Soái Lãng cười thầm trong bụng, y sớm đọc vị được tên béo này mà, loại hám lợi nhỏ, dùng thủ đoạn càng đê tiện sẽ càng hợp ý hắn, tranh thủ hỏi ngay: “ Vậy giám đốc Vương, tôi được nhận vào làm chứ?”
Vương Tiểu Soái không gật ngay, ve cái cằm nọng suy ngẫm:” Ừm, cái này đúng là khiến tôi động lòng đấy, thế đã bán qua rượu thuốc lá chưa?”
“ Rồi ạ.”
“ Cậu nói không coi trọng lương à?”
“ Vâng.”
“ Vậy không trả lương, chỉ trả theo phần trăm tiêu thụ, cậu làm không?”
“ Chơi luôn.” Soái Lãng không sợ thứ này, kinh nghiệm bán hàng đầy mình rồi
“ Được, thằng nhóc có khí phách lắm, theo tôi.”
Giám đốc Vương vài phần hào sảng, đứng dậy ngoắc tay. Soái Lãng hồ nghi đi theo, khóe mắt không quên đảo quanh, phát hiện Lam Đông Mai đang cười mỉa mai, điều này khiến y nghi ngờ phải chăng có trò gì đó, thời buổi này toàn người lọc lõi, không phải đơn giản anh dùng vài câu nói mê hoặc được người ta đâu.
Ba người đi nối nhau, xuống tầng một, theo lối thoát hiểm ra sân sau, phía trước thì trông sạch sẽ bắt mắt, phía sau thì tệ không chịu nổi.
Cái sân nhỏ thông với ngõ chắc là nơi nhập hàng, cánh cửa sắt của kho hàng thì rỉ sét, đẩy cửa ra đã mệt. Men theo cầu thang đi xuống một cái kho ngầm dưới lòng đất, Lam Đông Mai bật đèn, chớp mắt Soái Lãng suýt rớt muôn mắt xuống đất, bảo sao trong siêu thị bày tới hai kệ toàn là Lão Bạch Can của Trung Châu, té ra có nửa cái kho toàn là loại rượu này.
Vương Tiểu Soái và Lam Đông Mai nhìn nhau nén cười, rượu trắng Trung Châu thuộc loại rượu chất lượng thấp, nồng độ cao, loại rượu này bây giờ không phải là tiêu thụ chậm nữa, mà là chẳng ma nào hỏi tới rồi.
“ Thấy rồi chứ, chúng ta thẳng thắn với nhau luôn nhé, nơi này có hơn hai vạn bảy nghìn chai, là do siêu thị cũ để lại, mỗi chai ba đồng 2.5 hào, bán lẻ là 5.5 đồng, 5 đồng cũng bán ... Cứ tính 5 đồng cho cậu, mỗi chai hoa hồng là 5 hào, thế nào? Làm được thì ở lại, không làm được thì đi, điều kiện rất đơn giản.”
Vương Tiểu Soái vỗ vỗ vai Soái Lãng như đang chết đứng nãy giờ, Lam Đông Mai cũng gần như không nhịn được cười, cả hai rời khỏi cái tầng hầm ngột ngạt toàn mùi mốc này. Ra tới cửa nhìn lại vẫn thấy Soái Lãng vẫn ngây ra nhìn đống rượu chất cao như ngọn núi, trong lòng Lam Đông Mai có chút thương hại, vừa rồi báo cáo cho ông chủ còn nói y hình như có mục đích nào đó, không ngờ ông chủ càng cao tay, không cần biết mục đích gì, người được lợi vẫn là bên mình.
“ Tiểu Lam này, không cần biết y có mục đích gì, chúng ta trước tiên đứng ở thế bất bại đã, không có bản lĩnh thì y tự xéo, có bản lĩnh thì chúng ta giải quyết được đống hàng tồn này.”
“ Giám đốc Vương, thứ này ở trong kho đã hai năm, ngay cả bao bì cũng mốc rồi, hay là chúng ta xử lý rẻ một chút.” Lam Đông Mai thay đổi đề tài, chủ cũ của địa chỉ này vốn là thương nhân bán buôn rượu thuốc, khi xây siêu thị, người ta bán cả đất lẫn hàng tồn cho ông chủ Vương, thứ này trừ thi thoảng bán vài chai cho công nhân thì chẳng có đường tiêu thụ nào.
Không ngờ ông chủ Vương cũng đã có tính toán của mình:” Cô vội cái gì, đợi khi nào chúng ta nợ tiền ai đó, đem rượu ra gán nợ, đằng nào cũng không lỗ được, một chai tính 5 đồng, thế là mười mấy vạn rồi.”
Lam Đông Mai nghẹn họng, lại lần nữa lĩnh giáo sự bỉ ổi hơn người ... À tinh minh hơn người của ông chủ. Hai người về khu văn phòng làm việc, cô rót cho ông chủ cốc nước, cung kính đứng đợi.
Giám đốc Vương xua tay:” Cô đi làm việc đi, đừng đợi nữa, thằng nhãi con đó chắc là theo lối ngõ mà chuồn rồi, thứ nhãi ranh mà đòi tới chỗ chúng ta lên mặt làm đại gia.”
Lam Đông Mai "vâng" một tiếng định đi, không ngờ có tiếng gõ cửa cốc cốc, thuận tay mở ra, không ngờ là "thằng nhãi con theo lối ngõ mà chuồn" đi vào.
Vương Tiểu Soái hơi bất ngờ, thoáng cái đã đổi giọng:” Ha ha ha, tôi nói mà, chàng trai, cậu là người có khí phách, sao? Quyết định chưa?”
“ Được, tôi làm.” Soái Lãng trả lời dứt khoát ngắn gọn:
Nghe Soái Lãng trả lời dứt khoát như thế, Vương Tiểu Soái hơi bất ngờ, hôm nay gặp phải thằng ngốc rồi, trên đời này đúng là loại người gì cũng có mà:” Được, lời không hay nói trước, khi nào thanh toán tiền mới kết toán lương.”
“ Không cần, bán ngay chỗ các vị, làm hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, tiền hàng các vị thu là được, thanh thế lớn một chút, tôi làm cho anh một dự toán, khoản tiền này do anh trả.” Soái Lãng ngồi luôn xuống đối diện với Vương Tiểu Soái, không cần khách khí nữa rồi:
Thế này làm khó Vương Tiểu Soái quá, hàng trong tay mình là cái thứ gì, hắn biết quá rõ, thứ hàng giá 5 đồng mà đem tổ chức cả hoạt động thì không đáng, xua tay phủ quyết:” Chàng trai, tôi không chịu nổi lỗ đâu, vì một câu nói của cậu mà tổ chức cả hoạt động tiếp thị lớn, đến lúc không bán được thì ai chịu?”
“ Ha ha ha, ông chủ Vương xem thường người ta rồi, anh thực sự nghĩ tôi là người chạy ăn ba bữa đi làm công à?”
Soái Lãng cười khẩy, khi thế mười phần, móc chìa khoa ra bấm nút chống trộm, tức thì ngoài bãi đỗ xe vang lên tiếng còi báo động. Vương Tiểu Soái nhổm người nhìn, oa, là xe Buick, còn mới lắm, tuyệt đối không phải hàng second hand. Lam Đông Mai còn sửng sốt hơn, không ngờ Soái Lãng thuộc tầng lớp có xe hơi hẳn hoi.
“ Nói thật nhé ông chủ Vương, tôi không phải là thiếu tiền đi kiếm việc làm, chẳng qua là tôi nhìn trúng một em gái chỗ anh, muốn tiếp cận mà thôi ... Bán chút rượu của anh chẳng là cái gì, dựa theo cách của tôi, đảm bảo nửa tháng là xử lý hết hàng, thế nào?” Soái Lãng hất hàm rất ngông nghênh, lúc nói tới nhìn trúng một em gái, mắt còn cố ý liếc Lam Đông Mai:
Vương Tiểu Soái vì thế mà nhìn Lam Đông Mai với ánh mắt nghi ngờ, khiến cô cửa hàng trưởng rất thiếu tự nhiên. Từ một người đi xin việc thành đại gia đi tán gái, hai người sau khi bất ngờ, cái nhìn về Soái Lãng thay đổi không ít.
Giờ thì hoài nghi ít đi, nhưng toan tính tăng lên.
Soái Lãng nhìn cái bản mặt híp mắt trầm tư của Vương Tiểu Soái là đoán ra tám phần đang tính toán đấy, y tiếp xúc với loại thổ hào này nhiều lắm. Đừng thấy người ta viết chữ còn sai, tính sổ còn nhầm, đây là cái loại văn hóa thấp nhưng gian lắm, không chịu lỗ vốn đâu, Soái Lãng làm bộ muốn đứng dậy, nói:” Nếu anh đồng ý, tôi cùng anh thương lượng biện pháp chi tiết, vốn tôi không định nói chuyện này ra, nhưng mà thấy hai người không tin đành phải làm thế ... Không đồng ý thì thôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận