Tầng ba, trong phòng giám sát, Vương Tuyết Na nói xong tắt loa đi, môi còn mấp máy, không biết hành động này đại biểu cho cái gì, thấy Soái Lãng nhiệt tình vỗ tay, dáng vẻ hớn hở. Cô nhoẻn miệng cười giơ bản thảo lên:” Ai viết vậy anh?”
“ Anh viết đấy.”
- Thật ạ?
“ Chứ còn sao, anh tốt nghiệp khoa Trung Văn mà, viết đoạn văn ứng cảnh không phải dễ như trở bàn tay .... Vừa xong rượu lục nghị, hoả lò đất đỏ nung, ý cảnh thật hay, tối nay chúng ta đi đâu ăn cơm?” Soái Lãng đổi chủ đề nhanh như chớp:
Không ngờ Vương Tuyết Na trề môi, không biết là từ chối hay biểu thị không tin lời Soái Lãng.
Mấy ngày qua trưa tới đón, tôi đưa về, xúc tiến quan hệ hai người, Soái Lãng lấy việc công mưu lợi tư, điều Vương Tuyết Na tới bên cạnh mình, danh nghĩa là gia nhập sắc thái văn hóa cho hoạt động tiếp thị. Còn cái văn hóa này tất nhiên là ép lão đại Hàn Đồng Cảng viết ra, quả nhiên y học thuộc lòng đem lừa tiểu học muội.
Thấy tiểu học muội không nói gì, Soái Lãng tiếp tục:” Vẻ mặt gì thế, hoặc là cho vẻ mặt khẳng định, hoặc là câu trả lời vui vẻ, đợi hoạt động thúc đẩy tiêu thụ kết thúc, chúng ta cũng hỏa lò đất nung, uống rượu dưới hoa nhé.”
“ Hì hì ...” Vương Tuyết Na đã quen với giọng điệu ba hoa của Soái Lãng, làm vẻ mặt rất sùng bái gật đầu:” Anh thật giỏi dùng thơ của Bạch Cư Dị ... À phải rồi, ‘Về đi thôi, tóc đã bạc/ Uống nào, cầm đồ mua rượu thêm’, câu này là thơ của ai?”
“ Ừm, nghe rất thuận tai.” Soái Lãng đảo mắt nghĩ cách đánh lạc hướng:
“ Lộ tẩy rồi nhé, đó cũng là thơ của Bạch Cư Dị.” Vương Tuyết Na lườm Soái Lãng:” Chính là câu cuối của bài Khuyến Tửu mà anh viết trong bản thảo.”
“ Ha ha ha, đúng rồi, bận rộn quá, bận rộn quá, nhất thời đầu óc lẫn lộn.” Soái Lãng bao biện, mồ hôi lạnh túa ra, không xong rồi, hay phá cửa chạy mất:
Vương Tuyết Na nhìn y chằm chằm, truy hỏi:” Nơi nào rượu khó quên, chân trời nói chuyện cũ, mây xanh còn chưa tới, tóc trắng cùng nhìn nhau ... Là thơ của ai?”
“ .... “ Soái Lãng líu lưỡi không đáp được, cảm giác như hồi tiểu học bị cô giáo gọi lại bảng kiểm tra bài:
“ Vẫn là Bạch Cư Dị, hỏi anh câu nữa, chuốc rượu xuân nồng ngồi cách biệt, chia bên đùa bắn dưới đèn hồng … là của ai, trả lời nhanh ...” Vương Tuyết Na còn chưa chịu buông tha khuôn mặt nhỏ không còn chút ý cười nào, cực kỳ nghiêm túc:
“ Bạch, Bạch Cư Dị.” Soái Lãng buột miệng trả lời luôn, thực ra chuyện y muốn làm nhất bây giờ là xô cửa bỏ chạy, nhưng tiểu học muội chặn đường rồi:
“ Sai, là Lý Thương Ẩn, cũng là thi nhân Trung Châu chúng ta, hi hi ha ha ...” Vương Tuyết Na dồn Soái Lãng dựa vào tường, bộ dạng quẫn bách, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, phì một cái cười nghiêng ngã:
Soái Lãng nửa thở phào nữa buồn bực, sớm biết vậy chẳng múa rìu qua mắt thợ làm gì, đóng giả người có tiền dễ chứ đóng người có văn hóa thì độ khó chẳng phải thường đâu.
“ Giận rồi à? Không trêu anh nữa ... Phì ...” Vương Tuyết Na thấy Soái Lãng không nói ra lời, định an ủi một câu, ai ngờ vừa ngẩng đầu nhìn cái mặt y tiu nghỉu của y chả hiểu sao lại phì cười, cố mãi không nhịn được:
Soái Lãng cùng đường phát huy bản lĩnh mặt dày:” Thích thì cứ cười, anh chẳng thèm để trong lòng, chẳng qua là mấy câu thơ, có phải thẻ ngân hàng đâu mà để ý.”
Vương Tuyết Na cười không đứng thẳng nổi nữa rồi, chỉ tiếp xúc vài ngày thôi đã đủ để cô nhận ra Soái Lãng là người theo chủ nghĩa thực dụng, cực kỳ thực dụng. Nói chuyện thi ca hay đề tài có nội hàm với y chẳng thà nói ăn vặn ở đâu ngon. Chính vì nhìn thấu rồi, cho nên Vương Tuyết Na hiểu rõ y giả vờ văn vẻ, học đòi phong nhã để làm gì.
Lát sau Vương Tuyết Na nhịn được cười không dám tiếp tục chủ đề hài hước đó nữa, hỏi:” Soái Lãng, kế hoạch tiêu thụ này do anh thiết kế à?”
Cô bé này chẳng vừa đâu, có mặt thanh thuần, cũng có mặt tinh quái, Soái Lãng không dám đáp bừa:” Lại có chuyện gì nữa?”
“ Trong chuyện này có vấn đề gì đúng không?” Vương Tuyết Na nhìn mấy màn hình giám sát, hồ nghi hỏi:” Sáng nay em tới phát hiện giá đồ dùng thường ngày đã tăng lên.”
“ Điều chỉnh giá không phải là bình thường sao?” Soái Lãng giả ngốc:
“ Hừm, nói là ưu đãi giảm giá thúc đẩy tiêu thụ, kỳ thực chỉ có mấy chục món dán ngoài cửa là hạ giá, còn tất cả đều tăng giá.” Vương Tuyết Na còn thêm một câu bình luận:” Thế chẳng phải là lừa dối khách hàng à?”
“ Không mua thì ai lừa họ chứ, chỉ khi nào bị ép buộc mới tính là lừa.” Soái Lãng nói một câu rất thiếu đạo đức, phát hiện Vương Tuyết Na kinh ngạc nhìn mình, vội sửa lời:” Ý anh không phải thế, em phải hiểu rằng, bây giờ không cho melanin vào đồ uống, không dùng tẩy trắng khi làm bánh bao, không cho hóa chất công nghiệp vào gia vị đã là chữ tín lắm rồi. Em nghĩ không ai nhìn ra giá tăng lên sao, nhưng có ai nói gì không? Tuyết trước cửa nhà nào thì nhà nấy quét thôi.”
“ Bực thật, đám ông chủ này thật vô lương tâm, thuần túy là lừa người ta.” Vương Tuyết Na lẩm bẩm, bực tức ngồi xuống:
Thế này khác gì mắng mình đâu, cơ mà mặt Soái Lãng dày lắm:” Đúng là lừa đảo, chúng ta phải khiển trách nặng ... Nhưng mà khiển trách trong lòng là được, đừng nói ra miệng, người ta nghe thấy là mất bát cơm đấy.”
“ Vâng ...” Vương Tuyết Na thở dài ủ rũ, những điều mắt thấy tai nghe khi đi làm đã lảm đảo lộn nhận thức của cô, chẳng giống kiến thức đã được học trong sách vở, nhưng cô lại chẳng thể nói với ai được, vì cuộc sống chính là như thế. Khuỷu tay chống bảng điều khiển, mắt lơ đễ nhìn màn hình, đột nhiên ngồi thẳng dậy, chỉ khu lĩnh thưởng:” Anh tìm tên béo đó ở đâu?”
“ Cũng là sinh viên tốt nghiệp trường mình, bạn học đấy, giờ làm tiếp thị ở trung tâm vi tính, một khi có hoạt động là không thể thiếu cậu ta, anh đào qua giúp việc lâm thời.” Đó là Điền Viên, Soái Lãng không hiểu Vương Tuyết Na phát hiện ra vấn đề gì:
Vương Tuyết Na mở loa giám sát to hơn:” Anh nghe xem, anh ấy mở bài gì thế?”
Giai điệu nhanh, rất trang trọng, là khúc dương cầm, có điều Soái Lãng vừa nghe một cái là đứng bật dậy chạy ra ngoài, miệng còn mắng:” Cái thằng ăn hại này, bảo hắn phát hành khúc vận động viên, sao lại phát nhạc nhạc cưới vợ thế này, bày trò cười à?”
Vương Tuyết Na chạy theo sau, cười không thôi, tên béo đó phát ca khúc hôn lễ, một đống người tụ tập quanh khu lĩnh thưởng cười nhạo hắn.
Hai người rảo bước thật nhanh, lách qua dòng khách qua lại, chạy thẳng tới cửa, có điều vừa qua quầy thu ngân thì Soái Lãng phanh lại.
Điền Viên đang õng ẹo lắc mông dắt tay một nam nhân trung niên đi giữa khúc nhạc hôn lễ và tiếng cười nghiêng ngả của đám đông, hắn cầm micro khàn giọng hét:” Đây là người thứ ba trúng giải thưởng lớn hôm nay, một chiếc laptop, trị giá 4888 tệ, mọi người vỗ tay nào, năm đồng tám, năm đồng tám, chớp mắt đã thành bốn nghìn tám trăm tám mươi tám ... Các đồng chí khách hàng ơi, mai là ngày cuối cùng, thời cơ không thể mất, qua rồi không quay lại nữa ....”
“ Sao thế anh?” Vương Tuyết Na đứng lại theo Soái Lãng:
“ Nó không ngốc đâu, chỉ giả ngốc để thu hút mọi người vây quanh thôi.” Soái Lãng chỉ đám dông vẫn còn chưa ngừng cười:
Tiếng nhạc vui tươi mà trang nghiêm, thêm vào tiếng la hét của Điền Viên, ai mà bình tĩnh suy nghĩ được, tuy trông hơi ngu hơi tức cười, nhưng không thể phủ nhận rằng, lấy bộ dạng ngốc nghếch càng dễ lừa người, càng nhiều người chẳng mua hàng nữa, bỏ năm đồng tám trực tiếp mua vé dự thưởng ...
Số rượu thừa tích trữ mấy năm giờ như biến thành miếng bánh thơm phưng phức, được đông đảo khách hàng hoặc xách, hoặc ôm mang ra ngoài siêu thị, không khỏi khiến người qua đường nghĩ, rượu này có gì mà người ta mua nhiều thế nhỉ?
Hiệu ứng đám đông cứ vậy lan đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận