Cái tiểu khu tệ hại vẫn thế thôi, hôm qua vừa ở khách sạn năm sao, giờ quay về cái ngõ nhỏ bị quy hoạch bỏ quên, Soái Lãng không khỏi có chút bùi ngùi.
Đi từ ngõ vào cũng gặp vài người, mặt mũi thì nhớ đấy nhưng chẳng biết là ai, tên tuổi thế nào, vì mọi người đều chỉ coi đây là nơi ở tạm bợ, mong mỏi lớn nhất của người sống ở khu này là thoát khỏi nó. Cho nên quan hệ giữa người với người ở đây rất lãnh đạm.
Nói gì tới người khác, bản thân Soái Lãng cũng vậy thôi, làm y bất giác như tiểu khu mình sống hồi bé, tầng trên tầng dưới không ai không thân, đám trẻ con ở đó càng không khác gì anh em.
Chỉ là, nghĩ tới nơi đó, Soái Lãng lại dâng lên nỗi buồn mang mác.
Đi vào tiểu khu, lên cái cầu tháng nhá nhem, vừa mới mở khóa vào phòng, lúc xoay người đóng cửa liền nghe thấy có người lớn tiếng chửi.
“ Điền Mông Bự, đừng tải phim xuống nữa, tao lên QQ cũng không nổi, có chút phép lịch sự công cộng nào không, tao trả một phần tiền mạng cơ mà.”
“ Thế thì mày đừng tìm tao xin phim nhé.”
Bình Quả đang định chửi lại thì thấy Soái Lãng về, tay còn xách theo túi ny lông lớn, vội vàng chạy tới, nhìn vào ví, nhanh như cắt đã hớn hở kiếm được cái cốc đưa tới:” Nhị ca, anh hiểu em quá, em đang khát thì anh mua nước hoa quả về.”
“ Lấy mà uống, lão đại đâu?” Soái Lãng vốn là mua cho hai thằng em, thuận miệng hỏi:
Bình Quả vặn nắp bình nước ép:” Tăng ca rồi.”
“ Cho tao một chút.” Từ trong gian phòng khác, Điền Béo cởi trần mặc quần ngố thùng thình chạy ra, không chửi nhau nữa, cũng hí hửng tranh nước quả, khát hay không không quan trọng, đồ miễn phí phải uống, có điều còn biết quan tâm hỏi:” Nhị ca, thời gian qua anh đi sớm về muộn, chi tiêu rộng rãi, có phải là phát tài mà không nói với bọn em không?”
“ Đúng là có chuyện chưa kể với bọn mày, sợ bọn mày không tin.” Soái Lãng xách túi vào bếp xếp đồ:
“ Chuyện gì thế?”
“ Hôm nay anh tới nghĩa trang Danh Lưu ở ngoại ô, có một vị phong thủy sư làm phép, gọi tới mấy nghìn con dơi, bay đen kín cả ngọn núi, bọn mày tin không?” Soái Lãng muốn thử khả năng tiếp nhận của hai tên này:
“ Vớ vẩn, gọi tới nhiều thế làm gì? Ăn lẩu à?” Điền Viên rõ ràng không tin tẹo nào:
“ Sao em nghe giống phim thế nhỉ ... Đúng, là Resident Evil, cái phần 2 ấy, trong tích tắc Alice đã diệt sạch toàn bộ đàn dơi đúng không?” Bình Quả liên tưởng ngay tới phim, thằng này cày phim tới bè cả mông tròn cả bụng:
“ Biết ngay bọn mày không tin, nếu anh bảo một cái mộ mà giá 200 vạn bọn mày tin không?” Soái Lãng lại hỏi:
“ Chẳng thà tin đàn dơi còn hơn.” Điền Viên uống nước quả ừng ực, đồ miễn phí có khác, ngon lạ:
Bình Quả thì cho rằng Soái Lãng có ý ám chỉ nào đó, rất hiện thực khuyên:” Nhị ca, ngay cả nhà ở mà anh còn không mua nổi mà đã nghĩ tới mua mộ, sao lại bi quan như thế?
“ Hai thằng mày ...” Soái Lãng tức tới bật cười, đi về phòng:” Anh nói tuần này kiếm được 3000, ba ngày sau có khả năng kiếm mười vạn, bọn mày tin không?”
Cái mắt hí của Điền Viên sáng lên:” Cái này thì tin.”
“ Hì hì, lúc đó anh phải mời khách.” Không hổ danh là bạn chí cốt, Bình Quả hiểu ngay ý của Điền Viên:
“ Thôi tắm rồi đi ngủ đi, mời khách đi ăn lẩu dơi, ai đi báo danh, nói thật thì bọn mày không tin, lừa thì bọn mày lại tin, bọn mày nhìn anh có đáng giá 10 vạn không?” Soái Lãng bỏ lại một câu rồi đóng cửa phòng lại:
Ở bên ngoài phòng, một mặc quần ngố thùng thình, một thì mặc áo cộc tay, hai thằng tạo hình bán khóa thân cầm cốc nhìn nhau, rõ ràng nhận ra Nhị ca không bình thường. Bình Quả hỏi nhỏ:” Mông Bự, nhị ca làm sao thế, cứ như thất tình ấy, nhìn ai cũng không vừa mắt ... Hay là vẫn nhớ nữ nhân lừa đảo kia?”
“ Không thể nào, yêu đương đếch gì, thất nghiệp thôi.” Điền Viên nói một câu trúng đích:
“ Không thể nào, mới đi làm được vài ngày ... Anh ấy nói gì nhỉ, làm trợ lý cho người làm văn hóa gì đó.”
“ Thử là biết ngay ...Nhị ca, mai anh có đi làm không, em gọi.”
Soái Lãng ở trong phòng đáp vọng ra:” Không đi, ngủ!”
“ Mày xem, lại thất nghiệp rồi.” Điền Viên xúi:” Bình Quả, mày in cho Nhị ca vài bản hồ sơ, dùng cái bằng giả ấy, anh ấy tìm được việc ngay. Cái bằng thật thì vứt cho rồi.”
“ Ừ, khổ cho nhị ca, vì cái bằng đó tồn bao công sức.” Bình Quả làm ở công ty thiết kế quảng, máy móc sẵn có, cảm khái một câu, nhìn về phía phòng Soái Lãng rồi lắc đầu về phòng:
……….. ……..
Soái Lãng bị bệnh rồi.
Bệnh rất bất ngờ, bệnh chẳng có lý do gì cả, cứ thế đang yên đang lành rồi đổ bệnh thôi, không phải là tâm bệnh, mà là bệnh thật, hôm trước từ nghĩa trang trở về ngủ một giấc, hôm sau dậy muộn, thế nào mà toàn thân bủn rủn yếu ớt ...
Không biết là do bị nhiễm phong hàn ở nghĩa trang hay là do cái thời tiết quái quỷ gây ra, chắc là bị cảm. Soái Lãng lần mò rời giường, uống hai ngụm rượu trắng, cố chống đỡ chùm chăn ngủ, hi vọng đổ ít mồ hôi khỏe lại, trước kia y toàn làm thế, trước giờ sức khỏe y vẫn tốt lắm.
Ai ngờ mồ hôi toát ra rồi, chẳng khỏe hơn gì, bệnh càng nặng.
Bệnh thật rồi, không dùng mánh cũng qua được nữa.
Vẫn quy củ cũ, bệnh nhẹ thì để thân thể chịu, bệnh nặng thì tự mình chịu.
Mặc cái áo dày vào, kéo cao cổ, che chắn kín mít, Soái Lãng bước chân lảo đảo tới phòng khám của bác sĩ Hứa cách tiểu khu không xa. Trình độ của bác sĩ Hứa miễn cưỡng chỉ chữa được đau đầu cảm sốt thôi, cách chữa theo lệ cũ xử lý, không thuốc cảm thì kháng sinh, truyền dịch, còn dặn truyền xong một chai thì gọi, truyền chai nữa ...
Soái Lãng co ro trong góc ghế sô pha như chó hoang không nhà, đây cũng là chỗ quen thuộc rồi của y rồi. Công việc nặng nhọc, nhiều khi trời chưa sáng đã đi, tối mịt mời về, nên mỗi năm khó tránh khỏi vài ba lần tới đây, có lẽ lần này là do thời tiết giao mùa đi.
Cái phòng khám rách nát tường loang lổ, cái phòng truyền dịch cũng rách nát nốt, một cái giá sắt đơn giản treo ngược bảy tám cái chai như treo lựu đạn.
Bởi vì không phải mỗi Soái Lãng truyền dịch, ngồi quanh ghế sô pha toàn là khuôn mặt lo buồn, đau đớn, hoặc khó chịu. Chỉ có hai người là Soái Lãng nhận ra, nhưng chẳng ai nhận ra y, đều là người bán sức lao động kiếm cơm, đi suốt ngày mà, đâu rảnh quan tâm tới ai …
Hình như một người bán rau đầu ngõ và nấu súp tiêu nóng, ngoài ra có một thím béo tốt người thừa hàng cân thịt một mình chiếm hai chỗ bán quẩy rán bên kia đường.
Còn lại là không quen biết, không phải người ở trong tiểu khu thì cũng là người buôn bán nhỏ tới Trung Châu kiếm sống, những người này dễ phân biệt lắm, vì bôn ba mà tóc điểm sương, vì vất vả mà mặt sầu khổ, vì nghèo bệnh mà mắt chứa đầy âu lo ...
Mỗi lần tới đây nhìn cảnh này lại chua xót, Soái Lãng không khỏi sinh cảm giác, phải chăng mười năm hai mươi năm nữa mình cũng thế.
Sau đó tới một ngày bệnh đến không gượng được nữa, cứ thế ra đi cho tới khi chủ nhà đến đòi tiền hoặc thân thể bốc mùi …
Đó là nỗi sợ thầm kín của Soái Lãng, y rất sợ mình biến mất khỏi cõi đời trong cô độc một cách lặng lẽ như thế.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận