trầm độc ác này nói quả thật không sai. Hiện tại hắn đã có hai kiện pháp khí, thậm chí còn loại dị bảo như là Trúc Cơ Đan.
Nên biết cho dù là mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong Linh Tiêu Cung, cũng không thể nào thu hoạch được Trúc Cơ Đan cho tử tôn của mình, chỉ có thể dùng phương thức đi tăng cường thực lực cho tử tôn, đệ tử để đi thu hoạch Trúc Cơ Đan. Một khi để ngoại nhân biết được trên người hắn có Trúc Cơ Đan, e rằng hắn hông thể nào quay về tới được Linh Tiêu Cung. Cho dù là về được đi chăng nữa, chỉ sợ cũng sẽ có không ít người dùng các loại thủ đoạn ép hắn giao ra, cho nên hắn sẽ không thể để cho Ông Chi Hàn còn sống ra ngoài được.
Bất quá Lục Tiểu Thiên rất nhanh lại cười lạnh nói: "Ngươi dĩ nhiên là chết không hết tội, bất quá những người một mực ở bên ngoài cùng ngươi âm thầm tiếp xúc, truyền đạt lại tin tức. Hơn nữa kẻ ở Hoè Thụ thôn, cùng ngươi phối hợp dẫn dắt ta tới Ngưu Thủ Sơn. Ta tuy rằng không hề gặp qua, nhưng có lẽ là tử tôn của ngươi, hoặc là người thân cận nhất. Ngay cả chất tử ngươi cũng nhẫn tâm mang vào trong Hắc Thuỷ Trại mỏ quáng, nghĩ lại kẻ đó khẳng định có quan hệ không hề tầm thường với ngươi.
"Ngươi, ngươi sao lại biết được chuyện này?" Biểu tình của Ông Chi Hàn giống như là thấy quỷ vậy, ngay cả Tiền Đại Lễ còn không biết được chuyện này. Tên Lục Tiểu Thiên trước mặt này không ngờ trong thoáng chốc đã bắt được nhược điểm chí mạng của lão ta.
"Ngươi còn thật tưởng rằng việc của mình làm đến không chút sơ hở sao?" Lục Tiểu Thiên mỉm cười nói. "Lúc xưa ở Hắc Thuỷ Trại mỏ quáng ta đã cảm thấy ngươi không hề đơn giản. Khi đó ngươi nói ngươi phái nhi tử của mình ra ngoài mỏ quáng thám thính tình hình. Nhi tử lại bị người khác giết chết, sau đó ngươi không còn dám ra ngoài nữa. Cho dù là như vậy, ngươi lại làm sao có thể biết được Tiền Đại Lễ đã gạch tên ngươi trong danh sách đệ tử ở Linh Tiêu Cung? Trừ phi có người nói cho ngươi biết tin tức này, hơn nữa người này còn có thể tự do ra ngoài mỏ quáng. Ngươi tên lão già gian xảo này, ngườii bình thường căn bản ngươi không thể tin được cho nên người này nhất định là người thân tín nhất với ngươi."
Ông Chi Hàn sắc mặt ngạc nhiên một hồi, không nghĩ tới sơ hở của lão không ngờ lại xuất hiện ở trong một câu nói không đáng chú ý chút nào. Khi đó lão đã bị Lục Tiểu Thiên phát giác ra điều không ổn rồi. "Cho dù là như vậy, trong mỏ quáng, vì sao lại chiếu cố ta như thế? Đã ngươi cảm thấy ta có viện thủ ở bên ngoài, vì sao lại mượn tay ngươi để đưa ta ra ngoài?"
"Ân oán giữa ngươi và Tiền Đại Lễ ta không hề quan tâm, hơn nữa ta cũng cảm thấy hứng thú với những việc liên quan đến Tiền Đại Lễ. Lúc đó ta và ngươi không có xung đột lợi ích, ngược lại hai bên điều có được điều mình muốn, ta tự nhiên sẽ dung nạp ngươi." Lục Tiểu Thiên nói. "Về phần vì sao để ta đưa ngươi ra ngoài, có thể là ngươi sợ bị bại lộ thân phận của viện thủ này, bị Tiền Đại Lễ phát giác ra điều không ổn, ngược lại lại tính mạng của kẻ đó."
"Hơn nữa ngươi trước đó sở dĩ chưa đi ra khỏi mỏ quáng, ngoại trừ nguyên nhân của bản thân ngươi ra. Mấy tên tu sĩ ở Ngưu Thủ Sơn cũng là một trong nhưng nguyên do. Bởi vì Trúc Cơ Đan của ngươi ngoài ý muốn bị người của hán tử mặc hắc giáp mang tới Ngưu Thủ Sơn, còn tên đại hán hắc giáp đó đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Ngươi căn bản không phải là đối thủ của y, còn Trúc Cơ Đan loại dị bảo bậc này, lại không thể rơi vào tay người khác. Cho nên dù là ngươi mạo hiểm ra khỏi mỏ quáng, cũng không có biện pháp lấy lại Trúc Cơ Đan. Vì vậy, ngược lại ở trong mỏ quáng lại tương đối an toàn hơn, chí ít còn có thể kéo dài hơi tàn."
Lục Tiểu Thiên hừ lạnh rồi tiếp tục nói: "Thẳng tới khi ngươi gặp được ta bên trong mỏ quáng, đặc biệt là thấy thực lực của ta ngày càng mạnh mẽ. Sau khi lại nhìn thấy sợi tơ Băng Tằm của ta, ngươi mới nghỉ tới độc kế này. Lợi dụng việc luyện chế Phược Yêu Tác cho ta làm mồi nhử, dụ ta xuất thủ giúp ngươi chạy ra khỏi Hắc Thuỷ Trại mỏ quáng. Đồng thời ngươi cũng vì làm sao có thể ám toán được mà nhọc tâm khổ sở."
"Trước hết, ngươi cho người thân tín của ngươi, giết hại thôn nhân của Hoè Thụ thôn, lại vu khống cho sơn tặc của Ngưu Thủ Sơn. Lợi dụng ta giết chết cái tên đầu lĩnh sơn tặc mà ngươi không cách nào đối phó được, sau đó ngươi mượn cớ tìm lại di vật của nữ nhi, để tìm lại nghiên mực có ẩn tàng Trúc Cơ Đan ở bên trong bị thất lạc ở trên Ngưu Thủ Sơn, đạt được mục đích lớn nhất của ngươi. Thuận tiện tiến thêm một bước thử dò xét thực lực của ta rốt cuộc mạnh như thế nào, để chuẩn bị cho những kế hoạch phía sau."
"Sau đó bước thứ hai, dẫn ta tiến vào địa cung, vẫn thật sự luyện chế Phược Yêu Tác, bất quá lại mượn tài liệu của ta, luyện chế pháp khí cho bản thân. Ngươi sớm đã tính toán tốt thời gian, đợi Phược Yêu Tác luyện chế tới thời khắc cuối cùng. Đám thân tín của người sớm đã chờ đợi ở bên ngoài nhiều giờ liền thông báo cho đám ngốc Hắc Phong Câu Bát Quái biết trong địa cung có bảo vật. Mục đích của các ngươi bất quá là muốn mượn tay bọn chúng ngăn cản ta. Trong lúc ta cùng bọn chúng giao chiến, ngươi liền luyện hoá Phược Yêu Tác vừa mới luyện chế xong. Tới lúc đó bất kẻ ta chết trong tay đám Hắc Phong Câu Bát Quái hay là bọn chúng bị ta đánh bại. Ngươi cũng đã có được pháp khí trong tay, có thể nắm chắc phần thắng, căn bản không hề e ngại bất cứ phe nào. Duy nhất có một điểm nhỏ ngoài ý muốn là ngươi không nghĩ tới ta lại dễ dàng kích sát đám người Hắc Phong Câu Bát Quái. Khiến ngươi không có thời gian thừa dịp luyện hoá Phược Yêu Tác, không nghĩ tới ta cũng có một cây pháp khí phi kiếm. Thật ra ở bên ngoài địa cung, khi nhìn thấy tám người đó, ta đã đoán ra được ý đồ của ngươi rồi."
Mục quang của Lục Tiểu Thiên giống như là mèo vờn chuột nhìn Ông Chi Hàn. Lão gia hoả đầu trọc này tâm cơ thâm trầm, giảo hoạt không kém hơn hắc bào lão giả trước đây. Chỉ là hắn trải qua nhiều năm như vậy tâm trí đã sớm không còn như trước.
Ông Chi Hàn khó có thể tin được nói: "Không, không thể nào, mấy thôn dân chạy thoát ra từ Hoè Thụ thôn, bọn họ đều nói là sơn tộc tấn công thôn, ngươi lại làm sao nhìn ra được sơ hở. Nếu đã nhìn ra được, ngươi vì sao lại cùng ta đi Ngưu Thủ Sơn, một mực tới hiện tại mới vạch trần ta?"
"Ngươi cho rằng thủ pháp của tên thân tín kia rất sạch sẽ sao? Khi ngươi chạy tới Ngưu Thủ Sơn, ta đã trước đi Hoè Thụ thôn một chuyến. Cái chết của những thôn dân vô cùng kỳ quái. Vẻ mặt của họ kinh ngạc, khó có thể tin được, không hề có chút phản kháng nào. Ngươi cả thấy điều này là bình thường sao? Nó đã nói rõ một điểm, người hạ độc thủ là người mà những thôn dân này rất quen thuộc. Họ không hề nghĩ rằng người này sẽ hạ độc thủ, cho nên căn bản không kịp sợ hãi. Thẳng tới về sau, giết người quá nhiều rồi, mấy thôn dân may mắn chạy thoát, tìm đường sống trong sự hoảng loạn, lại có thể biết được cái gì? Thủ đoạn của ngươi quả thật quá độc ác, vì đạt được mục đích, không tiếc khiến cho nhiều người chết oan uổng như vậy!"
Lục Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Ông Chi Hàn giống như nhìn một bộ thi thể. Bất luận ra sao, hắn hôm nay nhất định phải giết chết cái lão gia hoả tâm địa độc ác này.
"Lúc đó ta liền biết huyết án của Hoè Thụ thôn, không hề đơn giản chỉ là sơn tặc tấn công thôn. Mà là có người cố tình gây nên, giá hoạ cho sơn tặc. Sau đó khi tới Ngưu Thủ Sơn, ta liền đoán được là ngươi muốn dẫn dụ ta tới nơi đó. Lúc này ta liền suy nghĩ, mục đích ngươi dẫn dụ ta đến nơi này là gì. Khả năng đầu tiên chính là chạm mặt với thân tín của ngươi, thương lượng một chút thời gian để kẻ đó thông báo cho Hắc Phong Câu Bát Quái tiến vào địa cung. Nếu không bọn chúng tới sớm quá, không thể nào trì hoãn được ta. Hoặc là ta bị bọn chúng giết chết, ngược lại là khéo quá hoá vụng. Nếu như là tới trễ, ta nửa bước không rời khỏi thủ hộ bên trong mật thất, ngươi căn bản không có cơ hội đạt được Phược Yêu Tác. Bất quá loại khả năng không hề lớn, bởi vì ngươi và thân tín chạm mặt, hoàn toàn có thể dùng phương thức khác. Ví như là khi lễ bái nữ nhi đã mất của ngươi, hoặc là có cách khác nữa, nói chung là không cần thiết phải phí tâm tốn sức vào việc này."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận