Trong số tất cả những người ở đoàn người đi tầm long này, chỉ có hội trưởng Vương là chẳng có vẻ gì kích động, còn cười:” Đã bảo mọi người rồi, dị tượng xuất hiện sẽ không giống bình thường, bảo mọi người tránh đi, lại cứ tò mò ở lại xem, xem đi, sợ hết hồn chưa?”
“ Ha ha ha, chẳng qua là chút âm khí thoát ra mà thôi, dơi trời tụ tập, phúc nhân phúc địa, bản lĩnh của lão hủ đã dùng hết. Giám đốc Hoa, mắt đất ở nơi này đã mở, thôi phúc đã xong, ba ngày sau giờ Thìn có thể dời mộ, giờ Ngọ hạ táng, chuyện còn lại đơn giản rồi, tùy tiện tìm một âm dương sư làm là được.” Cố đại sư chắp tay một cái, coi như xong việc:
Hoa Thần Dật cuống lên, nắm tay đại sư tha thiết nói:” Đừng Cố đại sư, hạ táng vẫn cần ngài lo liệu, hay là mời tới nhà tôi ở vài ngày.”
“ Không được, không được ...” Cố Thanh Trì kiên quyết từ chối:” Trên người tôi âm sát quá nặng, chúng tôi là những người xem nhà không vào nhà, vào nhà không ở nhà, sẽ không tốt cho gia đình, vạn vạn lần không thể.”
“ Thế sao được.” Hoa Thần Dật có chút bối rối, song thái độ Cố đại sư không phải là khách khí, với lại nghe cũng có lý, người này quá lạ thường, nếu như dẫn vào nhà, mình chẳng sợ, sợ vợ con sợ kìa:” Phó tổng Trần, đưa đại sư về khách sạn.”
“ Không được, hôm nay lão hủ thúc đẩy âm khí, phải về nhà nghỉ ngơi, không thể tùy tiện tới chỗ khác, đem điều không may tới cho người ta, thế thì thành mắc tội.” Cố đại sư vẫn từ chối:
Hoa Thần Dật không miễn cưỡng:” Thôi được, vậy chúng ta về thành phố trước.”
Xe đi đầu là Hoa Thần Dật chở vợ hắn và thân thích, nhân viên công ty đi xe thương vụ theo sau, rồi xe thư ký Lưu, khi phó tổng Trần mời đại sư lên xe. Cố đại sư không đi, ngạc nhiên hỏi:” Thiếu một người, cháu tôi đâu rồi?”
“ Hả, Tiểu Soái đâu rồi?” Phó tổng Trần ngớ người, rút điện thoại ra, có điều không gọi, chắc chắn là chưa lên xe, thế là hoảng lên, tắt lửa tối trời rừng hoang núi thẳm, lạc mất người thì phiền to:
Cố đại sư chỉ một thoáng kinh ngạc mà thôi, sau đó trấn định nói:” Bấm còi đi, không thấy người thì đi.”
Bípppppp...
Bíppppp...
Mấy hồi còi dài, dưới ánh đèn vẫn thấy đàn dơi tụ tập, số lượng không giảm, song đã quen rồi thì không có gì phải sợ nữa, chẳng qua thứ này tụ tập quá đông nên mới hơi rợn người thôi.
Lại bấm thêm vài hồi còi, mé trái có bóng người vẫy tay chạy tới, quả đúng là Soái Lãng, đập cửa vèo một cái nhảy lên xe, thở hồng hộc, không biết là do mệt hay do sợ.
“ Đi thôi.” Có Thanh Trì không nói gì cả, chỉ bảo cho xe lên đường:
Phó tổng Trần thì tò mò, khởi động xe, hỏi:” Tiểu Soái, cậu chạy đi đâu đấy, mọi người suýt thì bỏ quên cậu.”
“ Tôi, tôi sợ quá ... Trốn sau bia đá.” Soái Lãng có vẻ còn chưa hoàn hồn:
Nghe câu này mọi người cười thông cảm, chẳng trách được.
“ Ha ha ha, tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì chứ? Cố đại sư, tôi phục rồi, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không dám tin.”
Lần này trở về, tốc độ rõ ràng nhanh hơn không ít, song không ai ý kiến gì cả.
Dòng xe, nhà cửa, phố dài, những âm thanh huyên náo của thành thị phồn hoa, ánh đèn xanh đỏ chói mắt, rời khỏi ngoại ô hoang vắng, quay về phố xá tấp nập quen thuộc, ai nấy đều thở phào, lúc này nhìn lại cứ như trải qua cả kiếp nạn. Sợ hãi, kinh ngạc, hùng tráng ... Tất cả cảm giác hội tụ lại thành một câu đố lớn trong lòng mỗi người.
Vợ chồng Hoa Thần Dật an bài xong cho thân thích đã kính phục Cố đại sư như thần, rồi thảo luận với nhau, một học cơ khí ở nước ngoài, một thì học nghệ thuật, cả hai đều được giáo dục bậc cao, sau khi trải qua sợ hãi mới nhìn lại điều kỳ lạ trong đó, ít nhiều có nghi vấn nổi lên.
Họ lật xem sách vở, tìm kiếm trên mạng, đọc cả chuyện kỳ bí, cái gì mà "hàng vạn con dơi tập trung ở phương nam", hay "hàng nghìn con dơi đậu trên đại thụ", những hiện tượng lạ không thể giải thích. Càng xem nghi vấn càng nhiều, chẳng lẽ là một bức phù đồ mà có thể gọi tới hàng nghìn con dơi tập trung trên mộ?
Không thể nào giải thích được, mặc dù chưa chắc đã là dị tượng, có thể có mánh khóe trong đó, nhưng mà khẳng định Cố đại sư chắc chắn là dị nhân.
Thư ký Lưu đưa hội trưởng Vương về nhà trước, bản thân về nhà bật hết đèn lên, tới lúc ngủ cũng không dám tắt, cứ khép mắt lại là thấy bóng đen lượn lờ trước mắt.
Còn mấy người trẻ tuổi đi cùng, quay về hoàn cảnh quen thuộc, không nhịn được bật máy vào mạng, người lên blog cá nhân, người vào nhóm chat, hoặc mạng xã hội, phát tiết kích động trong lòng, câu đầu tiên là: Hôm nay tôi gặp một chuyện, nói ra chắc không ai tin đâu, sợ chết đi được ...
Còn phó tổng Trần thì đưa ông cháu Cố đại sư về, ăn tối ở Dụ Hoa Thế Kỷ, vốn còn định an bài hai người ở đây, nhưng ông cháu họ đều chê nơi này ồn áo, muốn về ngoại ô, hắn không dám làm trái, vừa thả hai người xuống xe là phóng xe đi mất, như sợ gặp phải dị tượng gì.
…… …………
Gió thổi vi vu, bóng đêm mờ ào, sương mù lãng đãng phủ xuống thôn nhỏ cách xa đô thị ồn ào.
Trời tối om om, thôn quê ít đèn, thi thoảng lõm bõm vài tiếng ở ao nước, không biết còn gì nhảy xuống đó, tiếp đó mấy con chó rỗi việc sủa ủng oẳng vài tiếng, nhanh chóng bị chủ quát im miệng, trừ mấy thứ đó ra, chẳng còn âm thanh nào nữa, họa hoằn lắm mới thấy ánh đèn leo lét chiều ra từ ô cửa sổ nào đó.
Dưới ánh đèn neon, Soái Lãng người bụi bặm, đang thay y phục, cởi quần áo Hoàng Hiểu mua cho ra, mặc y phục vốn có của mình. Từ thanh niên lêu lổng thôn qua trở về thành thanh niên thất nghiệp thành phố. Sau dó đặt cái túi vải thêu hoa văn cổ lên chiếc bàn ngoài sảnh, Cố Thanh Trì lắc đầu, thuận tay mở túi ra, la bàn ngà voi và lông hổ ấn vẫn còn, mỉm cười buộc lại.
Không ngờ hành động này kích thích Soái Lãng, đột nhiên hỏi:” Bác giao đồ quý giá như thế cho tôi, không sợ tôi lấy chạy mất à?”
“ Ha ha ha, theo như tôi quan sát được, năng lực giám định của cậu chỉ giới hạn ở mức nhận ra nhân dân tệ mà thôi.” Cố Thanh Trì pha một ấm trà, có vẻ chuyện châm chọc Soái Lãng đã thành một thú vui tao nhã của ông ta:
“ Tôi không biết nhìn đồ cổ cũng biết đây là thật.” Soái Lãng tựa hồ giận dỗi nói một câu, sau đó ngậm miệng luôn:
Hai người rất ăn ý ngồi ở phòng khách không nói gì cả, gian nhà tĩnh mịch, chỉ loang thoáng nghe thấy tiếng chó sửa đằng xa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận