Lỗ rồi, nhưng chẳng ai thấy lỗ, mua hàng trị giá 50 đồng được tặng một vé dự thưởng, bét nhất cũng được một chai Lão Bạch Can, rượu nồng độ cao thế này, dù không uống dùng làm cồn khử trùng hoặc về rửa thức ăn cũng tốt.
Huống hồ lỡ trúng thưởng thì sao?
Lãi lớn chứ sao.
Mặc dù yếu quyết trong đó thì ai cũng hiểu rõ, người tiêu dùng thành phố làm gì có ai ngốc đâu chứ, ai cũng biết là hàng giảm giá dọn kho, nhưng mà cái tâm lý ham đồ miễn phí vẫn kích thích. Lại thêm bầu không khí sôi động do âm nhạc và tên béo khơi lên, tạo thành hiệu ứng đám đông, lúc đó thì ai nấy đều cuốn theo làn sóng quay thưởng hết rồi.
Hoặc là mua một hai vé dự thưởng, hoặc là mua đồ đổi lấy vé thử vận may, dù sao cũng vài đồng thôi mà, chẳng ai tính kỹ quá làm gì, thôi thì coi như bỏ tiền mua lấy chút niềm vui đi. Như mua vé số ấy, ai tiếc vì không trúng không? Nhưng có thêm thứ để mong đợi.
Thế là náo loạn trong siêu thị chẳng giảm, chẳng khác gì quang cảnh buôn bán ngày Tết.
Tầng hai, trên cầu thang treo biển "quý khách dừng bước", ông chủ Vương Tiểu Soái theo thói quen xốc quần đi xuống, nhìn siêu thị hai ngày trôi qua rồi mà vẫn tấp nập, cười muốn rách mồm.
Hơn vạn món hàng siêu thị sau một đêm đều tăng giá, mặc dù chỉ tăng hai ba hào thôi, nhưng nếu mua đủ 50 đồng tiền hàng thì chí ít cũng gom được 3 đồng tiền rượu, huống hồ bán thêm được nhiều hàng như thế, niềm vui nào tả cho hết.
Theo sau ông chủ Vương là cửa hàng trưởng Lam thì sắc mặt chẳng hề tốt, liên tục hai ngày tăng ca rồi, muốn vui không nổi.
Hơn nữa cái mánh khóe này ... Không phải là Lam Đông Mai không nghĩ ra, mà với một cô gái được đào tạo chuyên nghiệp như cô, kinh doanh càng thiên về mô hình vững chắc lâu dài, chứ không phải dựa vào một hai lần mánh mung thủ đoạn thế này. Vả lại trong này có vài mánh khóe, cô không muốn tham gia từ đầu.
Ông chủ Vương bất cần, cứ thấy lợi ích bày rõ ra đó là vui rồi:” Đông Mai, mấy ngày này cô chịu khó một chút, điều phối hàng cho tốt, đừng để xảy ra tình trạng hết hàng. Khà khà chàng trai đó khá lắm ... Nhưng mà cái trò này đâu khó gì, sao siêu thị chúng ta không tổ chức, mà để tiền rơi vào tay người ngoài như thế?”
“ Giám đốc Vương, không phải là chúng tôi không làm được, mà chúng tôi làm gì có loại người đó … Anh xem đi là hiểu...”
Lam Đông Mai chỉ ra cửa, cái tên béo kia gần như không biết mệt mỏi, suốt ngày la hét " 5 đồng 8, có ngay cơ hội trúng TV LCD 8888 đồng, trúng laptop 4888 đồng, trúng xe điện 1888 đồng ..."
Âm thanh đó liên tục hai ngày rồi một khắc không nghỉ. Ở một phương hướng khác cũng có một tên loắt choắt gày gò, nhưng hô hào chẳng kém "5 đồng 8, chỉ 5 đồng 8 thôi có thể mua ngay một vé dự thưởng, trúng liền TV LCD, laptop, xe đạp điện, nồi cơm điện, không trúng thì cũng được tặng rượu Lão Bạch Can truyền thống Trung Châu chúng t .."
Chính hai người này khiến bầu không khí trong siêu thị lúc nào cũng sôi sục.
Ông chủ Vương suy đi nghĩ lại không tìm ra cấp dưới của mình có người nào lắm mồm như thế, một câu nói lặp đi lặp lại cả trăm lần không thấy phiền thì cũng phải nói là một loại tài năng:” Trường hợp nào thì dùng người như thế, chúng ta đúng là không làm được, Soái Lãng kiếm đâu ra mấy tên quái thai đó nhỉ?”
“ Tôi chẳng biết.” Lâm Đông Mai hậm hực, hai ngày qua cô bị đoạt mất chú ý, cả đám công nhân viên xoay quanh đống rượu, hết được trợ cấp lại tăng bữa rồi ăn khuya, hai tên béo gầy kia gọi một tiếng, hiệu quả còn hơn cô:
“ Ha ha ha, tốt, tốt, cứ làm thế.” Vương Tiểu Soái sướng lắm, lợi ích nhìn thấy rõ ràng quan trọng hơn cảm thụ của Lam Đông Mai nhiều, thi thoảng lại đi qua vỗ vai khích lệ nhân viên:
Lam Đông Mai không quên trách nhiệm, chạy theo ông chủ báo cáo:” Giám đốc Vương, anh đã tính chưa, tôi tính qua, một cái TV, bốn cái laptop, 15 cái xe đạp điện và hơn 100 nồi cơm điện, dù tính giá gốc cũng trên 5 vạn. Thêm vào phí quảng cáo, bố trí địa điểm, nhân công, trợ cấp tăng ca, chừng hơn 2 vạn, chi phí đã gần bằng số rượu tồn.”
“ Ý cô là gì?”
“ Tôi hỏi anh thu hồi được vốn không? Món hàng lớn hạ giá không còn lợi nhuận, món hàng nhỏ tăng giá bù vào lợi nhuận rượu đem tặng, rồi chia ra chi phí hoạt động, tối đa là không lỗ không lãi, chúng ta tốn công sức làm việc này làm gì?”
Vương Tiểu Soái phất tay:” Chuyện đó tôi biết, có thể xử lý cái đống hàng nát kia là tôi đã rất hài lòng ... Cô đừng nghĩ nhiều, cứ đảm bảo đủ hàng để cung ứng, nhân thủ không đủ điều từ siêu thị khác qua.”
Cảm giác ông ta còn che đậy điều gì đó, nhưng người ta là ông chủ, Lam Đông Mai làm được gì:” Vâng.”
“ Đúng rồi, Soái Lãng đâu, sao đi mãi không thấy?” Ông chủ Vương sắp đi rồi, mỗi ngày bận bịu chỉ ngó qua mà thôi, trước khi đi còn không quên hỏi tổng chỉ huy của kế hoạch này:
Lam Đông Mai chẳng buồn nói, tay chỉ chỉ, âm nhạc du dương đã biến thành một phong cách khác, trong loa phát ra giọng nữ êm ái truyền bá câu chuyện "Lão Bạch Can Trung Châu". Ông chủ Vương nghe một lúc cười ha hả rời thang máy, xem ra đại cục đã định.
“ ..... Theo như sử sách ghi chép, thi nhân Bạch Cư Dị từng sống ở Trung Châu chúng ta từng làm một bài thơ vịnh rượu ‘Vừa xong rượu lục nghị/ Hoả lò đất đỏ nung/ Trời hôm muốn mưa tuyết / Uống một chén chơi không ?”
“Thơ giữ tình, rượu giữ lòng, thơ rượu kết hợp là mối duyên ngàn năm. Rượu trở thành thơ, thơ trợ hứng rượu, thơ rượu làm bạn thành phong lưu, rượu kết nối tình cảm thân thành nhân giữa người và người ...”
“ ... Rượu trong chén có thẻ khơi lên linh tú trong lòng, chính như thi nhân nói ‘ Mời anh một chén, anh chớ từ/ Mời anh hai chén, anh chớ nghi/ Mời anh ba chén, mong anh rõ / Bữa nay mặt dày hơn bữa qua / Khi say lòng hơn lúc tỉnh đấy ..."
“ Vì khai quật di sản văn hóa rượu của Trung Châu chúng ta, vì truyền ba văn hóa rượu Trung Châu chúng ta, lần này chúng tôi tìm tới xưởng rượu gốc lâu đời của Trung Châu, để Lão Bạch Can tuyệt tích nhiều năm quay trở lại. Đúng lúc mừng hai năm siêu thị Gia Hòa Đông Quan, chuyên môn đặt làm một đợt rượu báo đáp các vị khách quan tâm và ủng hộ chúng tôi …”
Giọng nói dễ nghe có sức hút, nhả chữ hết sức rõ ràng, phối hợp với tiếng dương cầm du dương, vang vọng trong không gian ồn ào của siêu thị, mang thêm một phong tình khác ...
Có điều phong tình này chỉ để bán đống rượu ế, tiếc làm sao.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận