Đương nhiên không phải là không có cách khác để gặp lại nhau, đóng giả khách đi vào cũng được, có điều Soái Lãng tính rồi, nếu như gặp nhau trong siêu thị, sẽ có vài trường hợp thế này.
Thứ nhất, mình nói "Oa trùng hợp quá", Vương Tuyết Na nói :" Thật trùng hợp", rồi sau đó thế nào? Mình cứ đứng lỳ trong siêu thị à? Nhân viên cũng không thể cứ tán gẫu với khách mãi được? Mà cũng không thể ngày nào cũng trùng hợp được.
Trường hợp thứ hai, giống như thời cao trung theo đuổi hoa khôi lớp, anh đây tới cổng trường, hoặc là nơi làm việc, chặn cổng. "Í, Tuyết Na, em làm việc ở đây à, vừa vặn để anh đưa em về." Từ đó lại dẫn tới hai tình huống, một là lên xe, một là không lên xe. Nếu không lên xe, người ta uyển chuyển từ chối, thế là xong. Nếu lên xe, Soái Lãng chẳng biết nói gì ... Mà tỉ lệ cô bé nhút nhát đó lên xe thấp lắm. Nghiêm trọng hơn nữa, xe không phải của mình.
Trường hợp thứ ba, tình cờ gặp ở cổng trường, quá quen thuộc, ai cũng biết cố ý. Trường hợp thứ tư ....
Tổng kết lại Soái Lãng đã vẽ ra trong đầu rất nhiều trường hợp, vẫn thấy chui vào làm việc ngày ngày gặp nhau là tốt nhất, có câu, ở cửa hàng cá lâu thì không ngửi thấy mùi tanh nữa. Hai người nhìn nhau nhiều rồi, dù bộ dạng anh đây có kém chút, nhiều nhiều cũng vừa mắt. Nên nếu ngày ngày ở cùng nhau, sẽ có cơ hội lớn.
Thế nên quay lại vấn đề, làm sao vào được cái siêu thị bé tí này đây?
Soái Lãng đứng ngoài siêu thị, tay chống cằm ngây ra nhìn cửa siêu thị, cứ như ở đó có ma lực thần kỳ, khiến y càng thất bại càng dũng cảm xông lên.
Đúng rồi, mấy hôm nay y tẩu hỏa nhập ma bị đám anh em hình dung thành tinh trùng lên não, IQ cơ bản bằng loại ngực to não rỗng.
Mặc dù đã cai ái tình rồi, nhưng vì cai rồi mới khiến hạt mầm một khi gặp mảnh đất thích hợp mới bén rễ đâm trồi nảy lộc càng nhanh. Nhất là tối hôm đó nhìn thấy ảnh Vương Tuyết Na ở siêu thị, như có cái gì đó ngủ sâu thức dậy trong lòng y, vẻ thanh thuần đó, vẻ thẹn thùng đó, cứ khiến lòng y nhộn nhạo, không áp chế được.
Vì thế đúng Hàn lão đại nói, nơ cơm ấm cật sinh dâm dục, tạm thời không lo cơm áo, lòng Soái Lãng mới rạo rực, muốn tiến vào thăm dò nước nông sâu.
Nếu trước khi gặp lão già kia thì Soái Lãng cũng biết thân biết phận lắm, cơ mà nhìn ông ta lừa ông chủ lớn như Hoa Thần Dật không khác lừa thằng ngốc, Soái Lãng cũng ngứa ngày lắm.
Chỉ cần có đủ thủ đoạn, mọi khoảng cách đều bị san lấp.
Xem ra Soái ca của chúng ta đi theo cao nhân cũng học được chút ít, cơ mà học mót, đâm ra suy nghĩ hơi lệch lạc mất rồi.
“ Không được ... Mình phải nghĩ cách, trời không tuyệt đường ai bao giờ, nhất định có cơ hội.”
Soái Lãng vỗ đầu, đi về phía chiếc Buick đỗ ở bên bãi đỗ xe, kỳ thực bực lắm, cái xe này chẳng giúp đỡ được cái quái gì, chỉ ngốn xăng là giỏi, hơn nữa lại còn phải lén lút lái xe, không để người ta thấy mình lái xe đắt tiền đi xin việc.
Í, ai thế kia, làm sao trông quen mặt quá.
Vừa tới xe chuẩn bị bước vào thì gần đó một chiếc Santana 3000 đỗ lại, từ trong xe đi ra là một tên béo chân tay ngắn ngủn, Soái Lãng cảm giác quen lắm mà không nhớ ra gặp nhau ở đâu:
Đang suy nghĩ thì người ia ục ịch đi về phía siêu thị, hai phục vụ viên cung kính gập người gọi cái gì đó.
A a a ... Tỏa Pháo ... Tỏa Pháo ...
Bóng người kia vừa biến mất thì Soái Lãng cũng nhớ ra ngay, là Tỏa Pháo, chính là một trong ba tên béo ở công viên bị Cố lão đầu lừa cho quên cả quê mẹ nuôn. Tiếp đó thị lực cực tốt của y nhìn thấy Lam Đông Mai đứng cùng Tỏa Pháo nói gì đó, cách cửa kính nhìn thấy cảnh đó, không khỏi đầu lóe sáng.
“Í, không lẽ tên béo đó là ông chủ nơi này? .... Không đúng, giấy phép thương nghiệp là Vương Tiểu Soái, tên Tỏa Pháo này là Vương Tiểu Soái à, có thấy soái tí quái nào đâu?”
Đúng là nói người mà không nghĩ tới mình, bản thân có đẹp trai quái gì đâu mà còn có cái tên vang dội bằng mấy người ta.
Soái Lang nghĩ thầm, khóa xe lại, tới cửa siêu thị, vừa nghe em gái phục vụ chào "hoan nghênh ghé thăm", mắt đảo một cái hỏi:” Em gái này, anh thấy giám đốc Vương tới, cái xe kia kìa, có phải không?”
“ Vâng, đó là xe của giám đốc chúng tôi.” Phục vụ viên khom người đáp:
“ Cám ơn cô nhé.” Soái Lãng cười rạng rỡ, thế là lần n + 1 lẻn vào siêu thị:
Đi loanh quanh, Soái Lãng luẩn quẩn ở gần tấm biển "quý khách dừng bước" trước cầu thang đi lên tầng 3. Siêu thị này có 3 tầng, 2 tầng đầu là nơi bán hàng, tầng 3 là nơi làm việc nghi ngơi của nhân viên.
Không phải là Soái Lãng không dám lên, mà tên bảo an cao lớn nhìn chằm chằm, đề phòng y xông vào làm loạn. Có điều Soái Lãng chẳng sợ gì, khi bảo an tới hỏi, y ném cho một câu:” Tới mua đồ chọn một chút mà không được à?”
Đương nhiên là được, thế là hay rồi, bảo an liền thành vệ sĩ riêng của Soái Lãng, đi kè kè từng bước, sợ xểnh ra một cái tên này sẽ tót lên lầu. Đã thế một mình không đủ còn gọi thêm đồng nghiệp ở cổng vào, canh chừng như đối tượng trọng điểm.
Đi, cứ đi ... Đi quanh đi quẩn cả tiếng đồng hồ, Soái Lãng bực tức chửi tên béo làm trò gì ở trên đó mà lâu thế, khi buổi sáng sắp hết thì tên béo Tỏa Pháo mới xuống.
Soái Lãng đi thẳng tới, bảo an thấy chuyện chẳng lành muốn ngăn mà không kịp, y hô lên:” ... Giám đốc Vương, tôi là khách của siêu thị Gia Hòa, có thể góp ý được không? ... Này, đám bảo an các người làm sao thế? Sao ngăn cản khách thế này?”
“ Hả? Đợi đã ... Tiểu Hành, các cậu làm gì thế? Sao lại quấy rầy khách?” Tỏa Pháo không hiểu tình hình, quay đầu quát bảo an:
Không đợi bảo an lên tiếng, Soái Lãng đã nói trước:” Giám đốc Vương, tôi xem cả buổi sáng, phát hiện ra nơi này có sơ hở quản lý nghiêm trọng, siêu thị tiêu hao quá lớn, lợi nhận vốn không cao, điều này rất có khả năng khiến lợi nhuận của anh thành số âm.”
“ Thế à?” Người anh em Tỏa Pháo hơi ngỡ ngàng, không hiểu trò này là sao, nhìn người thanh niên này thì xa lạ lắm, nhưng liên quan vấn đề tiền bạc, không ngại tin có hơn không:” Cậu nói xem.”
Soái Lãng chớp được cơ hội nói luôn: “ ... Gia vị, có cái sắp hết hạn, đồ dùng hàng ngày sắp xếp không hợp lý, khiến người ta nhìn bên trên không chú ý được thứ phía dưới, nhìn phía dưới không chú ý được bên trên. Rượu trắng, loại cao cấp xếp ở gần cổng, cấp bậc quá cao ít người hỏi, loại cấp thấp lại bày kín hai kệ hàng, hạ thấp nghiêm trọng cấp bậc của nó. Còn nữa, việc nhập hàng, tôi thấy bao bì đồ uống vết lõm rõ ràng, chứng tỏ mặt quản lý và nhập hàng có sơ hở ... Chí ít là nhân viên thiếu trách nhiệm.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận