Con người khi bệnh dễ sa sút yếu đuối, dễ phóng đại nỗi đau trên người, Soái Lãng co ro trên cái ghế sô pha cũ, ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân không xua đi được cô độc lạnh giá trong lòng.
Lúc lim dim ngủ Soái Lãng nhớ khi còn nhỏ bị ốm luôn có một bàn tay sờ trán mình kiểm tra nhiệt độ, bế mình long nhong khắp nhà, đút từng thìa nước thuốc, rồi cho ăn viên kẹo, chính là bà nội. Đó là người yêu thương mình nhất trên đời, nay bà đã không còn trên nhân gian nữa, thi thoảng y vẫn nhớ bà lắm.
Đôi khi Soái Lãng cũng nhớ tới mẹ, nhưng mẹ chỉ còn lại hình bóng mơ hồ, cũng có lúc nhớ tới cha, dù thô bạo cũng là cha ruột. Thậm chí Soái Lãng kích động muốn về nhà, dù có bị ăn đòn còn hơn là cô độc phiêu bạt ngoài kia, có điều nghĩ tới mẹ kế lại bỏ ý nghĩ này.
Hơn hai năm rồi, rất nhiều lần mong cha bất ngờ xuất hiện trước mắt, dù bị ăn đòn vẫn còn hơn bị bỏ mặc thế này, Soái Lãng biết mọi nguyên do là ở mình, mình làm cha thất vọng quá nhiều rồi, hẳn là cha tuyệt vọng về mình rồi, không muốn thấy đứa con này nữa, nếu không ông ấy làm cảnh sát, muốn tìm mình chẳng khó.
Con người bị bệnh thường thèm một cốc nước ấm, cần một viên thuốc, và mong mỏi một câu quan tâm, nhưng với Soái Lãng, đó là hi vọng xa vời.
Cũng chính vì bị bệnh, những chuyện ngoài thân liền đạm bạc, không nhớ tới tiểu học muội đáng yêu nữa, không nhớ tới ước hẹn với Cố lão đầu, càng không nhớ tới công việc chưa biết ra sao.
Truyền dịch xong một mình thất thểu về nhà chùm chăn ngủ như con thú lặng lẽ về hang liếm láp vết thương.
Lần này bệnh nặng quá, buổi tối đầu vẫn choang choáng.
Đột nhiên Soái Lãng bị kéo dậy, Điền Béo nấu một bát mỳ, đập hai quả trứng gà còn cho cả ít rau cải, lão đại mang về một đống hoa quả tươi, Bình Quả ép Soái Lãng không muốn ăn cũng phải ăn. Ba người anh em đứng canh chừng bắt y ăn hết, Soái Lãng lòng ấm áp, khóe mắt cay cay.
Bệnh một cái liền ba ngày, Soái Lãng qua lại giữa phòng thuê và phòng khám, đầu óc mơ hồ, ba người anh em luân phiên chăm y, vì là ngày trong tuần chẳng thể nghỉ việc, nên tới tối thì Bình Quả mua thức ăn, Điền Viên làm cơm, ăn cơm xong đã có Hàn Đồng Cảng rửa bát đũa, làm Soái Lãng chỉ ngồi hưởng thành quả thấy hổ thẹn.
Cũng vì bệnh mà người ta càng thêm mẫn cảm, cái thành phố lạnh lùng này cũng có chút tình người, vì thế Soái Lãng rất trân trọng.
Vừa qua ngày nói dối một cái, trời nóng hẳn lên, dự báo thời tiết nói, năm nay có khả năng là năm nhiệt độ cao kỷ lục, chả ai bận tâm nữa, mấy năm gần đây năm nào chả năm sau tệ hơn năm trước. Vhủ nhật tuần này mấy anh em bàn nhau đi ăn cải thiện một bữa, vì truyền dịch suốt bốn ngày Soái Lãng rốt cuộc cũng qua được rồi.
Hôm đó là thứ bảy, sắp tới trưa, truyền dịch xong vừa mới rút kim ra, Soái Lãng thanh toán tiền cho bác sĩ Hứa thì Bình Quả tới, còn vờ vịt muốn đỡ, Soái Lãng cười mắng:” Đâu cần phải phục vụ ân cần thế, còn phải tới đón anh nữa à?”
“ Không phải, thằng Mông Bự đang sao ớt ở trong phòng, em không chịu nổi, ra ngoài tránh, tiện thể đón anh luôn.” Bình Quả cười hì hì, trong bốn anh em thì hắn là người trông nhanh nhẹn khôn ngoan nhất, cái mồm cũng ngọt, rời phòng khám hỏi:” Nhị ca, mấy ngày qua em phục vụ chu đáo chứ, báo đáp em thế nào đây.”
“ Ừ, không tệ, hay là kiếp sau anh kết cỏ ngậm vành tới tìm mày?” Soái Lãng hoài nghi thằng này đang có tính toán quỷ gì đó, nên chặn họng nó luôn:” Hay là thế này, mày thích tán gái, tương lai anh chuyển sinh thành gái cho mày tán?”
Tiểu Bình Quả "kinh sợ":” Anh báo đáp em hay anh báo thù em, em mà tán anh thì chả biết ai chơi ai.”
“ Ha ha ha, ai chơi chả thế, chinh phục hay bị chinh phục đều có khoái cảm mà.”
“ Anh khỏi bệnh rồi lại bắt đầu lừa anh em, em thích bộ dạng anh bị bệnh, ngoan như con chó trông nhà vậy, chả nói câu nào.”
“ Có ai hình dung anh mình thế sao? Không muốn anh mời đi ăn mỳ quán Lão Quái nữa à?”
“ Ấy đừng đừng anh, em yêu cầu không cao, một bữa là được.”
Yêu cầu này đúng là không cao, hai người vừa đi vừa tán gẫu, Tiểu Bình Quả nhớ ra một chuyện, hỏi vụ gọi dơi ngày hôm đó, nói là chuyện này lên mạng rồi, truyền bá xôn xao. Lúc này Soái Lãng mới nhớ ra giao hẹn với Cố Thanh Trì, đi nhanh về tiểu khu Quang Minh.
Cơm nước đã làm xong, Hàn Đồng Cảng và Điền Viên đang bàn tán gì đó hăng lắm, thấy hai người kia về, gọi tới bên máy vi tính, nói đây là tin hot nhất trong năm, chỉ trong một đêm đã truyền khắp nam bắc.
Soái Lãng tới xem một tiêu đề cực kỳ bắt mắt ( Tang lễ thế kỷ hao tốn 4000 vạn), trên màn hình là bức ảnh đội xe kéo dài liên miên, đoàn người đông như đi đánh trận, bức di ảnh khổng lồ, quan quách cực lớn, thêm vào pháo nổ tưng bừng, tạo thành một bức tranh tang lễ siêu cấp xa hoa.
Phía dưới dòng tiêu đề những bức ảnh là tính toàn sơ qua số tiền dùng cho tang lễ này, khi nhìn thấy hàng chữ "Nghĩa trang Danh Lưu", Soái Lãng tặc lưỡi, chuyện này trong dự liệu rồi, y không bất ngờ, độ chịu chơi của ông chủ Hoa có tiếng ở Trung Châu này mà.
Nhưng rất nhanh Soái Lãng nhận ra, lão già đó không trêu mình, so với mưu đồ của lão già đó, tính toán của mình còn trẻ con lắm.
“ 268 vạn cho một ngôi mộ á, mẹ ơi ... Cho tôi ngần ấy tiền, tôi sẵn sàng nằm luôn trong đó ấy chứ.” Điền Viên cắn cái môi dày thèm khát, số tiền đó làm cả đời cũng chẳng có:
Bình Quả bới móc:” Mông Bự, mày năm trong đó rồi thì còn cần tiền làm gì? Không bằng đưa tiền cho tao, mày cứ yên tâm mà nằm.”
“ Mày thèm ăn đòn à? Hôm qua tao thu phải tờ tiền giả đang bực đây.” Điền Viên sắn tay áo lên đe dọa:
Bình Quả tất nhiên chẳng sợ, Hàn Đồng Cảng không muốn hai thằng dở người thừa sinh lực này đấu khẩu đau đầu, mỗi tay đẩy một thằng ra, giải thích: “ ... Chuyện này hôm qua báo của tôi cũng cho đăng, to lắm, tang lễ của mẹ ông chủ xe hơi Hoa Thái, Trung Châu hình như chỉ có bảy tám cái Lamborghini, vậy mà đi quá nửa. Đội ngũ đưa tang bắt đầu từ Tân Trịnh, dùng 69 chín chiếc xe, toàn là xe đắt tiền … Xe trong nước sản xuất đều đỗ lại ở trong thị trấn, không dám tham gia, hôm đó đồn công an còn phái cảnh sát duy trì trật tự, pháo và tiền giấy trong hai thị trấn quanh đó bị mua sạch.”
“ Làm giá.” Soái Lãng bình phẩm một câu, vừa mới lành bệnh, má tóp đi một ít, vẫn có vài phần tự tin:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận