Vốn bốn anh em đọc bình luận còn trêu ghẹo nhau, tếu táo vài câu, dần dần tắt tiếng.
Soái Lãng cuộn chuột, nhìn thấy chỗ hứng thú thì dừng lại, có mấy chục bài viết bị xóa, đều là phát ngôn liên quan tới chính trị và chính sách, đều là chuyện xảy ra hai ngày qua.
Bây giờ trừ khi là chuyện chính mình trải qua, ở thời đại thông tin nhiễu loạn thế này, rất khó từ bề ngoài nhìn ra chân tướng. Có điều từ tiếng chửi bới rợp trời này, Soái Lãng suy đoán ra vài manh mối, nghĩa trang Danh Lưu chỉ bán ra một ngôi mộ, mà tăng giá lại là nơi khác, ngày hôm đó y đi qua vài nghĩa trang gần như là đều còn rất ít đất, thậm chí là công trình kỳ hai của quốc mộ, Thủy Tổ cũng không có lượng lớn mộ để bán ... Chẳng lẽ?
“ Mình sai rồi, không phải là Danh Lưu, là những nơi không đi qua ...” Soái Lãng vỗ đầu một cái tỉnh ra ngay, nghĩ lại chi tiết, sau khi xem nghĩa trang thứ hai, nhân viên công tác đưa tư liệu cho Cố Thanh Trì, ông ta tùy ý ném đi vài tư liệu, nói không nước không thành phong thủy, nên ba nghĩa trang không đi:” Vấn đề là ở mấy nghĩa trang đó, mẹ nó, không phải là tập đoàn đẩy giá mộ chứ?”
Không sai được nữa, nghĩa trang Danh Lưu dù bán hết sạch với giá 200 vạn, cũng cần một chu kỳ, mà Cố Thanh Trì tuyên bố chỉ ba ngày là thấy kết quả. Vậy nơi trực tiếp hơn, hữu hiệu hơn, càng có lợi nhuận hơn là nghĩa trang tầm trung và thấp, tuy giá thấp, nhưng nhiều thì còn hơn xa 28 ngôi mộ kia.
Nghĩ tới đó Soái Lãng đứng bật dậy như lên cơn thần kinh, xoay đầu chạy luôn, làm ba người bạn sững sờ, không phải bị cảm à, sao não lại có vấn đề thấy này.
“ Mọi người ăn trước đi, tôi sẽ giải thích sau.” Soái Lãng chẳng kịp nói nhiều, đóng sầm cửa lại biến mất, không tận mắt nhìn chân tướng, y nuốt không trôi:
Ba anh em đưa mặt nhìn nhau, đống dấu hói chấm hiện lên trên đầu.
………. …………..
Chân tướng đại đa số giống như là vị trí bí mật mà nữ nhân dùng áo tơ khăn mỏng che đi, mặc dù đều biết đại khái, nhưng một khi chưa vén màn, ai cũng khao khát khám phá.
Khi Soái Lãng ngồi hai chuyến xe bus, tốn hai tiếng đồng hồ cho lộ trình mấy chục km, tới thẳng mấy nghĩa trang ngoại ô, tấm khăn lụa cuối cùng rốt cuộc cũng vén lên.
Là gì?
Là bãi đỗ xe chật kín các loại xe riêng chỉ còn lại đúng lôi ra vào, đám đông tới đi vội vã, có nam nữ trung niên sắc mặt lo âu, có người già tóc trắng bạc phơ, đa phần dẫn theo cả nhà. Bọn họ bao vây ngoài ban quản lý, ồn ào tranh luận gì đó, hoàn toàn khác với cảnh tượng hoang vu tĩnh lặng của nghĩa trang mà Soái Lãng thấy mấy ngày trước.
Nhìn qua một chút cái nghĩa trang này, lối đi bộ mới tinh, cổng chào ngoài nghĩa trang cũng vừa mới được xây dựng, lọt vào tầm mặt là lớp lớp bia mộ chiếm quá nửa nghĩa trang mà đa phần viết chữ đỏ, có nghĩa đó là mộ sống được đặt trước ...
Không sai, mộ đã lên cơn sốt rồi, ngay cả nghĩa trang ở nơi xa xôi thế này cũng đã thành hàng hot.
Cách đó không xa có vài người đang nhỏ giọng bàn tán với nhau, mặt mày kích động, Soái Lãng lặng lẽ tiếp cận bọn họ, tựa như đang ngó nghiêng lung tung, tai thì dỏng lên như tai thỏ.
Nội dung họ thảo luận quả nhiên là:” Nghe nói là hết rồi, sẽ còn tăng giá, hiện giờ một ngôi mộ chưa tính thủ tục giá đã là một vạn tám ...”
“ Ba ngày lên giá hơn mười nghìn, thực sự không ngờ là có tiềm lực như thế.” Vị còn lại nói gần như thì thầm:
“ Đó còn là ở nghĩa trang ngoại thành xa xôi đấy, nếu anh đặt chỗ ở Thanh Long Sơn hay Mang Sơn thì kiếm gấp đôi rồi.”
“ Anh đùa với tôi đấy à, cái chỗ đó thì làm gì còn vị trí nữa.”
“ Phía Thủy Tổ cũng không tệ, nhưng không còn mà bán nữa, bị người ta tranh giành hết rồi.”
“ Này Lão Ngũ, mấy người chúng ta góp tiền đầu tư một ngôi mộ cao cấp đi.”
“ Đừng đừng, những mấy chục vạn cơ, lên tới mức quá đáng rồi, đợi xem sao, huống hồ mộ cao cấp vốn không nhiều, còn mua nổi không?”
“ Tới rồi, tới rồi, lại cả đây.”
Từ trong đám đông ở ban quản lý có một nam nhân chen chúc đi ra, tuổi trên ba mươi, giơ tay gọi mấy vị này, giơ thứ trong tay vẫy vẫy, có vẻ như vừa làm xong vài thủ tục. Lần này khỏi cần người của ban quan lý luôn, người đặt chỗ trực tiếp cầm bút đỏ và giấy quảng cáo, dựa theo vị trí đã đánh dấu tới đó viết mấy chữ.
Soái Lãng nhìn thấy mấy vị này hò reo như nhặt được vàng vậy, ở một nơi như thế này, rõ ràng là hành vi chẳng phù hợp tẹo nèo, làm người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Mở túi đeo vai, lấy ra đống báo mấy ngày qua mà Soái Lãng vơ vét được ở sạp báo trước ngõ, rất dày, lật từng trang một, quả nhiên tìm thấy, trang nào đó :" Tôi ở Lão Phúc Sơn ngoại ô phía tây, nơi này vừa xảy ra dị tượng mấy nghìn con dơi tụ tập ..", một trang khác :" Tôi hết sức lo lắng về nguy cơ đất nghĩa trang công cộng không đủ ...
Ngoài ra còn có chuyên gia danh tiếng tuyên bố dơi tụ tập ở phía tây thành phố là do thời tiết gây ra, không phải do nguyên nhân mê tín ... Cùng với bài báo đưa tin do thiếu hụt mộ khiến giá cả tăng gấp đôi ...
Tìm mãi mới có được một bài báo phát ngôn trái với những phát biểu phía trên: Tôi là nhân viên nghĩa trang công cộng, không thể có vấn đề thiếu đất làm mộ, vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu mười thậm chí mười lăm năm nữa.
Cuối cùng thì hệ thống dân chính tỉnh cũng phải lên tiếng, cấm xây dựng các khu nghĩa trang cao cấp, hô hào người dân tránh xa mê tín, thờ cúng văn minh ... Song với dư luận ầm ĩ thế này thì tiếng nói chính phủ vốn không có mấy lòng tin trong dân, hiệu quả gần như không đáng kể.
Đúng thật, đây là thủ đoạn làm giá điển hình ... Mấy ngày trước theo cùng đội ngũ tầm long, có nghe bọn họ đánh giá về nghĩa trang toàn thành phố, ba nghĩa trang ở vị trí xa xôi như Kỳ Phúc, An Trạch, Thiên Đường này về cơ bản là bị đoàn người Hoa Thần Dật ngó lơ ....
Mà lúc này xem kiến thiết nghĩa trang đúng là thế, khắp nơi còn thấy xi măng, cát đá, vật liệu xây dựng sót lại, nghĩa trang chưa tới trăm mẫu xây trên sườn núi, hơn nữa dựng bia đá, một bộ phần cắm biển gỗ, đoán chừng bia đá không đủ phải dùng tạm. Qua đó có thể thấy được chuyện săn lùng mộ sống đã điên cuồng tới mức nào, bảo sao trên mạng cũng bàn tán như thế.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận