"Khả năng thứ hai chính là đại hán hắc giáp và ngươi có thù không đội trời chung. Loại khả năng này rất thấp, ngươi hoàn toàn có thể đợi sau khi đạt được Phược Yêu Tác mới tự mình đi báo thù, căn bản không cần thiết phải nóng vội như vậy."
"Còn lại chính là khả năng thứ ba, Ngưu Thủ Sơn có thứ ngươi muốn tìm, hơn nữa còn cực kỳ trọng yếu. Ngươi thậm chí lo lắng vạn nhất khoảng thời gian người đi tới địa cung sẽ có phát sinh biến hoá gì đó. Vừa vặn ngươi còn chưa hiểu rõ thực lực của ta lắm, bởi vì trước đây ta động thủ ở trong mỏ quáng cũng là chuyện của mấy năm trước rồi. Vì vậy ngươi mới mượn tay ta giết chết bốn người hắc giáp đại hán, ước lượng một chút thực lực của ta."
"Nếu như ngươi sớm đã nhìn thấu, vì sao lại còn dung túng cho ta tới bây giờ?"
Ông Chi Hàn nghiến răng nghiến lợi, đáy lòng dâng lên một cảm giác bất lực. Người trẻ tuổi trước mắt này chỉ có vẻ ngoài là còn trẻ, kỳ thực tâm tư tỉ mỉ. Mình còn tưởng rằng bản thân bố trí cục diện tất sát rất là xảo diệu, nhưng không ngờ lại có nhiều lỗ thủng như vậy. Thậm chí đối phương sớm đã phát hiện mà mình còn không biết, khó trách Lục Tiểu Thiên lại nhanh hóng giết chết đám người Hắc Phong Câu Bát Quái rồi trở về trong thạch thất, chính là không muốn cho mình thời gian luyện hoá pháp khí, hơn nữa còn dùng vết thương giả để lừa gạt mình, lợi dụng lúc mình đắc ý nhất, để nói ra hết bí mật của mình.
Nghĩ tới vẻ mặt cuồng vọng trước đó của bản thân, Ông Chi Hàn cũng không khỏi cảm thấy bản thân thật sự là rất buồn cười.
"Hỏi hay lắm, ta sở dĩ dung túng ngươi tới bây giờ. Thứ nhất, ta đích thực là muốn có kiện pháp khí Phược Yêu Tác này. Thứ hai, ta đồng dạng rất là hiếu kỳ thứ ngươi muốn đạt được ở Ngưu Thủ Sơn rốt cuộc là bảo vật gì, vậy mà không tiếc hao tâm tốn sức làm vậy. Bình thường ngươi khẳng định vô cùng cẩn thận, chỉ có những lúc ngươi đắc ý nhất, ngươi mới tự nguyện thổ lộ ra, không nghĩ tới vậy mà lại là Trúc Cơ Đan, thật là ngoài dự liệu của ta. Thứ ba, ta nghĩ cái tên thân tín mà người một mực an bài ở bên ngoài, làm việc cho ngươi, thấy ngươi lâu như vậy vẫn chưa đi ra, nhất định sẽ rất là nóng vội. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy đại hán hắc thiết tháp đào tẩu, có thể rất là quan tâm ngươi có phải đã đắc thủ rồi không, sau đó sẽ tự mình chạy qua đây quan sát một phen. Tính toán thời gian, người này có lẽ đã sắp tới rồi, không biết đợi khi y tới đây, ngươi có còn nguyện ý giao ra thuật luyện khí của mình không!"
Lục Tiểu Thiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Nếu không ngươi cho rằng ta nói nhiều lời với ngươi làm gì?"
"Ngươi, bất hảo!" Ông Chi Hàn thần sắc đại biến, nghe được ở trong bí đạo mơ hồ có tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến. Ông Chi Hàn há miệng muốn hét lên, bất quá khi lão muốn lớn tiếng nhắc nhở, một tiếng nước chảy êm tai vang lên, thần sắc lão liền trở nên hoang mang.
Bất quá lão mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng bảy, tu vi chênh lệch càng lớn, hiệu quả của Băng Phách Huyền Âm càng mạnh. Lục Tiểu Thiên hiện tại càng ngày càng yêu thích pháp thuật công kích thần thức này. Có chút trì hoãn vừa rồi, trong bí đạo đã xuất hiện bóng dáng của một nam tử trung niên cao gầy, vẻ mặt y vô cùng lo lắng, nhìn thấy Ông Chi Hàn toàn thân đầy máu, không khỏi kêu lên sợ hãi: "Phụ, phụ thân, người bị sao vậy."
"Ngừng tay, ta nguyện ý giao ra thuật luyện khí!" Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên muốn phóng thích pháp thuật, Ông Chi Hàn vội vàng kêu lên thất thanh. Lão biết rõ trình độ pháp thuật của Lục Tiểu Thiên gần như xuất thần nhập hoá, một khi hắn xuất thủ, nhi tử của mình tu vi chỉ tương đương bản thân cũng là Luyện Khí tầng bảy, tuyệt không thể là đối thủ của Lục Tiểu Thiên.
"Nói sớm một chút có phải tốt hơn không, nếu như ta vận dụng pháp khí, là không thể ngừng lại rồi." Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói.
"Bất quá ta có một điều kiện, sau khi ngươi đạt được bí thuật luyện khí, nhất định phải thả hai người chúng ta." Ông Chi Hàn trầm giọng nói.
"Ngươi cảm thấy các ngươi có điều kiện để cò kè mặc cả sao? Ta đã có hai kiện pháp khí, thuật luyện khí cũng không hẳn là nhất định phải có." Lục Tiểu Thiên lạnh giọng nói.
"Huyết Độn Đại Pháp, chạy!" Ông Chi Hàn bỗng nhiên quát lớn.
"Chạy được đi đâu?" Lục Tiểu Thiên đột nhiên tế ra hắc kiếm, uy lực của pháp khí xông thẳng lên trời.
Bất quá ngay khi Lục Tiểu Thiên tế ra hắc kiếm, Ông Chi Hàn và trung niên cao gầy đó trên người đồng thời nổ vang, hoá thành một đoàn huyết vụ hướng phía xa bay đi, tốc độ kinh người.
"Bất hảo." Lục Tiểu Thiên khẽ kêu, không nghĩ tới hai người lại còn có loại bí thuật chuyên dùng để chạy trốn như vậy, tốc độ cực nhanh. Cho dù là hắn cũng đuổi theo không kịp. Bất quá Lục Tiểu Thiên cũng không cam lòng, khống chế hắc kiếm đuổi theo phía sau đoàn huyết vụ đó. Đồng thời bay nhanh tới trước, tuy rằng không biết đây là loại bí thuật gì, bất quá cái gọi là Huyết Độn Đại Pháp này có thể trong thời gian ngắn bạo phát ra tốc độ kinh người như vậy, nhất định có khuyết điểm rất lớn. Từ xưa đến nay loại bí thuật bạo phát như vậy thường không duy trì được lâu. Lục Tiểu Thiên không tin hai người này có thể một mực duy trì tốc độ như vậy.
Mới đuổi theo một đoạn, Lục Tiểu Thiên đã nhìn thấy bóng dáng hai người xuất hiện ở trên một tế đàn cổ xưa. Không trốn nữa sao, hay là Huyết Độn đại pháp không thể sử dụng được nữa? Lục Tiểu Thiên cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy vừa rồi hai người cũng coi như bình thường, nhưng hiện giờ đã gầy tới như chỉ còn da bọc xương, tựa hồ là di chứng của Huyết Độn Đại Pháp.
"Chết!" Lục Tiểu Thiên điều khiển hắc kiếm chém về phía hai người, độn thuật có lợi hại đi nữa, nhưng vẫn không có trực tiếp tăng cao chiến lực được.
Bất quá chính vào khoảng sắc hắc kiếm bắn tới, ánh mắt vô cùng oán độc của Ông Chi Hàn nhìn Lục Tiểu Thiên một cái, sau đó lấy ra năm khối trung phẩm linh thạch, ném vào năm cái lỗ bên trên tế đàn khảm vào trong đó. Tế đàn đột nhiên xuất hiện một đạo quang trận rồi chầm chậm chuyển động.
Bùm, phi kiếm vô cùng sắc bén trong mắt Lục Tiểu Thiên không ngờ lại bị văng ngược lại.
"Làm sao có thể!" Lục Tiểu Thiên mở to mắt nhìn.
"Lục Tiểu Thiên, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!" Ông Chi Hàn ánh mắt vô cùng hung hăng ác độc nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên, cùng với việc quang trận chuyển động, hai người cứ như vậy mà hư không tiêu thất không thấy bóng dáng.
Nếu như lần sau các ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, các ngươi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng sẽ không có. Lục Tiểu Thiên hừ một tiếng, ngay cả khi bọn chúng ở thời điểm hoàn chỉnh nhất cũng không phải là đối thủ của hắn, càng huống chi đã sử dụng Huyết Độn Đại Pháp, xem ra hai người đã nguyên khí đại tổn.
Sau khi hai người biến mất, quang trận trên tế đàn cũng đã tiêu biến. Lục Tiểu Thiên mặt không biểu tình đi lên trên tế đàn, nhìn thoáng qua mấy cái lỗ khảm linh thạch bên trong. Trung phẩm linh thạch trong nháy mắt quang trận tiêu biến cũng hoàn toàn hoá thành bột mịn. Chỉ trong nháy mắt công phu, linh lực của năm khối trung phẩm linh thạch đã bị hao hết. Trận pháp này tiêu hao thật là lớn. Đây có lẽ là truyền tống trận trong truyền thuyết rồi, chỉ là không biết hai người này sẽ bị truyền tống tới nơi nào nữa.
Lục Tiểu Thiên âm thầm suy nghĩ, lão trọc tử Ông Chi Hàn này cũng khá lợi hại. Tuy rằng lão đã bị hắn lừa, nhưng thân ở trong tuyệt cảnh như vậy, vẫn có thể gắng gượng kéo dài thời gian. Sau khi đợi nhi tử của lão tới, mới thi triển Huyết Độn Đại Pháp bỏ trốn, xem ra lão cũng biết rõ, một khi lão chạy thoát, nhi tử của lão nhất định sẽ rơi vào trong tay Lục Tiểu Thiên.
"Có nên đuổi theo luôn không?" Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ một chút liền từ bỏ, vì để luyện chế cây Phược Yêu Tác này, đã tốn hết hơn ba tháng thời gian, chuyến đi Huyết Sắc Cấm Địa đã không thể chậm trễ nữa. Lỡ như truyền tống tới một nơi rất xa và không quen thuộc, muốn trong thời gian ngắn chạy về Linh Tiêu Cung là chuyện không hề dễ dàng. Cuộc so tài lần trước, gần trăm khoả Trúc Cơ Đan chỉ có mười một tu sĩ thành công trúc cơ, trong mười người chỉ có một người may mắn có thể trúc cơ thành công.
Có thể đạt được danh ngạch trong cuộc so tài môn phái, cũng đều là những người có linh căn thượng đẳng, đệ tử thiên tư dị bẩm ở Linh Tiêu Cung. Nếu không cũng không thể trong mấy vạn đệ tử mà toả sáng được. Đám đệ tử này xác suất trúc cơ thành công thấp như vậy, Lục Tiểu Thiên tự mình biết phận mình, bản thân sở dĩ có tu vi như hiện tại, hoàn toàn là nhờ vào lượng lớn thượng đẳng đan dược tạo nên, chứ không phải do thiên tư của bản thân xuất chúng, cho nên e rằng hiện tại trên người có một khoả Trúc Cơ Đan. Lục Tiểu Thiên cũng không cảm thấy bản thân có thể may mắn thành công. Chỉ có cách tìm được linh vật luyện chế Trúc Cơ Đan, bản thân tự mình luyện chế, một khoả không được thì năm khoả, năm khoả không được thì mười khoả, trong tay có đầy đủ Trúc Cơ Đan, tỉ lệ có thấp đi nữa, cũng sẽ có lúc thành công.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận