“ Soái Lãng, cậu kiếm đâu ra cái xe, mò được à?” Hàn Đồng Cảng cởi áo tắm, lộ ra lưng ngực thư sinh trắng trẻo, nhưng không gầy gò ốm yếu chút nào đâu nhé, đừng để bề ngoài của hắn lừa, thể lực của hắn rất tốt:
Soái Lãng ở bên cạnh thì “nhan sắc” rõ ràng kém hơn một bậc, thấp bé hơn, da ngăm đen, nhưng rõ ràng cơ bắp săn chắc hơn, vửa cởi quần áo vừa nói:” Có xe có giấy tờ có chìa khóa, anh mò thử tôi xem, mà hai cái thằng kia đâu?”
“ Vào lâu rồi.” Hàn Đồng Cảng kéo lê dép trên sàn nhìn Soái Lãng trần truồng cầm bốn chai nước ô mai lạnh, cười trêu:” Phải nói cậu không mặc gì còn soái hơn là mặc đấy. Chậc chậc múi cơ có mấy cái liền, cứ thế này mà ra đường, các em gái mê chết luôn.”
Soái Lãng làm vẻ tiếc nuối:” Biết thế, mỗi tội không thể cứ gặp em gái nào là cởi ra cho xem được.”
“ Đáng tiếc, bây giờ nữ nhân nhìn nam nhân cũng giống nam nhân nhìn nữ nhân, chỉ nhìn mặt mà chẳng quan tâm nội hàm, làm cậu bị mai một.”
Vừa mới vào cửa, hơi nóng liền che mờ tầm mắt, chỉ thấy mấy thân thể trần truồng ở bể tắm không xa và nước màu xanh biếc, trang trí rất xa hoa, men theo hai bên cửa đã có mấy vị nằm thẳng cẳng rồi, lưng được mấy người thợ đấm chan chát nghe rất đanh. Đi tới thêm một chút chỉ thấy một vị bụng bự chết trôi trong bể, không cần đoán cũng biết là Điền Viên.
Ào một tiếng, Điền Viên từ trong nước chui ra, ngâm nước nóng khoan khoái tới muốn rên lên, lau nước trên mặt, nhưng rên không nói đã sợ hết hồn, bên cạnh Bình Quả gầy gò khô quắt đang nhìn mình chằm chằm. Điền Viên chớp mắt biết ngay chỗ nào bị nhìn trộm, vội che hạ bộ:” Cút cút, nhìn cái gì mà nhìn, lưu manh.”
Bình Quả cười hề hề mắt híp lại còn bé tí:” Không phải là nhất định muốn nhìn, mà là nhìn mày giúp tao tăng cường tự tin.”
“ Mày đi chết đi.” Điền Viên không thèm che nữa, biết điểm yếu của mình ở đâu, dựng ngón giữa trước mặt Bình Quả như có thù hận mấy kiếp: “ Chỗ đó của anh mày không dài, nhưng nguyên vẹn, không giống cái JJ của mày bị gái chơi xong rồi vứt.”
“ Oai lắm nhỉ, Mông Bự, giờ mày dám hô lớn ba lần, tao là xử nam. Sau này phí phá trinh của mày do tao bỏ.” Bình Quả chốt một câu, không đợi thằng bạn thân phát tác chạy tới chỗ Hàn lão đại và Soái nhị ca:
Hai thẳng quỷ truy đuổi nhau làm nước bắn ào ào, Hàn Đồng Cảng bị nước cả vào mặt, can:” Tử tế chút, hai đứa mày lại so ngắn dài đấy à, để lám quái gì hả? So với Soái Lãng xem, ha ha ha.”
Soái Lãng ném chai nước cho từng người, cảnh cáo trước:” Đứa nào hôm nay lấy anh mày ra làm trò đùa thì tự đi mà bỏ tiền.”
“ Đúng, đúng, Nhị ca chiêu đãi chu đáo thế này, ai lại lấy Nhị ca ra đùa được chứ.” Điền Viên mở chai nước lạnh, khoan khoái tợp một hơi, ngâm nước nóng lại uống nước lạnh, sự sung sướng đó phải tự trải nghiệm mới thấy hết:
Bình Quả cũng tu ừng ực, người ngâm nước nóng cùng cổ họng mát lạnh thành đối lập rõ ràng, cảm khái:” Nhị ca, sau này bệnh thêm vài lần nhé?”
“ Vì sao?” Soái Lãng hỏi:
“ Đợi anh phát bệnh, bọn em chăm sóc, sau đó Nhị ca báo đáp, chiêu đãi thế này làm em thấy ngại.” Bình Quả sảng khoái sinh cảm khái:
Hoàn Đồng Cảng cũng có dị nghị:” Soái Lãng, cậu hết mời đi xông hơi lại mời cơm, có ý đồ gì thế? Tôi thấy cậu không giống người biết nhận ơn báo đáp.”
Soái Lãng búng tay đánh tách:” Nói đúng rồi đấy, có chuyện.”
“ Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi, em đã in xong hồ sơ của anh, bằng thật bằng giả đều có, anh thích dùng cái nào thì dùng.” Bình Quả sớm in hồ sơ của Soái Lãng ở công ty, biết y khỏi bệnh dùng tới:
Hàn Đồng Cảng cũng để ý tới chuyện này:” Soái Lãng, hay cậu tới tòa báo của tôi làm việc đi, cậu từng bán báo mà, tôi tìm công việc cho cậu, mỗi tội sáng phải dậy sớm, kiếm cũng kha khá.”
Còn chưa kịp cảm động vì sự quan tâm của anh em thì đã có thằng phá thối, Điền Viên chép miệng: “ Nhị ca, nói anh thế nào bây giờ đây, công việc chưa đâu vào đâu, còn kiếm cái xe để khoe, bây giờ giá xăng cao như thế, anh nuôi nổi không? Đi theo em bán máy vi tính đi, bằng vào cái miệng lừa người của anh, mỗi tháng kiếm vài nghìn không thành vấn đề, nhưng mà anh phải chịu khó học ít kiến thức, bao năm rồi vẫn mù vi tính là sao? ”
“ Rồi rồi rồi, cái gì thế hả? Không phải chuyện đó, mày thấy anh mày giống người không lo nổi ba bữa cơm không? Chuyện công việc anh mày đây chưa bao giờ lo, chẳng ngại nói cho mày biết, tuần này anh mày bị ốm nằm đó cũng kiếm vài nghìn, nếu không tiền đâu cho mọi người ăn chơi.” Soái Lãng cắt ngang màn quan tâm của ba anh em, trịnh trọng nói:
“ Gần đây tôi nhìn trúng một em gái, rất thanh thuần, vốn định quên đi rồi, không ngờ một thời gian dài mà ấn tượng trong lòng chưa biến mất, hôm nọ còn vô tình nhìn thấy. Tỉ lệ gặp lại một người ở thành phố này là bao nhiêu chứ, nhất định là duyên phận rồi ... Ê, nói trước, đừng há mồm nói linh tinh, không phải muốn lên giường, mà muốn chính thức yên đương một lần.”
Sau bài phát biểu của Soái Lãng, Hàn Đồng Cảng tóm gọn lại bằng một câu đơn giản:” Chà, kiếm được tí tiền là ăn no sinh dâm dục.”
“ Vậy là anh bị cảm sốt hay cảm nắng thế? Còn chính thức yêu đương? Chuyện thời đại nào rồi?” Bình Quả không coi vào đâu:
“ Nhị ca, không phải là anh muốn phân rõ giới hạn với anh em chứ? Sao em nghe cái từ thanh thuần nó ...”
Điền Viên chưa nói hết đã bị Soái Lãng bịt mồm, nghiến răng: “ Mày đứng có nhắc mấy cái phim em gái thanh thuần trong trường của mày ... Hai đứa bọn mày, anh nói nghiêm túc, mọi thứ dính líu tới JAV, tới hentai, tới bộ phận trên cơ thể đều bị cấm, chúng ta nói chuyện thuần khiết, ok?”
“ À, không vấn đề, vậy để em kể cho anh đề tài siêu thuần khiết, ngôn ngữ lập trình máy tính và phần cứng máy tính.” Vừa được Soái Lãng buông tay, cái miệng của Điền Viên bắt đầu hoạt động:
“ Im!” Hàn Đồng Cảng xoắn tai Điền Viên, hết sức tò mò hỏi:” Nói nghe xem là ai? Sao có thể khơi sự thuần khiết ít ỏi chôn sâu dưới đáy lòng của cậu lên như thế?”
“ Không ai được cười đâu nhé, nghe tôi kể đây này ...” Soái Lãng xuống bể nước, trầm mình xuống tới ngang vai, bắt đầu hồi tưởng:
“ Đó mà một buổi sáng mặt trời rực rỡ, tôi hoang mang đi giữa đám đông thị trường nhân tài, người qua kẻ lại toàn khuôn mặt xa lạ lạnh lùng, những ánh mắt vô cảm, khiến tôi cảm thấy thế giới này sao quá thê lương. Rồi đột nhiên mắt trước mắt tôi bừng sáng, thì ra thế giới này thật mỹ hảo, thật lãng mạn ....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận