Càng làm cho La Tiềm không thể nào chịu được chính là trong ngữ khí của Tô Thanh có một tia khinh thường.
Lục Tiểu Thiên càng tức giận hơn, ngoài trừ La Tiềm đang nổi điên ra, còn có sự vô tri của vị thiếu nữ Tô Thanh này, lại có lẽ lại cố tình khiêu khích. Tuy rằng dung mạo của nữ nhân này hiếm thấy trong đời, bất quá hắn lại không có chút hảo cảm nào.
"Ta muốn ngươi chết!"
La Tiềm lau đi máu tươi nơi khóe miệng, hai mắt đỏ hồng, đưa tay vỗ vào túi trữ vật, một cây trường thương tử sắc lượn lờ lôi quang lần nữa bay ra, xoay tròn trên đỉnh đầu y. Từ trên trường thương này tán phát ra một cổ khí tức kinh người quen thuộc, không ngờ lại là một cây Lôi hệ pháp khí.
Tiểu tử này điên rồi phải không. Lục Tiểu Thiên lúc này không khỏi cảm thấy có chút khó giải quyết. Một khi La Tiềm vận dụng pháp khí, cho dù y đã trọng thương. Hắn cũng phải vận dụng Phược Yêu Tác, nếu không sinh mạnh khó đảm bảo được. Với thực lực của hắn, căn bản không thể nào ngăn cản một kích toàn lực của Lôi hệ pháp khí. Nhưng nếu sử dụng Phược Yêu Tác, lai lịch của hắn rất nhanh sẽ bị người ta tra ra toàn bộ.
Tô Thanh vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Lục Tiểu Thiên, muốn xem thử Lục Tiểu Thiên lại sử dụng chiêu thức gì để ức phó với pháp khí của La Tiềm. Pháp khí vừa ra, mấy người Trương Đào e ngại lui sang một bên. Chỉ sợ lửa giận của La Tiềm sau khi mất đi lý trí liên lụy lên người bọn họ. Tuy vẻ mặt Lục Tiểu Thiên không tốt, nhưng tuyệt không e ngại như đám người Trương Đào. Lòng hiếu kỳ của nàng đối với Lục Tiểu Thiên càng ngày càng nặng, nhưng lại không biết lúc này trong lòng Lục Tiểu Thiên đã hận nàng gần chết.
"Ngừng tay!" Ngay lúc Lục Tiểu Thiên do dự bất định, một đạo thanh âm nghiêm nghị vang lên.
Một cái hắc sắc cự thủ to hơn một trượng từ trên không trung chợp xuống, trực tiếp hút lấy pháp khí của La Tiềm vào tay.
Lục Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi hơi kinh hãi. Hai người từ không trung nhảy xuống, một lão giả gầy gò, nét mặt như đao, lộ ra một cổ khí tức cương nghị và nghiêm khắc, không ngờ lại là Triệu Trung mà hắn gặp được ở Vọng Nguyệt Thành. Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ xuất thủ, tiện tay liền có thể chợp lấy pháp khí trong tay tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ, chênh lệch giữa hai chữ này, giống như là lạch trời. Một người khác chính là một lão giả có râu đen niên kỷ tương tự như Triệu Trung.
"Triệu, Triệu sư bá, Tề sư thúc." Đám người Trương Đào sắc mặt xám nghét, trong lòng thầm kêu khổ không thôi, vận khí không ngờ lại tệ như vậy, gặp phải Triệu sư bá một người nổi danh vô cùng nghiêm khắc.
"Các ngươi thật to gan, tư đấu trong cung môn không nói, không ngờ còn vận dụng pháp khí, điều này là muốn dồn người ta vào tử địa sao?" Triệu Trung quát lớn, râu tóc đều dựng đứng, vô cùng tức giận.
"Triệu, Triệu sư bá, là Lục Tiểu Thiên ở Thanh Liên Phong Vực khiêu khích trước, sau đó lại đả thương La sư huynh. Mấy người chúng ta không thể không can thiệp cho nên mới ngăn hắn lại." Trương Đào vội vàng trả đũa, quay ngược lại vu khống Lục Tiểu Thiên.
"Thật có chuyện như vậy?" Triệu Trung lại nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, cảm thấy hắn có chút quen mắt. Bất quá nhất thời không nhớ là ai, bởi vì đệ tử trong Linh Tiêu Cung có mấy vạn người, có người trùng tên cũng là chuyện bình thường thôi. Lại nói lúc lão gặp Lục Tiểu Thiên còn là ở Vọng Nguyệt Thành, thời gian cũng đã gần bảy năm rồi. Lục Tiểu Thiên cũng cao lên không ít, đã không còn là thiếu niên ngây trơ trước đây.
"Bẩm Triệu sư bá, Tề sư thúc, vãn bối đi ngang qua Linh Thiên Phong Vực, chỉ có độc thân một mình sao có thể đi khiêu khích mấy người La Tiềm sư huynh? Triệu sư bá nếu như không tin, có thể tách mấy người La sư huynh ra, đơn độc thẩm vấn từng người xem vãn bối khiêu khích La sư huynh như thế nào, xem lời khai của bọn họ có giống nhau không, liền có thể phán đoán xem ai là kẻ nói dối."
Lục Tiểu Thiên không kiêu ngạo không tự ti hành lễ với Triệu Trung, đối với loại vu khống không có não của Trương Đào xém nữa nhịn không được mà bật cười ra tiếng. Hắn nếu như bị loại vấn đề nhỏ như vậy làm khó được, thì sao còn có thể sống tới ngày nay?
"Là thế này phải không? Gây sự trước, sau đó lại vu khống người ta, Linh Thiên Phong Vực khi nào lại có đệ tử phẩm hạnh ác liệt như vậy? Nếu chuyện này là thật, xử trí theo môn quy!" Triệu Trung nheo mắt lại nhìn về phía Trương Đào vẻ mặt đang tối sầm, không cần phải thẩm vấn chi nữa. Chỉ cần từ vẻ mặt của mấy người này là có thể nhìn ra những lời nói vừa rồi của Trương Đào hoàn toàn là vu khống.
"Triệu, Triệu sư bá, ta, chúng ta cái gì cũng không có nói, vừa rồi đều là Trương Đào nói bậy bạ mà thôi." Mấy người khác hai chân đều run rẩy, vừa thấy không thể nào vu khống được Lục Tiểu Thiên, liền vội vàng phủ nhận mọi thứ, lập tức phủi sạch quan hệ với Trương Đào.
"Rất tốt, thật sự là xem môn quy không ra gì. Lão phu lát nữa sẽ tự mình bắt người đi Hình Phạt Điện!" Triệu Trung quát lên.
Trương Đào bị dọa cho nhảy dựng lên trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
"Được rồi, Triệu sư huynh, không cần phải dọa đám tiểu hài tử này. Trương Đào tuy rằng phẩm hạnh tồi tệ, bất quá tuổi trẻ khí thịnh khó tránh khỏi phạm phải chút sai lầm nhỏ. Lại nói hiện tại tiểu tử La Tiềm thụ thương không nhẹ, huynh xem có phải nên để y liệu thương trước đã không. Huống chi tôn nữ của Tô sư bá cũng ở đây, với gia giáo của Tô sư bá, trận tranh đấu này có lẽ cũng chỉ là luận bàn bình thường mà thôi, không cần phải truy cứu." Lão giả họ Tề đứng bên cạnh một mực chưa từng lên tiếng hiện tại lại khuyên lão giả họ Triệu.
"Tô Thanh bái kiến Triệu sư bá, Tề sư thúc." Tô Thanh khéo léo hành lễ với hai người.
"Uhm, mấy tháng không gặp, Tô nha đầu càng ngày càng nhu thuận và hiểu chuyện." Lão giả họ Tề liên tục gật đầu, còn Triệu Trung lại không như vậy, chỉ "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa."
"Tiểu gia hỏa thật không tệ, có thể tĩnh tâm tu luyện, không ngờ lại đánh bại cả La Tiềm, không tầm thường a. Bất quản là ai động thủ trước, tư đấu cuối cùng cũng là không đúng. Ngươi có tổn thất gì không, để cho La Tiềm bồi thường lại, đều là đông môn cả, việc này coi như thôi vậy, ngươi cảm thấy sao?"
Lão giả họ Tề lại nhìn Lục Tiểu Thiên nói, lão với phụ thân của La Tiềm giao tình không tệ. Việc này rõ ràng là do La Tiềm gây sự, thậm chí còn sử dụng pháp khí, nếu như chỉ có mình lão tới, còn có thể mạnh mẽ áp chế chuyện này. Bất quá trùng hợp chính là Triệu Trung lão gia hỏa vừa cứng ngắc vừa nghiêm nghị nay lại vừa khéo đi chung đường, muốn xoa dịu chuyện này, chỉ có thể hành động từ chỗ Lục Tiểu Thiên mới được.
"Tề sư đệ, nếu dễ dàng bỏ qua như vậy, sau này chẳng phải mọi người cũng đều không xem môn quy là trò đùa sao?" Triệu Trung cau máy nói.
Lục Tiểu Thiên nghe lão giả họ Tề nói dăm ba câu liền gạt bỏ đi quá nửa mọi lỗi lầm của La Tiềm, lại còn hỏi ý hắn. Tuy rõ ràng là hỏi ý kiến hắn, bất quá hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể cự tuyệt? Đắc tội Triệu Trung vị lão giả ngay thẳng thì còn tốt, sẽ không có ý đồ gì xấu. Lão giả họ Tề vẻ ngoài hiền lành này, nếu có lòng muốn hại hắn, mới là phiền phức. Hơn nữa nếu thật sự lợi dụng sự nghiêm khắc của Triệu Trung để trừng phạt mấy người La Tiềm, khẳng định sẽ làm chậm trễ thời gian của hắn, hội đấu giá ở Trì Phong tiểu trấn cũng không kịp tham dự rồi. Vì thế nên hắn gật đầu nói: "Tề sư thúc nói phải, La sư huynh và vãn bối vốn chỉ luận bàn một chút thôi, vãn bối cũng không có tổn thất gì, không cần phải bồi thường. Hiện tại La sư huynh có thương tích trên người, cũng nên nhanh chóng đi trị liệu một chút mới tốt."
"Ha ha, người trẻ tuổi rất có khí độ, không tồi." Tề sư thúc sảng khoái cười, rất hài lòng với sự thức thời của Lục Tiểu Thiên. Một người trẻ tuổi biết tiến thoái, sẽ không thật sự muốn gây chuyện. Chỉ là mặt mũi của Triệu sư huynh ít nhiều gì lão cũng phải để tâm tới, vì vậy Tề sư thúc lại quay qua hỏi Triệu Trung: "Triệu sư huynh, chỉ là đám tiểu hài tử luận bàn mà thôi, cũng không cần thiết phải động tới môn quy. Ngược lại tiểu tử Trương Đào này, lại dám dùng lời nói lừa gạt tiền bối, cần phải phạt nặng, sư huynh cảm thấy thế nào?"
Triệu Trung trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thiên, không vui nói: "Nếu đã như vậy, thế thì xử lý theo lời của đệ đi." Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Trương Đào sợ hãi quỳ xụi lơ trên mặt đất, chỉ vài câu nói, bản thân mình lại trở thành nơi trút giận của sự việc lần này. Lục Tiểu Thiên cười lạnh, tự làm tự chịu, sau đó chắp tay từ biệt tất cả rồi quay đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận