Tiểu khu Bạch Trang hiện giờ đã không khác gì đại đa số tiểu khu ở Trung Châu, sau khi kinh tế thành phố phát triển mở rộng ra phía đông, nơi này vốn nằm ở ngoại ô, từ nông thôn liền biến thành thành thị trăm phần trăm, còn ở vị trí không tệ.
Khấu Trọng ngồi trong xe taxi nhìn khu vực quen thuộc, có chút hoài niệm mười mấy năm trước, lúc ấy gõ cồng rao dùng lúa mạch đổi gạo, cũng ở nơi này hắn gặp được thầy cha. Nếu không có thầy cha nâng đỡ thì hắn đã chẳng có ngày hôm nay, có điều thầy cha đã bắt toàn bộ đệ tử phải rửa tay chậu vàng, chỉ bản thân không rửa. Thầy cha già rồi, đáng lẽ phải dưỡng lão, vậy mà còn quay về nghề cũ, hắn biết chấp niệm đó, nhưng bản thân lại chẳng giúp được.
Ngồi bên cạnh hắn là Hoàng Hiểu cúi gằm mặt, bảo đi mời một người, người chẳng mời được, tiền cũng mất chưa nói, lại còn mất luôn cả xe, dọc đường tức giận đá tên này mấy phát. Nhưng mà theo như lời Hoàng Hiểu nói thì chuyện này rất nghiêm trọng, Khấu Trọng phải nén giận tới chỗ thầy cha.
Xuống taxi ở cổng tiểu khu, Hoàng Hiểu vội vàng trả tiền xe, đi sau lưng ông chủ. Khấu Trọng người cao lớn, tướng mạo đường đường, là đại hán phương bắc điển hình, uy vũ hơn Hoàng Hiểu nhiều lắm. Hai người đi nhanh tới nơi ở của thầy cha ở tòa nhà A tầng 16 số 23, là căn hộ cao cấp, Hoàng Hiểu đi đầu bấm chuông nhà mới của thầy cha.
“ Vào đi.” Cửa mở ra, Cố Thanh Trì mặc trang phục thoải mái ở nhà xuất hiện, nhìn hai người kia thần sắc không tốt, đóng cửa lại cười hỏi:” Xem ra không mời được hả?”
“ Dạ.” Hoàng Hiểu gật đầu, cơ mặt co giật một cách thiếu tự nhiên, không biết nói thế nào, lẽo đẽo theo sau hai người vào phòng khách:
Căn phòng rất đơn giản, ban công bày ghế mây và dụng cụ pha trà, ghế sô pha cũng bằng mây, trên bàn vứt vài cuối sách, thầy cha thích sách cổ, mỗi lần Khấu Trọng tìm được sách cổ bản cũ luôn khiến thầy cha vui vẻ rất lâu.
Cố Thanh Trì ngồi xuống rồi mà hai người kia vẫn còn đứng, lấy làm lạ chỉ chỗ ngồi:” Ngồi đi chứ, hôm nay làm sao thế?”
“ Tự mình nói đi ...” Khấu Trọng co chân đá vào mông Hoàng Hiểu một phát khiến hắn lảo đảo bước về phía trước mấy bước:
Hoàng Hiểu ấp a ấp úng kể lại đầu đuôi câu chuyện, thầy cha chưa bao giờ nổi giận với hắn, ngược lại Khấu Trọng rất hung dữ, làm hắn sợ hãi.
Nghe kể xong Cố Thanh Trì chỉ hơi ngạc nhiên một chút, Khấu Trọng thì ở bên mắng Hoàng Hiểu sa sả, còn vung tay to như tay gấu lên định tát, cuối cùng lại thôi, xỉa tay vào mặt hắn:” Thầy nhìn hắn đi, suốt cả ngày chỉ biết lêu lổng chẳng hiểu chuyện gì ... Giờ người không mời được, xe cũng mất luôn.”
“ Là mượn, Soái Lãng nói mượn dùng một tuần.” Hoàng Hiểu nhấn mạnh:
“ Ồ, vậy tôi hỏi cậu nhé Hoàng Hiểu, tiền vốn ở trên người cậu, đúng không?” Cố Thanh Trì hỏi:
“ Vâng.”
“ Vậy chuyện là như thế này, Soái Lãng dùng tiền của cậu đánh cuộc với cậu, sau đó là lấy cả tiền lần xe đi đúng không?”
Hoàng Hiểu há hốc mồm ra một lúc, giờ mới nhận ra là mình bị người ta chơi một vố thế nào, cay đắng gật đầu:” Vâng ...”
“ Ha ha ha, cậu thông minh thật đấy.” Cố Thanh Trì làm rõ nguyên ủy, cười ha hả, chuyện này làm ông ta cảm thấy rất thú vị:” Rồi, giờ thì nói đi, cược cái gì?”
“ Thầy cha, bọn con vì chuyện này mà tới.” Khấu Trọng ghé vào tai Cố Thanh Trì thì thầm một câu:
Quả nhiên nụ cười của Cố Thanh Trì cứng đờ, giống hệt biểu hiện của Hoàng Hiểu khi đó:” Hoàng Hiểu, cậu ta nói như thế à, nguyên văn là gì?”
“ Y nói thầy cha là tù phạm, hơn hai năm trước vẫn còn ngồi tù.” Hoàng Hiểu nói lí nhí:
“ Không thể nào, cậu có nghe nhầm không đấy?” Cố Thanh Trì hỏi lại lần nữa:
“ Không nhầm đâu ạ, con vốn không định đưa xe cho y, nhưng y dọa sẽ gọi điện thoại cho Hoa Thần Dật, con sợ làm hỏng chuyện của thầy mới giao xe cho y.” Hoàng Hiểu có chút ủy khuất:
“ Lần này thì cậu thông minh thật.” Cố Thanh Trì khôi phục lại vẻ bình đạm, có điều nghi vấn vẫn khúc mắc trong lòng, trầm ngâm nâng cằm, hồi lâu không nói, tựa hồ đang suy nghĩ về nguyên do của câu nói này. Vốn muốn để Hoàng Hiểu ra mặt thăm dò, xem Soái Lãng biết sự thật có chấn kinh không, có khao khát không, hoặc sau đó có muốn quay đầu không, vô tình phát hiện ra thằng nhóc này, tố chất vượt xa kỳ vọng của ông, mỗi lần đều làm ông bất ngờ, mà lần sau bất ngờ lớn hơn lần trước:
“ Thầy cha, chuyện này chỉ có hai bọn con và Lão Phùng biết, thời gian dài như thế, sao có khả năng để lộ ...” Khấu Trọng ngồi xuống, thấy Hoàng Hiểu vẫn ngu ngu đứng đó, nghiêm mặt hỏi:” Hoàng Hiểu, cậu có vô tình nói ra không?”
“ Không tể nào, mỗi lần đi đón y, thầy cha đều ở bên cạnh, nói chuyện rất có hạn.” Hoàng Hiểu thấy oan ức vô cùng:
“ Không không, đừng trách Hoàng Hiểu, vấn đề không phải ở cậu ta.” Hồi lâu Cố Thanh Trì mới bỏ tay xuống, thở dài:” Vấn để khả năng là ở tôi.”
“ Hả?” Khấu Trọng và Hoàng Hiểu đều kinh ngạc:
“ Thằng nhóc bẫy cậu đấy.” Cố Thanh Trì từ tốn nói:” Nếu cậu có thể trấn định vài giây thôi là cậu thắng rồi, hoặc giả cậu hỏi tôi ở tù bao lâu, ở trại giam nào, thằng nhóc đó sẽ lộ tẩy ngay ... Mười mấy năm trước thì thằng nhóc đó còn cởi chuồng, mà tôi thì bây giờ ngay cả tên cũng thay đổi.”
“ Nhưng mà nó đã thực sự nói thế mà.” Khấu Trọng cũng hồ đồ theo:
“ Cho nên tôi mới nói khả năng vấn đề ở tôi, tôi và thằng nhóc đó tiếp xúc quá lâu, nó rất giỏi quan sát, khả năng là nó đã nắm bắt được chi tiết nào đó, cộng thêm với suy đoán ... Lúc cậu không đề phòng nhất, thằng nhóc đó lấy ra bẫy cậu, thế là thành công.” Cố Thanh Trì có thể suy đoán đại khái hành vi của Soái Lãng:
Nói thế làm Khấu Trọng nảy sinh một lo lắng khác:” Chuyện đó nếu chỉ riêng chúng ta biết thì không hề gì, chứ nếu để Hoa Thần Dật biết, vậy sẽ nảy sinh ra những chuyện rờm rà ... thầy cha hay là …. ”
“ Yên tâm đi, không cần làm gì cả, cậu lo lắng cái gì cũng không xảy ra đâu ... Cái hay nhất của thằng bé này là tự biết mình, lợi ích mà bản thân không tham gia được, không đem lại lợi lộc gì mà lại dẫn tới phiền phức thì nó sẽ không làm đâu. Cứ yên tâm, thằng nhóc đó chẳng những không nói linh tinh mà còn trả xe về đúng hạn.” Cố Thanh Trì nói một câu rất chắc chắn, hai người sống với nhau mấy ngày, Soái Lãng quan sát ông, chẳng lẽ ông không quan sát Soái Lãng? Xem ra cả hai bên đều có tâm đắc:
“ Nó biết chúng ta làm gì, hẳn cũng có chút kiêng kỵ?” Khấu Trọng đoán:
“ Không, thằng nhóc trả xe không phải vì kiêng kỵ đâu, mà vì thu nhập của nó nuôi không nổi thôi, ha ha ha.” Cố Thanh Trì cười dài:
Khấu Trọng và Hoàng Hiểu nhìn thấy thầy cha tự hồ vui vẻ lắm, nhưng họ thì không cười ra nổi. Mặc dù biết Soái Lãng không thể lấy xe đi được, nhưng mà thầy cha không giận mà còn vui thành như thế, khiến hai người thấy quái dị.0-o
Tiếp theo đó cứ như không có chuyện gì xảy ra, Khấu Trọng nói Lão Phùng muốn mời khách, Cố Thanh Trì chẳng hứng thú gì, chỉ an bài một phen, tránh đêm dài lắm mộng, hiện giờ thứ gì nóng lên nhanh thì cũng sẽ nguội nhanh. Khấu Trọng biết thầy cha không thích tiếp xúc với người khác nhiều, vâng dạ, chẳng bao lâu cáo từ rời tiểu khu.
Đứng trên cửa sổ ngôi nhà cao tầng, mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt Cố Thanh Trì nghiêm nghị, quay lại lấy tờ giấy có được trước đó không lâu, liên hệ với chuyện xảy ra, càng khơi lên ký ức của ông về chuyện cũ. Có là thế giới trong tù, tường cao, dây điện, hàng rào kẽm gai, từng chút một ùa về như thủy chiều, bàn tay không kìm được khẽ run lên.
Làm sao thằng nhóc đó lại biết?
Cố Thanh Trì không hiểu, thứ càng không hiểu hơn nữa trên tay ông ta, bảng báo cáo điều tra gia đình, có một hàng chữ làm ông ta nhíu chặt mày.
Cha: Soái Thế Tài, đơn vị công tác, ban công an đường sắt thành phố Trung Châu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận