Tráng hán cầm thiết trùy vẻ mặt khó xử nói. La Tiềm người này ở trong Linh Tiêu Cung danh khí rất vượng, là cao thủ xếp hạng trước mười trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ. Hơn nữa niên kỷ lại là một trong những người trẻ nhất, cùng với bề ngoài anh tuấn, cho dù là tráng hán cầm thiết trùy, cũng có thể vừa nhìn đã nhận ra y. Chính vì không nguyện ý đắc tội La Tiềm, tráng hán cầm thiết trùy mới vẻ mặt khó xử.
"Cái này đơn giản thôi, vị sư đệ này, ta là La Tiềm, có lẽ ngươi cũng nghe qua tên tuổi của ta. Có thể nhường một bước hay không, cho ta giúp Tô Tinh sư muội rèn đúc lại binh khí trước?"
Miệng La Tiềm tuy rằng là thỉnh cầu ý kiến của Lục Tiểu Thiên, bất quá trong ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt. Trong mắt y, Lục Tiểu Thiên vô cùng xa lạ, những người có bối cảnh trong tông môn, hoặc là tu sĩ Luyện Khí kỳ có thực lực y đều đã gặp qua. Lục Tiểu Thiên tuy rằng cũng là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, bất quá loại tu sĩ chỉ lo tăng cao tu vi, nhưng chiến lực lại không mạnh này ở trong Linh Tiêu Cung cũng có rất nhiều.
"Đúng rồi, vị Lục sư đệ này, có thể nhường trước cho ta rèn đúc lại linh kiếm bị hao tổn không?"
Tô Tinh nũng nịu nhìn hắn nói, Lục Tiểu Thiên trước mắt tuy rằng không phải là anh tuấn. Bất quá một đôi mắt rất là bình tĩnh, sâu thẳm, có một loại khí chất đặc biệt khác hoàn toàn với người khác. Điểm này nàng hoàn toàn không nhìn thấy được trên người những tu sĩ tranh cường háo thắng khác.
Lục Tiểu Thiên nhíu mày, không nghĩ tới chuyện sắp xong rồi còn gặp phải kẻ phá đám. Tận đáy lòng, hắn không nguyện ý đắc tội La Tiềm loại nhân vật tiền hô hậu ứng, thích xuất đầu, ưa thích danh tiếng này. Nếu như bản thân không nhường bước, khiến y ở trước mặt mọi người mất hết danh tiếng, chẳng khác gì đắc tội với người này. Nhưng một khi nhường lại, thời gian của hắn càng không đủ, mang theo một cây linh kiếm chưa khai phong vào trong Huyết Sắc Cấm Địa, căn bản không có hiệu quả mê hoặc địch nhân. Chút ít tiền cọc đó, so với mười mấy loại linh vật trước đó hắn sử dụng, không tới một phần mười, sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt được.
Về phần Tô Tinh đúng là dung mạo hiếm thấy, bất quá trong Vọng Nguyệt Sơn Mạch nữ tu sĩ lợi dụng tư sắc dụ hoặc người khác không phải không có, điểm định lực này cũng không có thì hắn sớm đã trở một bộ xương khô ở trong Vọng Nguyệt Sơn Mạch rồi.
"Đại danh của La sư huynh và Tô sư tỷ ta tự nhiên là nghe qua, nếu là bình thường, ta tự nhiên sẽ rất vui vẻ nhường lại La sư huynh. Bất quá ta đã báo danh tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, nếu như không có cây linh khí này, tiến vào nơi đó chẳng khác nào là đi chịu chết. Có chỗ không thiện, còn thỉnh La sư huynh thứ lỗi." Lục Tiểu Thiên cân nhắc một số câu từ, vô cùng khách khí nói.
"Cái này dễ thôi, Huyết Sắc Cấm Địa ta cũng đi, tới lúc đó ngươi vào trong tiểu đội của ta, ta có thể đảm bảo ngươi vô sự."
La Tiềm nghe xong liền cười nói, bộ dạng vô cùng tự tin. Theo y thấy, thực lực của Lục Tiểu Thiên khẳng định rất bình thường. Nếu không đã có chút danh tiếng trong Linh Tiêu Cung rồi, y nghe cũng chưa từng nghe nói qua tên hắn. Vì bảo trì xếp hạng trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ, y đã thu thập qua tư liệu về những đối thủ có thể uy hiếp tới bản thân. Về phần Huyết Sắc Cấm Địa, đệ tử bình thường tiến vào căn bản đều là pháo hôi mà thôi. Chỉ có thể dựa vào sự che chở của đầu lĩnh tiểu đội, mới có thể sinh tồn được. Lục Tiểu Thiên với thực lực "bình thường" đối với điều kiện y đưa ra, căn bản không thể nào cự tuyệt được.
"Đa tạ hảo ý của La sư huynh, bất quá ta có thói quen dựa vào chính mình." Lục Tiểu Thiên nói.
"Cái gì?" La Tiềm tựa hồ tưởng rằng bản thân nghe lầm, y không nghĩ tới bản thân ra điều kiện hậu đãi như vậy mà đối phương vẫn cự tuyệt.
"Lẽ nào cần ta cự tuyệt một lần nữa sao?" Lục Tiểu Thiên nói. Đám người này bình thường tác oai tác quái quen rồi, liền tưởng rằng đè đầu cởi cổ người khác cũng là điều đương nhiên. Trước sau cự tuyệt đối phương cũng sẽ dẫn tới việc người này ghi hận, hắn cũng không cần phải quá khách khí nữa.
"Tiểu tử thúi, dám vô lễ với La sư huynh như vậy, thật là không biết sống chết." La Tiềm còn chưa mở lời, một thanh niên mặc cẩm y bên cạnh đã hung hăng nói.
"Đánh gãy răng hắn!" Hai gã khác tùy tùng uy hiếp nói.
"Ngươi bất quá chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ, dám nói chuyện với ta như vậy, có từng nghĩ tới hậu quả không?" La Tiềm trước là kinh ngạc, rất nhanh sắc mắt âm trầm nói. Ta ở Linh Tiêu Cung còn chưa từng bị người khác đối đãi như vậy.
"Ta đi Huyết Sắc Cấm Địa, ngay cả vũ khí còn không có, khác gì là đi chịu chết. Hậu quả nghiêm trọng nhất khi đắc tội ngươi bất quá cũng chỉ có vậy. Nếu như các ngươi muốn động thủ trong phường thị thì nhanh một chút, nếu mà không dám thì thứ lỗi cho ta không phụng bồi nữa." Lục Tiểu Thiên cười nhạt nói, quay người rời đi.
"Rất tót, đã lâu không có ai dám nói chuyện với ta như vậy." La Tiềm nghiến răng nghiến lợi, xung quanh thân thể tán phát ra một cổ khí tức lôi pháp, tóc không gió mà bay.
Tùy tùng đi bên cạnh thất kinh vội vàng tản ra, La Tiềm là hậu nhân của Trúc Cơ tiền bối. Động thủ trong phường thị bất quá chỉ trọng phạt mà thôi, đám người bọn họ lại không có may mắn như vậy.
"La sư huynh không cần tức giận, chỉ cần người này còn ở Linh Tiêu Cung, còn sợ không có cơ hội đối phó hắn sao?" Thanh niên cẩm ý lên tiếng khuyên bảo.
"Không sai, La sư huynh, tiểu tử kia không biết điều như vậy, cơ hội thu thập hắn có rất nhiều. La sư huynh không cần vì hắn mà phải chịu phạt." Tô Tinh sóng mắt lưu chuyển nói.
"Cũng được, nếu Tô sư muội đã nói như vậy, coi như tạm thời tha cho tiểu tử đó. Ngày sau ta sẽ cho hắn được đẹp mặt." La Tiềm giọng căm hận nói.
Về tới khách điếm, Thạch Hạo thầm nói hôm nay thật là xui xẻo. Bất quá cuộc tranh chấp hôm nay hắn không hề để trong lòng, binh tới tướng ngăn, nước lên đất lấp là được.
Lục Tiểu Thiên lấy từ kết giới ra một miếng vải bố cũ kỹ, ngoài ra còn có hai khối hắc sắc lân phiến. Vải bố cũ kỹ là đoạt được từ trong tay Ông Chi Hàn, vốn lão ta dùng nó để gói lại bình đan dược đựng Trúc Cơ Đan. Tuy rằng miếng vải bố trông rất tàn phá cũ kỹ, bất quá Lục Tiểu Thiên không hề dám xem nhẹ. Nó có thể hoàn mỹ ngăn cách linh khí ba động cường đại của Trúc Cơ Đan, không thể là vật bình thường được.
Chỉ là mặc cho hắn truyền pháp lực vào đó như thế nào, đều giống như là trâu uống nước vậy, không có chút phản ứng nào. Lục Tiểu Thiên đã thử qua mấy lần, nhưng không được là không được. Có lẽ nó chỉ có thể che đậy lại khí tức của linh vật, chứ không hề có tác dụng nào khác. Nghĩ tới điểm này, hắn lại lấy ra hai khối hắc sắc lân phiến. Bên trong túi trữ vật của hắc bào lão giả cũng chỉ có hai khối lân phiến này là tới hiện tại hắn còn không rõ nó là cái gì.
Lục Tiểu Thiên cười khổ, hai khối hắc sắc lân phiến này giống y như miếng vải bố. Hắn giày vò lâu như vậy, cũng nhìn không ra nó là cái gì. Hắn không khỏi nghĩ đến ngày trước đi Tàng Thư Điện tuyển đan phương gặp phải lão giả lưng gù. Trong tay vị lão giả đó cũng có mấy khối lân phiến, không biết có giống như hai khối lân phiến này không.
"Có lẽ cơ duyên còn chưa tới." Nửa ngày sau, Lục Tiểu Thiên chỉ có thể kết luận như vậy.
Sự tình vũ khí tạm thời đã giải quyết, những ngày tiếp theo, Lục Tiểu Thiên luôn sống trong khách điếm ở phường thị. Thời gian nhàn rỗi liền mở lò luyện đan dược trị thương. Bữa chiều và bữa tối liền đi dạo phường thị, cảm thấy linh vật nào thú vị liền sẽ mua vào.
Chỉ là trong thời gian dài như vậy, một khi có đồ gì tốt, liền lập tức bị tu sĩ khác mua đi. Trong đó có một cây linh thảo là chủ dược dùng để luyện chế Hồi Thiên Đan, Lục Tiểu Thiên hối tiếc không thôi. Bất quá tuy rằng trong phường thị thu hoạch không lớn, Lục Tiểu Thiên ngược lại nghe được một tin tức. Mấy ngày sau trong Trì Phong tiểu trấn cách phía Đông phường thị mấy trăm dặm, sẽ có lượng lớn đệ tử của Vạn Thú Các và Ma Dương Tông tới đây. Tới lúc đó sẽ có một cái hội đấu giá quy mô không nhỏ, có lẽ sẽ có một số trân phẩm hiếm thấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận