Hôm nay là ngày đầu tháng trăng không lên, nhưng tò mò đã dâng lên trong lòng mỗi người.
Mấy người già trong gia tộc gọi vợ Hoa Thần Dật tới, tụ lại cùng một chỗ bàn tán, các ông cậu các mợ các thím chẳng những hài lòng trăm phần trăm với nghĩa trang này, càng hài lòng với vị dị nhân mà đứa cháu ngoại mời. Bọn họ nhỏ giọng bình phẩm, vị đại sư này mới là người có bản lính thực sự, so với trai công, tiên cô trong thôn thì hơn không biết bao lần mà kể.
Trong khi đó nhóm phó tổng Trần thì nghe hội trưởng Vương giảng giải về thuyết dị tượng, ông chủ Phùng cũng góp vui kể bọn họ chuyên môn tới phương nam, nơi thuyết phong thủy vô cùng thịnh hành, mời về một vị tầm long sư, mùa hè năm ngoái nghĩa trang bắt đầu khởi công, vị đại sư kia cũng vẽ phù, khi đó mấy chục con địa long xuất hiện, xếp hàng đi mất, vị đại sư đó nói, đó là mời người ta nhường ra long huyệt.
Địa long là gì? Rắn chứ còn gì nữa, đám người thành thị vừa nghe thế thì người lạnh toát, da tê rần, vô thức nhìn xuống mặt đất toàn bóng hình ngoằn ngoèo.
Nhân gian vô thần, trong lòng có quỷ, lúc này chỉ còn chút ánh hoàng kim leo lét sau núi xa, trong rừng loáng thoáng tiếng cú mèo kêu, không khí càng thêm phần đáng sợ.
Bong đêm phủ xuống, vậy là đã nửa tiếng trôi qua, vẫn không có dị tượng khiến người ta khiếp sợ, làm mọi người thở phào, có người nói, chúng ta mắt người phàm chắc không thấy dị tượng, càng nhiều người tự nhủ, nói không chừng dị tượng gì đó chỉ là đồn đại thôi.
Ông chủ Phùng đứng ngồi không yên, chạy tới chỗ vợ chồng Hoa Thần Dật:” Ông chủ Hoa, vị đại sư này mời từ đâu tới thế, nếu không có dị tượng là hỏng rồi, mộ chưa dùng được đâu đấy.
“ Chuyện này ... Tôi cũng không biết.” Hoa Thần Dật khó xử, lời chẳng biểu đạt được ý, mấy ngày qua chuyện lật nhào nhận thức của ông ta, lúc này đâm hi vọng xảy ra dị tượng gì đó, sớm chấp dứt chuyện này:
“ Ông chủ Phùng, hay là hai chúng tôi về trước nhé?” Nam nhân buộc tóc đuôi ngựa hỏi:
Râu xóm có vẻ mót quá:” Ông chủ Phùng, không về tôi phải bĩnh ra đây mất.”
“ Cút sang bên, cút xa vào, đừng mà làm chuyện bậy bạ ở nơi này, ảnh hưởng tới phong thủy tôi không tha cho mấy người.” Ông chủ Phùng tức giận đá cho một phát, quay sang Hoa Thần Dật:” Ông chú Hoa thứ lỗi, bọn nhà quê đó bỗ bã quen rồi.”
Hoa Thần Dật không nói gì cả, vợ ông ta thì nhỏ giọng nhắc thời gian, muộn quá rồi, trời tối om cả rồi, ở đây còn có cả người già, đêm khuya trong núi, không tốt.
Dị tượng vẫn chưa xảy ra, xem thời gian thì trôi qua gần 1 tiếng rồi, ngày có càng nhiều người mất hứng, không khí khẩn trương vừa thả lỏng, bụng liền réo ùng ục, chẳng lẽ cứ đợi thế này.
Đột nhiên có tiếng thét rùng rợn truyền tới, mọi người đang mệt mỏi ngồi dưới đất liền đứng cả dậy, một nam nhân kéo quần từ ngoài nghĩa trang chạy vào, sợ hãi tới mặt biến dạng, thở hào hển không nói ra lời, lắp ba lắp bắp:” Tới ... Tới ... Tới ...”
“ Tới cái buồi ... Cái gì tới?” Ông chủ Phùng đá một phát vào mông:
Người kia bị đá làm chữ vuột ra miệng:” Bay tới cả đàn, không biết là cái gì?”
Hả? Đám đông sợ hãi, theo bản năng tụ tập lại một chỗ, người kia run run kéo quần lên, hắn càng sợ chui vào trong cùng, chỉ:” Kia kìa, kia kìa.”
Mọi người nhìn theo, ở trên bầu trời khoảng trống ngoài sơn cốc, không biết từ lúc nào đã có từng vòng bóng đen, đầu tiên là tụ tập bay vòng tròn, sau đó càng lúc càng nhiều, trùng trùng điệp điệp, sau đó nghe thấy tiếng chít chít ... Là dơi, hàng trăm con dơi, bọn chúng đang tụ tập lại, cảnh tưởng càng lúc càng hùng tráng.
“ Á …”
Chẳng biết ai hét lên đầu tiên, Hoa Thần Dật lập tức ôm lấy vợ, hai người thím thì nấp sau lưng ông cậu, người trẻ tuổi thì miệng chửi bới gì đó, rồi dựa sát vào nhau, mặt đầy sợ hãi nhìn bốn xung quanh:
Đám thợ đá thì gọi cha gọi mẹ, người chạy người bò, cuống cuống lao tới cái lán tạm thời.
Trời tối om om, cả nghĩa trang chỉ có ánh đèn chính ở chỗ thợ đá, các nơi khác lác đác một hai cột đèn đường khoảng cách lại xa, bóng tối bao trùm hết thảy, lại thêm âm thanh rít trên bầu trời, không khác gì cánh cửa địa ngục đang mở ra, đáng sợ vô cùng.
“ Chuyện này, chuyện này, giám đốc Hoa, chúng tôi, chúng tôi đi trước đây.” Ông chủ Phùng không biết từ đâu nhảy ra, trong bóng tối nhìn không rõ mặt, nhưng nghe được giọng nói sợ hãi tới lạc đi:
Bên kia có tên cấp dưới nhanh tay khởi động xe, ánh đèn sáng lên, mọi người thấy thứ đen xì kia bay từ đỉnh núi tới chân núi, không bật đèn thì chớ, bật rồi chỉ khiến người ta thêm sợ. May mà phó tổng Trần chưa quên sứ mạng, kéo tay ông chủ Phùng không cho đi:” Chuyện mộ chưa nói xong, anh hứa rồi, không được nuốt lời, có dị tượng rồi, giờ chúng ta nói giá.”
Giá cả bao nhiêu, ông chủ Phùng đếch quan tâm nữa, giật mạnh tay khỏi phó tổng Trần, chạy huỳnh huỵch ra xe:” Có có đại sư chống lưng cho anh, tôi giám nuốt lời sao ... Giá cả nói sau, thương lượng được, thương lượng được ...”
Sau đó hai cái xe chạy ngược, ra tới cổng, tăng ga phóng vèo mất, xung quanh tối om.
“ Thần Dật, em sợ ...” Vợ Hoa Thần Dật ôm chặt lấy lưng chồng, mặt không dám ngẩng lên:
Hoa Thần Dật cố gắng trấn định:” Đừng sợ, đừng sợ, có Cố đại sư ở đây ... Mau, Tiểu Lưu, lái xe vào đây.”
Thư ký Lưu mặt cắt không ra máu, sao dám đi, tất nhiên là ông chủ không phải muốn cô đi, mà sai bảo theo thói quen thôi. Mấy nhân viên công tác nam luống cuống chân tay chạy đi lái xe vào, bốn chiếc xe tụ lại, đèn bật sáng choang, mọi người chạy vào trong xe đóng chặt cửa.
Lúc này mọi người chỉ còn thấy một cái bóng đen như đám mây, lại như con rồng đen bay lượn trên không, không rõ là có bao nhiêu con rơi nữa, bọn chúng bay vòng, cắn nhau, kêu thét, tiếng chít chít xuyên qua cả xe truyền vào tai.
Chẳng lẽ đây là dị tượng?
Đương nhiên là đúng, hội trưởng Vương giải thích thôi phúc và "bức - Dơi" đồng âm, tất nhiên là có ý này, âm khí tiết ra ngoài nên có dị tượng sinh ra. Lời giải thích này làm mọi người yên tâm thêm vài phần, trấn định lại rồi mới nhớ tới đại sư, mãi mà không thấy đại sư xuống núi, trên đó làm gì có đèn đuốc gì, Hoa Thần Dật đứng ngồi không yên hỏi phó tổng Trần, phó tổng Trần sợ hết hồn, líu lưỡi, sợ tổng giám đốc bảo mình lên núi tìm người.
“ Thần Dật,kìa kìa ...” Vợ Hoa Thần Dật kéo tay chồng:
Chỉ thấy một bóng người đi vào ánh sáng, trước người sau người còn có những dơi bay trước bay sau, là Cố đại sư, vẫn phong thái thong thả đó, đi thẳng tới trước bốn cỗ xe.
Hoa Thần Dật lấy dũng khí nhảy xuống xe, hai tay vươn ra phía trước, kinh ngạc không nói thành lời, chỉ biết nắm chặt lấy tay ông ta không nói được gì. Sau đó phó tổng Trần, hội trưởng Vương và mấy chàng trai trẻ lớn gan thấy không sao cũng đi xuống, vây quanh đại sư với ánh mắt sùng bái tột độ, tựa như muốn quỳ lạy ngay tại chỗ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận