Cố Thanh Trì mỉm cười nhìn đồng hồ, 11 giờ 45, thiếu 15 phút nữa là giữa trưa, mặc dù trời chưa tới mức nắng gắt như giữa hè, song thời tiết vẫn khá khó chịu.
Đoạn đường này bóng cây rất ít, không có mấy nhà cao tầng, nhà cửa sát sàn sạt, lại đua nhau nhô ra thụt vào, mọi không gian trống là được tận dụng, trông có phần lộn xộn.
Lại nhìn đám đông ra vào không dứt, vài người hớn hở xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài, cứ như là vớ bở lớn vậy, cảnh tượng ấy khiến Cố Thanh Trì thêm hứng thú, Phùng Sơn Hùng thì nhàm chán, vẫn theo sát phía sau.
Vào trong một cái thì chỉ có thể miêu tả bằng một chữ thôi, đo là loạn, cứ như cả không gian đều đang vặn vẹo, bên tai toàn tiếng ồn, phía chính diện là chai rượu cực lớn do mấy chục chai rượu bó lại với nhau mà thành, hơi quái dị, nhưng xung kích thị giác rõ ràng, cũng treo biển chúc mừng siêu thị tròn hai tuổi.
Phía bên trái là bốn cô phục vụ viên xinh xắn mặc áo sơ mi xanh, gile nhỏ màu đỏ tươi, đang liên tục đưa cho khách đổi vé một hoặc hai chai rượu, hoặc là chai rượu quấn ruy băng vàng, náo nhiệt vô cùng.
Phía bên kia thì càng loạn, cái kệ lớn bốn tầng, tầng trên cùng là chiếc TV LCD 60 inch, phía dưới là mấy chiếc laptop, dưới nữa là mười mấy cái xe đạp điện, cuối cùng là nồi cơm điện xếp thành đống.
Một tên béo má phính mắt híp đang cầm micro nói oang oang một cách say sưa.
“ Chào các đồng chí, các vị khách, hôm nay là thời gian chúc mừng hai năm khánh thành siêu thị Gia Hòa, siêu thị chúng tôi đưa ra hoạt động tiêu thụ có thưởng hoàn tiền trị giá lên tới 100 vạn, hoạt động này được đăng ký cục công thương khu.”
“Quy tắc rất đơn giản, chỉ cần mua hàng 50 đồng, được một vé quay thưởng, giải thưởng cao nhất là TV Sony trị giá 8888 đồng, ngoài ra chúng tôi phát ra ba vạn vé dự thưởng, mỗi vé 5.8 đồng, vé nào cũng trúng, tỉ lệ 100%, mua nhiều tặng nhiều ...”
Hắn ra sức hô hào, giọng như chiêng vỡ, có điều tính cổ động cực cao, chẳng mấy chốc trong đám đông có người reo hò, trúng nồi cơm điện rồi, tên béo chúc mừng, bên một cái nồi cơm điện trên kệ lớn trao người kia, khiến xung quanh hâm mộ.
Phải nói tên béo giỏi kích động, thêm dầu thêm mỡ chúc mừng vị khách hàng may mắn vừa rồi, trúng nồi cơm điện mà làm như trúng vé số tiền tỉ vậy:” ... Ha ha, nói cho mọi người biết tin tức tốt, nếu thích uống rượu có thể trực tiếp cầm vé dự thưởng đi đổi Lão Bạch Can của Trung Châu chúng ta, đây là rượu truyền thống, làm theo công thức cổ truyền, không theo đuổi mẫu mã bóng bẩy, càng chú trọng chất lượng bên trong, chất rượu mạnh, không phải hảo hán không cảm nhận được độ ngon của nó ...”
Nhân viên siêu thị tươi cười đưa tờ rơi, nhìn sơ qua là hình thức mua sắm tới mức nhất định có hoàn tiền trả bằng hiện vật ...
Cố Thanh Trì xem lướt qua mỉm cười, đi vào khu bán hàng, chỗ này càng chật, mỗi khu có mấy phục vụ viên mặc ghile đỏ chót chạy qua chạy lại. Không biết do khung cảnh sôi động không, nhiệt tình mua sắm của khách hàng rất cao, mấy bác gái nhìn là biết bà chủ gia đình, đẩy xe hàng lớn hỏi nhân viên bán hàng cách đổi thưởng.
“ Ha ha, cái thằng nhóc này, dùng một cái cảnh giả để che đậy một cái cảnh giả khác, tất cả mục tiêu chỉ là Lão Bạch Can Trung Châu mà thôi.”
“ Thầy cha nói gì thế ạ?” Xung quanh quá ồn, Phùng Sơn Hùng nghe không rõ:
“ Không có gì cả, Sơn Hùng này, khi cậu bằng tuổi thằng nhóc đó thì còn đang rao bán dưa hấu ở chợ đấy.” Cố Thanh Trì cười vui vẻ hỏi:” Cậu thấy chuyện này thế nào?”
“ Không phải quá đơn giản sao ạ?” Phùng Sơn Hùng chẳng buồn nghĩ nhiều, đầu đuôi chuyện này là ông chủ Vương nhận ra cái xe Buick của Khấu Trọng, gọi điện đến hỏi, Khấu Trọng tất nhiên là trả lời qua loa, nói rằng đó là đứa cháu họ xa. Sau đó mới biết Soái Lãng thế chấp cái xe để bán mấy vạn chai rượu đã chất đống trong kho mấy năm, Vương Tiểu Soái còn vì chuyện này nhờ Khấu Trọng giúp.
“ Lợi nhuận tuy dàn mỏng, nhưng lượng hàng tiêu thụ lớn sẽ bù lại tổn thất, nhìn chung là vẫn lãi.” Phùng Sơn Hùng đánh giá:
“ Nếu chỉ thế thôi thì đã chẳng tới lượt cậu ta chen chân vào, mánh khóe bên trong chuyện này lớn đấy.” Cố Thanh Trì dừng lại, thuận tay cầm một cái bàn chải đánh răng, giá 2 đồng 9, đưa cho Phùng Sơn Hùng, thần bí nói:” Tôi đảm bảo đại bộ phận nhãn đều là mới.”
“ A ...” Phùng Sơn Hùng vỗ trán hiểu ra, bỏ bàn chải xuống, đi nhanh theo thầy cha:” Con hiểu rồi, những món hàng lượng tiêu thụ ít thì giảm giá mạnh, thứ lượng tiêu thụ cao thì tăng giá, chỉ mấy hào thôi không ai để ý lắm. Mua 50 đồng hoàn tiền 5 đồng, kỳ thực tự bỏ tiền ra mua chai rượu kia, mua luôn thêm những thứ khác.”
“ Nếu không sao tôi nói tầm nhìn của cậu kém thằng nhóc, nếu ở cùng một địa vị, chỉ có nó bẫy cậu, cậu không lừa nổi nó ... Tôi đoán chừng đây vẫn là bề ngoài.” Cố Thanh Trì không bình luận, lại nói một câu bên trọng bên khinh làm Lão Phùng không phục:
Siêu thị Gia Hòa vào buổi trưa bình thường vốn là lúc vắng khách, hôm nay lại khác hẳn, càng thêm loạn, người hết giờ làm, người qua đường thấy đông vui cũng tò mò vào nhìn một cái, chen chen chúc chúc tới cả xung quanh siêu thị cũng toàn là người.
Kho hàng mở toang, thi thoảng lại có chàng trai chạy hồng hộc đi lấy hàng bổ sung trên kệ.
Cứ cách một quãng thời gian lại bị tiếng nhạc làm phiền, xen lẫn vào đó là lời cổ động của tên béo:” A, dì Trương Lan trung nồi cơm điện giá 188 tệ rồi, tôi đại biểu cho siêu thị Gia Hòa chúc mừng dì Trương Lan ...”
Sau đó là phát thưởng, rồi có người không phục, bỏ tiền mua vé dự thưởng.
“ Đi mua hai mươi tấm vé dự thưởng, chúng ta giúp cậu ta một tay đi.” Cô Thanh Trì đi tới trước quầy thu ngân nói:
Phùng Sơn Hùng vội móc ví lấy tiền mua hai mươi tấm vé dự thưởng, rời quầy thu ngân đến khu trao thưởng, hứng thú của hắn nổi lên, quay quay quay ... Quay hết liền 20 tấm mà chẳng quay trúng cái gì, hậm hực nhận lấy hai thùng Lão Bạch Can, theo Cố Thanh Trì đang cười dài rời siêu thị.
Mặc dù trong lòng rất bực bội, Phùng Sơn Hùng không quên đỡ thầy cha lên xe, ném hai thùng rượu vứt đi ra ghế sau, đỏ đỏ vàng vàng trông cũng bắt mắt đấy. Hắn rút ra một chai ngồi vào ghế lái, vừa bóc vừa xé, bên trong là loại hàng mấy năm trước, lại xé nhãn màu hoàng kim, cũng là thứ mới dán, vừa bực vừa buồn cười, biết ngay mà của rẻ là của ôi, thứ này bỏ 5 đồng ra mua cũng thấy nhiều.
Xe lên đường Cố Thanh Trì mới nói:” Vì cậu biết giá trị của số hàng này cho nên cậu mới thấy lỗ, nếu như không biết nguồn cơn, bỏ ra 5 đồng 8 có cơ hội trúng phần thưởng giá trị gấp nghìn lần, tệ nhất cũng được một chai rượu đủ vốn, như thế mọi người đều không thấy thiệt.”
Cái trò che mắt đánh lạc hướng này là học từ chiêu bán mộ của ông ta chứ đâu ra.
Cố Thanh Trì rất hài lòng, thằng nhóc đó học thật nhanh, có tương lai lắm, vấn đề là nó lại không hứng thú theo mình, lại còn rất đề phòng nữa, phải làm sao đây?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận