Công việc kiểu này Soái Lãng làm nhiều rồi, muốn bới móc có mà ra cả đống, mặc dù chuyện này khó nói tốt xấu đúng sai, nhưng mà y nói một tràng như thế, lại còn tựa hồ hợp lý, không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
Tỏa Pháo nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới:” Vậy cậu có vấn đề gì với bảo an?”
“ Giám đốc Vương, cậu ta hai ngày qua ngày nào cũng tới đây làm loạn.” Báo an học khôn cướp lời Soái Lãng:
Soái Lãng cũng không chậm:” Hai ngày qua, ngày nào tôi cũng tới, nhưng không phải làm loạn, mà là để phản ánh vấn đề với cửa hàng trưởng, cô ấy không thèm để ý tới tôi, còn đuổi tôi ra ngoài.”
“ Vậy cậu tới nơi này làm gì, để bới móc à, hay để làm Lôi Phong?” Vương Tiểu Soái chẳng tin cách giải thích của Soái Lãng:
“ Không phải, tôi muốn tới chỗ anh kiếm một công việc, anh xem, tôi làm nghề tiếp thị hơn hai năm, từ nhập hàng cho tới tiêu thụ đều đã làm qua, không cần đãi ngộ chỉ cần tới đây làm việc. Lao động tốt giá rẻ như thế anh sẽ không từ chối chứ.” Soái Lãng khiêm tốn nói:
“ Hả, kỳ lạ nhỉ, ha ha ha ...” Vương Tiểu Soái cười lớn, cười một cái cặp môi dầy như cá trê cũng rung rung:” Thú vị đấy, lúc chúng tôi bận rộn thì không tuyển được nhân viên ra hồn một chút, lúc ít việc lại có người tới tận cửa.”
Lúc hai người nói chuyện thì bảo an khác đã nhanh trí đi báo cho cửa hàng trưởng Lam rồi, cô em đó chạy rầm rầm xuống lầu, lườm Soái Lãng như oán phụ, sau đó ghé tai Vương Tiểu Soái thì thầm gì đó, đoán chừng là mách lẻo chuyện Soái Lãng dây dưa không dứt rồi.
Có điều Soái Lãng lúc này tự tin lắm, dương dương đắc ý nhìn Lam Đông Mai, đối phó với em gái đanh đá này còn khó, chứ với tên béo chỉ biết tiền chẳng khó gì, chỉ cần để hắn thấy có lợi là dễ rồi.
“ Chàng trai, cậu không phải tới làm loạn, vậy đầu óc có vấn đề à? Tốt nghiệp vài năm rồi mà còn chịu làm cả công nhân vệ sinh?” Quả nhiên Vương Tiểu Soái nghe gái thì thầm bên tai xong là sầm mặt:
“ Giám đốc Vương, nếu tôi tới làm loạn thì có phải hạ mình cầu xin thế không?” Soái Lãng hỏi lại:
“ Ừ, cũng phải, lại đây nào, tôi trông cậu cũng nhanh nhẹn tháo vát lắm ...” Vương Tiểu Soái không biết có ý đồ gì mà vẫy tay gọi:
Soái Lãng lật đật đi theo hắn lên tầng ba, vẫn là nơi cũ, nhưng ở đối diện với phòng thị trường, Vương Tiểu Soái đường bệ đi trước, Soái Lãng quay đầu háy mắt với Lam Đông Mai, tất nhiên là chỉ nhận được cái lườm cháy mày.
Đi vào phòng, giám đốc Vương ngồi xuống vỗ bàn:” Hồ sơ đâu đưa tôi xem.”
Soái Lãng vội vàng đưa hồ sơ ... bằng giả lên, song đúng như y dự liệu, tên béo chỉ làm bộ làm tịch xem qua rồi ném sang bên.
“ Con người tôi thích nói thẳng, cửa hàng trưởng Lam nói, cậu mặt dày mày dạn đòi tới đây làm việc, được, cho cậu cơ hội, cậu từng làm qua nghề này chứ gì? Tôi hỏi cậu, tôi có một lô sữa chua cả lẻ lẫn hoàn chỉnh, bán tới giờ còn lại mười tám hộp nhỏ, không đủ một thùng, cậu bảo phải làm sao đây?”
Nghe câu hỏi này làm Soái Lãng ngẩn người, Lam Đông Mai thì cười trộm, có điều chỉ ánh mắt cười thôi chứ miệng chẳng cười, đó là mấy vấn đề nan giải mà ông chủ sưu tầm được, ai từng làm việc này đều đáp trả hàng, nhưng nếu dám nói trả hàng, ông chủ sẽ chửi ngu, hàng còn một ít căn bản không trả được, hơn nữa còn sắp quá hạn, tự đi trả chẳng bõ tiền xăng. Vậy chỉ còn bách bán đi, tốt, vậy thử nói xem, làm sao bán được thứ hàng sắp quá hạn.
Vấn đề tuy khó, nhưng là lửa thử vàng, chỉ cần nói một câu là lộ rõ kinh nghiệm lẫn trí thông minh thế nào.
Soái Lãng đầu óc tính toán, miệng thì tìm cách kéo dài thời gian suy nghĩ:” Lượng hàng quá ít, không thể nào trả lại, dù có thể trả cũng không cần phải trả, đem trả rồi chỉ khiến nhà cung cấp hàng coi thường thôi.”
“ Vậy cậu nói xem phải làm sao?” Giám đốc Vương hỏi:
“ Biện pháp thì có nhiều, thứ nhất thông dụng nhất luôn là giảm giá bán đánh vào tâm lý tham lợi nhỏ của người mua, cách này thích hợp khi lượng hàng tồn nhiều.”
“Cách thứ hai là có thể bán kèm, đưa vào trong loại hàng có lợi nhuận cao nào đó, mua một tặng một, mua một tặng hai, hoặc là mua đồ tới mức nào đó đem tặng cũng được, phần bán được thêm sẽ tiêu trừ hao tổn lợi nhuận, vẫn là đánh vào tâm lý hám lợi nhỏ.”
Soái Lãng nghĩ tới đâu nói tới đó, kết hợp cả kinh nghiệm và đầu óc tinh quái lắm trò của y, gập từng ngón tay lại:” Cách thứ ba là tặng cho nhân viên coi như phúc lợi để mọi người uống thôi, không thì trừ bớt vào lương cũng được. Cách này có hơi tệ, nhưng chả sao, nhân viên thời vụ mà, họ sớm muộn gì cũng nghỉ việc thôi, đối xử tốt cũng không khác gì, anh là ông chủ, họ dám không nghe sao?
Lần này tới Lam Đông Mai trố mắt, hai cách đầu thường dùng, trong tình huống bất ngờ có thể nói lưu loát thế chứng tỏ là khá bản lĩnh rồi, còn cách thứ ba thì cô không thích nhưng bất hạnh thay ... Đây là cách ông chủ hay dùng.
Vương Tiểu Soái bị nói đúng tiếng lòng, vỗ bàn chan chát:” Chà chà, sắp đúng đáp án tiêu chuẩn rồi, xem ra cậu đúng là từng làm qua nghề này.”
“ Còn có cách còn hay hơn, anh muốn nghe chứ ạ.”
“ Nói nói ...”
“ Thế này, đợi đợt hàng sau tới, mỗi thùng ở góc lấy ra ba hộp, cho hàng còn hạn lên giá bán lẻ, còn hộp sắp hết hạn cho vào thùng bán nguyên thùng.”
“ Cậu làm thế không phải làm bừa à? Khách hàng phát hiện ra thì sao?” Lam Đông Mai nghe một cái đã không đồng ý, trò này quá đê tiện tham lam, bản thân cô vốn đã hết sức kiềm chế ông chủ làm mấy thủ đoạn như thế rồi:
“ Khả năng bị phát hiện thấp lắm, một thùng chỉ có hai ba hộp, ai mà uống lại còn để ý kỹ hạn sử dụng từng hộp? Với lại người mua cả thùng thì đa phần đem làm quà tặng, chắc gì đã mở ra uống ... Như vậy sợ gì không bán được hàng lẻ? Tôi từng đi bán đồ uống, đa số đều làm thế, một két nước ngọt luôn có vài chai hết hạn lẫn vào. Giờ không bán hàng giả, không bán hàng hết hạn đóng lại hạn sử dụng đã là có lương tâm lắm rồi.” Soái Lãng phản bác:
“ Chuẩn, quá chuẩn.” Giám đốc Vương vỗ bàn, cảm gác như gặp được tri kỷ, mấy biện pháp này không phải là không nghĩ ra được, nhưng mà cũng cần người chấp hành chung ý tưởng lớn đúng không, thân là ông chủ, suốt ngày đề ra mấy kế sách thấp kém, chẳng phải bị người ta coi thường à:” Quá hay, tôi thấy được đấy, xem ra cậu đúng là nhân tài.”
(*) Lôi Phong: nhân vật kiểu tấm gương mẫu mực, do tuyên truyền quá độ từ nghĩa tốt thành ra hay bị dùng để mỉa mai.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận