Tổ chức đấu giá này quả thật chuẩn bị rất sung túc, trong số vật phẩm đấu giá sau đó. lần lượt xuất hiện một cây Hỏa hệ pháp khí, Hỏa Sát Đao. Thậm chí còn xuất hiện hai vị chủ dược dùng để luyện chế Hồi Thiên Đan. Bất quá rất nhanh lại bị tu sĩ Trúc Cơ khác mua mất. Lục Tiểu Thiên đang ước lượng một chút linh thạch bên trong kết giới, tuy rằng tài lực của hắn còn hùng hậu hơn một số tu sĩ Trúc Cơ bình thường, bất quá cũng không có gan đi tranh giành với họ, dù sao nơi này cũng cách Linh Tiêu Cung mấy trăm dặm.
Những thứ còn lại Lục Tiểu Thiên hứng thú cũng không lớn, cuối cùng vật phẩm đấu giá áp trục lại là một viên "Trúc Cơ Đan". Lập tức tin tức Trúc Cơ Đan gây nên sóng gió to lớn, cho dù là các cao nhân trong các gian phòng riêng cũng nhịn không được mà liên tục đấu giá.
Nhìn thấy giá cả của Trúc Cơ Đan giống như là phi kiếm bay thẳng lên trời cao, từ một vạn hạ phẩm linh thạch vọt thẳng lên ba vạn, Lục Tiểu Thiên cười khổ một tiếng, thừa dịp đấu giá hội còn chưa ngừng lại lặng yên thối lui ra khỏi đại sảnh, rời khỏi đấu giá hội. Hôm nay thu hoạch được một tấm tứ giai Linh phù đã khiến hắn có chút hài lòng rồi.
Mới đi ra khỏi viện tử không bao xa, Lục Tiểu Thiên liền nhướng mày, tạm thời từ bỏ ý định trực tiếp cưỡi Linh Hạc quay về, dù sao tốc độ của Linh Hạc trong giới Linh Cầm cũng không phải là nhanh nhất. Một khi trên không trung xảy ra vấn đề gì, hắn cho dù có thông minh hơn nữa, cũng chỉ có biết ngã chết mà thôi.
Ra khỏi tiểu trấn, Lục Tiểu Thiên tận lực chọn nơi dễ dàng ẩn nấp rời đi.
Sau lưng hắn có mấy đạo nhân ảnh lần lượt đuổi theo.
"Không tốt, tiểu tử này tốc độ thật là nhanh, cước trình của mấy người chúng ta vậy mà đều đuổi theo không kịp." Lão giả mũi ưng biến sắc nói, "Nhị muội, tam đệ, hai người các ngươi cưỡi Linh Cầm, bay tới phía trước chặn đứng hắn lại."
"Tốt!" Lão phụ nhân vỗ vào túi Linh Thú, từ đó bay ra một con Hắc Thứu có sải cánh hơn ba trượng, sau đó cùng với hán tử thô kệch nhảy lên lưng nó phá không rời đi.
"May mắn là không dùng Linh Hạc đi đường." Nhìn thấy Hắc Thứu hung hãn trên không trung, Lục Tiểu Thiên vẻ mặt biến sắc đồng thời trong lòng cũng có mấy phần may mắn. Yêu thứu vốn là một loại yêu cầm vô cùng hung mãnh, sau khi bị thu phục, chiến lực của nó là một trong mấy loại lợi hại nhất ở cấp độ Linh Cầm sơ giai.
"Tiểu tử kia đang ở phía dưới, hắn chạy không thoát đâu. Pháp thuật của tiểu tử này cũng thật là lợi hại, không ngờ lại có thể bỏ xa lão đại và lão tứ tới mấy dặm đường. Nếu không phải chúng ta có Linh Cầm, nói không chừng đã để hắn chạy thoát rồi." Lão phụ nhân cười ha hả một tiếng, ở trên cao nhìn xuống thấy một bóng hình mặc áo xanh đang chạy vội.
"Tiểu tử, giao ra túi trữ vật, chúng ta tha cho ngươi một mạng."Hán tử thô kệch bộ dạng nắm chắc phần thắng hét lên, sau khi đợi Hắc Thứu hạ độ cao xuống, gã và lão phụ nhân cùng nhau nhảy xuống.
Nếu là tính cả hai người phía sau, hai tên Luyện Khí kỳ đại viên mãn, hai tên Luyện Khí hậu kỳ, trách không được đối phương dám không chút nào kiêng kỵ mà đuổi tới. Lục Tiểu Thiên hừ một tiếng, đưa ngón tay lên: "Băng Phách Huyền Âm."
Hán tử thô kệch thần sắc đờ ra, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Gã vội vàng rút ra linh kiếm ngăn trở toàn bộ pháp công kích, độ hung hãn trong pháp thuật của Lục Tiểu Thiên khiến gã giật nảy mình, nhìn thấy lão phụ nhân đang đờ ra liền hét lớn, "Nhị tỷ, mau tỉnh lại."
Phốc phốc, mấy đạo kim mâu tiến vào thân thể, lão phụ nhân lúc này mới tỉnh ngộ, bất quá đã trễ, đau đớn kịch liệt khiến cho lão phụ nhân kêu thảm không thôi, thân thể bay ngược ra sau mấy trượng, bị kim mâu sắc bén đóng dính vào một thân cây thô to ở phía sau lưng.
"Nhị muội!" Khi lão giả mũi ưng chạy tới, lão phụ nhân đã mất đi sinh cơ. Hán tử thô kệch cũng bị pháp thuật của Lục Tiểu Thiên ngăn chặn lại. Lão giả bi thiết nói, " tiểu tử, lão phu hôm nay muốn xé xác ngươi."
Trung niên thanh sam cũng cả kinh, không nghĩ tới bọn họ mới đến chậm một lát, lão phụ nhân đã bị giết chết, tứ đệ tu vi cao hơn cũng rơi vào hạ phong.
Lục Tiểu Thiên lười nhác đáp lời, chẳng lẽ chỉ cho phép bốn người này vây giết hắn, lại không cho phép hắn phản kháng hay sao? Thật sự là nực cười.
Lão giả mũi ưng đưa tay vỗ vào túi trữ vật, bên trong bay ra bốn thanh phi kiếm, độ lớn nhỏ đều giống nhau, tản mát ra từng trận hàn mang, không ngờ lại giống như là một thanh kiếm, đang run lên không ngừng lượn lờ ở xung quanh thân thế của lão giả mũi ưng. Mỗi thanh kiếm đều phát ra tiếng động không ngừng.
Lục Tiểu Thiên giật mình, kiếm trận! Hắn xông xáo trong Tu Tiên Giới thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng vẫn chưa từng nghe nói tu sĩ Luyện Khí kỳ nào có thể luyện chế ra kiếm trận. Kiếm trận đối thần thức yêu cầu quá cao, tu sĩ Luyện Khí kỳ căn bản không có thần thức cường đại như vậy. Hắn đã là cảnh giới Luyện Khí kỳ đại viên mãn, tối đa cũng chỉ có thể đồng thời khống chế hai kiện binh khí. Nhưng lão giả mũi ưng trước mắt này lại có thể đồng thời khống chế bốn kiện, xem ra trong tu tiên giới người có kỳ ngộ thật đúng là không ít, trách không được bốn người này không kiêng nể gì cả.
"Có thể chết ở dưới Tiểu Tứ Tượng Kiếm Trận của lão phu, là tạo hóa kiếp trước ngươi tu luyện được đó." Lão giả mũi ưng mặt tái nhợt, giận dữ mắng lớn, tay bắt kiếm quyết, liên tục điểm ra mấy cái, bốn cây linh kiếm xếp thành một hàng, liên tiếp bắn về phía Lục Tiểu Thiên.
Bởi vì lực chú ý của Lục Tiểu Thiên dời lên trên người lão giả mũi ưng nên hán tử thô kệch mới có thể thoát thân. Nhìn thấy lão giả mũi ưng vừa tới liền vận dụng kiếm trận. Tu sĩ chết dưới kiếm trận của lão giả mũi ưng đã có hơn mấy chục người, trong đó không thiếu hạng người thực lực cường đại, đều chống cự không qua một nén hương thời gian.
Kiếm khí khuấy động khiến cho da đầu Lục Tiểu Thiên tê dại một hồi. Áp lực mà lão giả mũi ưng gây ra cho hắn lớn hơn La Tiềm mấy lần. La Tiềm uy mãnh có thừa, sát khí lại không đủ. Lão giả mũi ưng lại là hạng người sát phạt lăng lệ. Dù là hắn đã tu luyện ra pháp ấn, với uy lực của sơ giai pháp thuật, cũng tuyệt đối ngăn cản không được bốn thanh phi kiếm này.
Lục Tiểu Thiên không còn do dự, tay phải đưa ra, một cây huyết sắc trường tác xuất hiện trong lòng bàn tay, chính là pháp khí Phược Yêu Tác. Cổ tay hắn lắc một cái, Phược Yêu Tác trên không trung phát ra âm thanh đôm đốp, đánh lên trên thân thanh phi kiếm thứ nhất.
Công kích lăng lệ đánh cho phi kiếm lệch đi, bất quá lực đạo phản chấn trên đó cũng làm cho Lục Tiểu Thiên âm thầm kinh hãi. Phi kiếm của lão giả mũi ưng cũng đều là cực phẩm Linh khí sau khi ngạnh kháng với pháp khí Phược Yêu Tác, không ngờ lại phản chấn ra lực đạo lớn như vậy, nhưng thân kiếm lại không bị hư hại.
"Tiểu tử này không ngờ lại có pháp khí!" Lão giả mũi ưng kinh hãi không kém gì Lục Tiểu Thiên, bất quá rất nhanh lại bị một luồng tham niệm thay thế. Lão ta hét lớn: "Lão tam, lão tứ, sánh vai cùng lên, chúng ta cùng nhau giải quyết tiểu tử này. Hắn thậm chí ngay cả pháp khí cũng có, thân gia của tiểu tử này so với những tu sĩ trước kia mà chúng ta giết qua cũng đều phong phú hơn!"
"Tốt, giết hắn!" Hán tử thô kệch cùng trung niên thanh sam tay cầm binh khí nhao nhao xông tới muốn vây công.
Lục Tiểu Thiên liên tiếp vài roi đánh bay mấy thanh phi kiếm. Khi nghe được lời nói của lão giả mũi ưng, trong lòng nhất thời trầm xuống. Hắn chỉ là ỷ vào pháp khí mới có thể địch lại lão giả mũi ưng, ngăn trở công kích dày đặc của kiếm trận này.
Hai người còn lại bình thường hắn cũng không để vào trong mắt, bất quá nếu hiện tại vây công hắn. Nhất định sẽ khiến hắn càng thêm luống cuống tay chân, không khác gì rơm rạ gãy lưng lạc đà*.
*Thành ngữ “rơm rạ gãy lưng lạc đà” mô tả một hành động nhỏ hoặc thường ngày gây ra phản ứng lớn và đột ngột không thể đoán trước, do tác động cộng dồn của những hành động nhỏ. Nó ám chỉ câu tục ngữ “là cọng rơm cuối cùng làm đứt lưng lạc đà”.
Không thể để cho ba người này hình thành vòng vây được, Lục Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, phân biệt thả Hoa Báo từ trong túi Linh Thú ra phóng về phía hán tử thô kệch. Mặt khác lại thả ra mấy trăm con Ảnh Nghĩ, mặc cho chúng nó vây khốn trung niên thanh sam. Mặc dù Ảnh Nghĩ không có sự chỉ huy của hắn, chiến lực khó tránh khỏi giảm bớt đi rất nhiều, bất quá mấy trăm con số lượng kinh người như vậy, hẳn là có thể trì hoãn đối phương một hồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận