Trong lòng vừa khơi lên được một chút khao khát, Soái Lãng lại tự phủ định.
Mình mà có khả năng đấy sao? Soái Lãng không đủ tự tin, từ bé tới lớn y nghe mắng chửi là chính, mười mấy năm trời, chẳng có điểm tựa nào mà tin nữa. Ngoài kia toàn là thứ yêu nghiệt, không cẩn thận là bị nuốt cả xương, nói gì tới làm giàu.
Mười vạn gì chứ, đáng lẽ nên lấy một vạn, tránh xa lão già khó lường này, kiếm công việc, sống yên ổn như trước giờ có phải hay không.
Xe đang chạy bon bon, đột nhiên Soái Lãng vỗ vỗ lưng ghế, chỉ tay về phía trước:” Anh Hoàng, dừng ở siêu thị trước mắt kia, tôi mua vài thứ.”
“ Ừ.” Hoàng Hiểu giám tốc độ xuống, đỗ gần vỉa hè:
Soái Lãng xuống xe, cùng lúc này cửa kính ghế phụ lái cũng hạ xuống, Cố Thanh Trì thò đầu ra:” Soái Lãng, thực sự không định làm nữa à?”
Đứng trên vỉa hè tấp nập, Soái Lãng như tìm lại cảm giác yên tâm quen thuộc, ở nơi này y mới thấy đây là chỗ mình thuộc về, gật đầu rất kiên quyết.
“ Có thể cho tôi biết nguyên nhân được không? Chê ít tiền hay là ghét lão già này?”
“ Đều không phải, có điều nguyên nhân không thể nói cho bác.”
Cố Thanh Trì cười ha hả, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói, cửa kính lại nâng lên.
Hoàng Hiểu bấm còi vài lần rồi từ từ rời bên vỉa hè đi vào trong dòng xe, thuần thục điều khiển xe đi một quãng mời hỏi:” Thầy cha, sao thế? Cái thằng nhóc kia hình như bị thầy dọa vỡ mật rồi, cả dọc đường chẳng nói gì.”
“ Cậu nhầm rồi, không phải nó bị dọa, mà là tôi bị dọa.” Cố Thanh Trì thở dài:
“ Sao tới mức đó ạ, chỉ là đứa nhãi con, lông còn chưa mọc đủ.” Hoàng Hiểu bất ngờ, trong mắt hắn thầy cha là thần nhân, không chuyện gì không làm được:
“ Chưa mọc đủ cũng vượt quá cậu rồi, chuyện mà tôi giải thích nửa ngày trời cậu không hiểu, nó thì chẳng cần giải thích đã nhìn ra. Nói cậu đừng để bụng, hơn mười năm không gặp, cậu vẫn thế, trừ ăn chơi bài bạc gái mú thì chẳng có gì tiến bộ, bảo các cậu tìm người mà mấy năm không tìm được.” Cố Thanh Trì đột nhiên nổi nóng trách mắng: “ Người kia đã đành đi, ngay cả Biện Song Lâm, khó lắm sao, bảo các cậu trông coi cho kỹ, đến giờ cũng mất dấu rồi.”
Hoàng Hiểu có vẻ rất sợ ông, im thít không dám cãi nửa câu, Biện Song Lâm vốn ở trong tù, nên bọn họ lơ là, ai ngờ hắn ra tù trước thời hạn, đã thế vừa ra ngoài một cái là biệt tăm, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cố Thanh Trì mắng xong, sau đó bảo Hoàng Hiểu tra rõ lai lịch của Soái Lãng, hắn vâng một tiếng.
Xe đi tới phố Bạch Trang, rẽ vào một khu dân cư cao cấp mới xây.
Đây mới là nơi ở thực sự của Cố Thanh Trì.
…………… ……………
Soái Lãng nhìn theo bóng xe biến mất mới rời bước, trong lòng có chút buồn mang mác.
Trước kia từ chức đều mừng hết cỡ, ngược lại lần này khiến y thấy đáng tiếc, dù nói thế nào thì công việc được ăn uống miễn phí lại có lương không dễ tìm, huống hồ còn có cả thưởng nữa, mà phần thưởng đó ...
Thôi không nói nữa, Soái Lãng có chút hoài nghi tự hỏi bản thân : Vì sao mình lại bị ông ấy khiêu khích tham gia đánh cược chứ, vì sao lại đi tin lão già đó? Ông ta từ đầu tới cuối lừa một nhân vật như Hoa Thần Dật tới không còn biết đông tây nam bắc, vậy mà mình còn tin ông ta. Liệu có phải ông ta giở trò để không phải thực hiện giao hẹn không?
Chẳng biết vì sao, mặc dù biết rõ ràng người này lấy lừa gạt kiếm sống, nhưng Soái Lãng vẫn đấy lão già đó còn đáng tin hơn đại đa số mọi người.
10 vạn, ông trời ơi, là bao năm tích góp mới có được chứ?
Một vạn thôi cũng được, bớt đi vài tháng vất vả.
Không trả cũng chẳng sao, dù gì mình cầm lương một tháng mà làm có mười ngày là lãi rồi còn gì.
Trong lòng thoáng qua mấy ý nghĩ, đường ai nấy đi là chuyện trong dự liệu rồi, chỉ là không ngờ còn có phần thưởng kia thôi, làm Soái Lãng ngứa ngáy. Lúc thì thấy lão già sẽ cho, lát lại nghĩ không có khả năng đó, rồi lại sinh lo lắng, nếu mình dính dáng đến đám lừa đảo này, chẳng may xảy ra chuyện thì phiền, dù sao đó cũng không phải công việc đáng hoàng, đi đêm lắm có ngày gặp ma ...
Lúc đi vào siêu thị, Soái Lãng rốt cuộc cũng vứt chuyện này ra sau đầu, có một số chuyện không thể tham, nên biết đủ.
Soái Lãng không phải không nhận ra ý tứ của Cố Thanh Trì, nhưng tiếp nhận đâu dễ, nói thế nào vẫn là sinh viên thời đại mới, nếu ngẫu nhiên tham gia khách mời một lần không sao chứ cả ngày đóng vai thằng ngốc đi theo đuôi đại sư lừa gạt thì còn ra cái gì.
Ai không muốn làm người đáng hoàng?
Trong siêu thị không nhiều người, Soái Lãng đi vài vòng, mua hai chai nước ép táo, lại lấy chai rượu, lấy di động ra xem tin nhắn, theo chỉ thị mua nước cốt gà, một chai tương, hai túi muối. Xưa nay nhà bếp của bốn anh em không phân chia gì cả, dùng hết thì cả đám đi khuân về, về sau luân phiên theo tháng, tháng này tới lượt Soái Lãng bỏ tiền, vừa mua vừa chửi thằng chó Điền Viên tính toán thật tỉ mỉ, thời gian qua mình không ăn cơm ở nhà mà nó vẫn cứ nhớ.
Nhìn thời gian đã 11 giờ hơn, xách túi ra quầy thu ngân tính tiền, liền một hơi tiêu hơn 300 đồng, ánh mắt vô tình lướt qua một hình ảnh quen thuộc, dừng lại.
Ảnh ... Đó là ảnh nhân viên công ti, Soái Lãng bất ngờ lẩm bẩm, thật trùng hợp.
Cô bé Vương Tuyết Na đó ăn ảnh tới không ngờ, mặc đồng phục vào chụp ảnh lên, trông nhỏ nhắn rất có mỹ cảm, dưới bức ảnh còn có số hiệu 005 bằng chữ đỏ cùng với "ngôi sao phục vụ hôm nay".
Vậy là cô bé này thực sự tới siêu thị thực tập rồi, mới bao lâu đâu chứ, từ một cô bé ngay cả thị trường nhân tài còn không dám chen chúc nộp hồ sơ, vậy mà giờ đây đã thành ngôi sao siêu thị.
“ Cô phục vụ này, cô gái số 005 khi nào đi làm thế?” Soái Lãng xách đồ đi rồi cuối cùng lùi lại vài bước hỏi thu ngân, thu ngân nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới, tựa hồ đánh giá ý đồ của y, vội giải thích:” Cô ấy tên là Vương Tuyết Na, tốt nghiệp đh Trung Châu, chúng tôi cùng lớp.”
“ Từ 9 giờ sáng tới 3 giờ chiều, có điều cũng chưa chắc, cách đây một phố cũng có siêu thị của chúng tôi, đôi khi cũng điều động luân phiên.” Thu ngân trả lời xong liền tiếp người khách khác.
“ Cám ơn cô.” Soái Lãng bỗng dưng cao hứng, nếu không gặp nhau nữa, y cũng quyết định quên đi rồi, nhưng mà lại trùng hợp thấy ở đây, biết đâu lại là duyên phận gì đó, dù y chưa bao giờ tin vào thứ này.
Trên đường đi cứ nghĩ linh tinh, có nên tới siêu thị rồi giả vờ tình cờ gặp không nhỉ, hay là tìm cách xin vào siêu thị làm việc quách cho rồi, chứ thành phố lớn thế này mong đợi tình cờ gặp nhau thì vô vọng quá.
À không thế mà vẫn tình cờ gặp được đấy thôi.
Nhớ tới dáng vẻ thanh thuần của tiểu học muội, đường về nhà ngắn hơn rất nhiều, đường phố láo nháo cũng trở nên đáng yêu, Soái Lãng ngâm nga bài Tiểu Phương đi vào tiểu khu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận