“ Khoan nào người anh em.” Vương Tiểu Soái thấy Soái Lãng muốn đi thì vội ngăn cản:” Vậy cậu phải đảm bảo với tôi, không thu hồi được chi phí thì sao?”
“ Ài, không phải rõ rồi à, gán xe cho anh ... Chi phí tiếp thị cùng lắm là vài nghìn thôi, số hàng này làm khó anh lâu rồi chứ gì, vừa giải quyết tâm bệnh cho anh lại còn có lãi.”
“Nói thế này đi, số hàng đó tính chẵn chỉ mười mấy vạn, không xử lý được tôi tự tiêu hóa, bỏ ra 5 đồng một chai mua về, thế đã được chưa? Đến thế rồi mà anh còn không dám thì tôi cũng thôi luôn ...” Soái Lãng làm ra vẻ tiền bạc là cái đinh, đi theo Cố lão đầu một thời gian, cũng thấy phong thái coi tiền như rác của Hoa Thần Dật, học được chút bản lĩnh đóng giả cao nhân rồi:
“ Được, làm ... Có điều nói trước, nếu mà lỗ vốn tôi theo cách cậu nói để làm, không khách khí đâu đấy.” Vương Tiểu Soái tuy bị khích, nhưng bản tính bủn xỉn thì không thay đổi:
“ Không thành vấn đề, một yêu cầu cho nhỏ, cho tôi đeo cái danh cửa hàng trưởng, để tôi tiện làm việc ... Tôi còn cần chọn vài người trong số nhân viên để tiện làm việc.” Soái Lãng tranh thủ ngay:
“ Chọn đi, chọn thoải mái, tán thoải mái ... Chỉ cần bán được, tôi đi kiếm gái cho cậu cũng được.” Vương Tiểu Sớn hớn hở, thấy Soái Lãng làm cao như thế, vừa dùng người siêu thị lại dùng địa điểm của họ, vậy không sợ y giở mánh khóe gì, bảo Lam Đông Mai:” Tiểu Lam, lấy cho Tiểu Soái bộ trang phục cửa hàng trưởng, thông báo cho phía dưới có cửa hàng trưởng mới tới ... Hai người phối hợp làm việc gọn gàng vào.”
Quả nhiên là thương nhân thấy lợi quên nghĩa, Lam Đông Mai bực bội lắm song vẫn phải vâng lời, vị kia còn thì thầm gì đó với ông chủ Vương, làm ông chủ cười suốt, lát sau mới thấy ông chủ Vương đi ra, tinh thần phấn chấn.
Vương Tiểu Soái kết thúc chuyến thị sát trong ngày, đi ra bãi đỗ xe, nhìn cái xe Buick mới cóng mà hâm mộ, sang hơn xe của hắn mấy lần, chỉ là biển số quen quen, nhíu mày một chút rút điện thoại ra …
…….. ……..
Công việc trong siêu thị nói mệt cũng không phải mệt, nói nhà chẳng phải là nhàn, từ lúc mở cửa tới khi đóng cửa có ba ca, từ thu ngân, vận chuyển, bảo an, mua sắm, gần như không ai rảnh rỗi, siêu thị kinh doanh hai tầng, mỗi tầng 500 m2, cần hơn 30 người.
Hàng hóa thì từ những thứ lớn như gạo, bột mì, tới những thứ nhỏ như kem đánh răng, đắt từ rượu một hai nghìn một chai, tới rẻ như đồ uống vài đồng, phải gọi là la liệt đủ loại.
Theo như thông lệ, Lam Đông Mai dẫn cửa hàng trưởng mới Soái Lãng đi một vòng, mỗi một khu hàng đều có hai ba nhân viên bán hàng, một mặt phụ trách tiếp thị hàng hoa, mặt khác ai cũng biết, là trông hàng.
Vì sao phải trông?
Khách đông thì loại người nào cũng có, ví dụ như khu thực phẩm phải đề phòng một số kẻ vô lương tâm cho quả vào mồm mài răng. Dân ta không có cái truyền thông tốt đẹp trước thử sau mua đâu, ăn miễn phí được một quả là hớn hở chạy ngay tránh người ta phát hiện.
Càng phải để phòng một số kẻ tâm thái không bình thường, chuyên đi bóp mì gói, vờ vịt xem rồi bóp nát mì bên trong. Đồ trang điểm cũng thế, phải đề phòng mấy thím mập dì béo không có việc gì làm bôi lên mặt để chơi.
Những món hàng nhỏ càng phải chú ý, không chừng người ta xé mác đút vào túi, thu ngân chẳng biết, dù sao bây giờ đạo đức suy đồi, đừng hi vọng khách hàng qua cửa tố chất ngày một cao. Mua kém đánh răng người ta cũng xé hộp ra xem canh có tráo bên trong không?
Soái Lãng chú ý nơi này quản lý khá nghiêm ngặt.
Đa phần công tác của nhân viên bán hàng là sắp xếp hàng, bổ sung hàng hết, lau dọn kệ, tổng thể mà nói may mà nhờ đống rượu không bán được kia, chứ người ta quản lý đâu ra đấy thế này, chẳng có cơ hội nào cho mình. Chui vào được cùng lắm là đi cầm chổi quét nhà, chứ đâu như bây giờ được một đám tiểu cô nương cúi người hỏi thăm, còn nhìn với ánh mắt hâm mộ.
“ Ừm, không tệ.” Soái Lãng gật gù với em gái béo ở khu thực phẩm, cái mặt ngốc ngốc giống miếng thạch:
“ A, tốt lắm.” Soái Lãng gật đầu, khẳng định sự quản lý ở khu thực phẩm đông lạnh, đối phương là bà chị ba mấy, mặt còn lưu lại dấu vết mang thai:
“ Ồ, cực kỳ tốt.” Soái Lãng mắt sáng lên, hai em gái ở khu đồ trang điểm đẹp cực, một em tóc vàng thẳng mượt, một em tóc quăn cầu kỳ, áo gile nhân viên ôm lấy thân hình nhấp nhô lên xuống, làm tân cửa hàng trưởng vô cùng có trách nhiệm hỏi han tỉ mỉ hồi lâu:” Tôi họ Soái, đừng khách khí, cứ gọi soái ca là được rồi.”
Hai em gái che miệng cười khúc khích, làm người ta xốn xang hết mức.
Mặc dù là cái chức chẳng có lương, nhưng ở môi trường nhiều em gái như vậy, rất hợp khẩu vị của Soái Lãng, không phải soái ca nhà chúng ta háo sắc hơn mạng, nhưng mà nói thế nào cũng thích hơn làm việc với một đống đực rựa đúng không?
Cho nên đi tới khu gặp em gái xinh xắn đáng yêu, cửa hàng trưởng Soái tán gẫu thêm vài câu, không quên giới thiệu cái tên rất nổi bật của mình. Nếu khu đó không có em gái nào xinh đẹp, cửa hàng trưởng Soái rõ ràng chỉ qua loa lấy lệ rồi đi.
Ngược lại Lam Đông Mai chuyên nghiệp hơn Soái Lãng nhiều, ai trang phục không chỉnh tề, thu ngân nào thao tác chậm chạp, nơi nào xếp hàng không ngay ngắn, rồi vì sao quét dọn không sạch. Đôi mắt phượng kia rất chuẩn, không tự mình xử lý thì gọi nhân viên bán hàng tới mắng một trận, xem chừng nhân viên rất kiêng kỵ cô.
Soái Lãng mấy lần liếc nhìn đều bị cô lườm cho, xem ra bị người ta coi thành đối tượng cạnh tranh bát cơm rồi.
Kỳ thực Lam Đông Mai quá lo rồi, chưa kể Soái Lãng tới siêu thị Gia Hòa có mục đích rõ ràng, hơn nữa y cũng tự nhận có muốn cũng không cướp nổi vị trí của em gái này.
Dấu ấn của Lam Đông Mai đã đóng lên từng người siêu thị này, cả buổi sáng đi loanh quanh cảm nhận rõ ràng nhất là mấy cô gái bán hàng trả lời rất ngắn gọn dứt khoát đúng trọng điểm, đó là do thường xuyên báo cáo với cửa hàng trưởng Lam mà luyện ra.
Lam Đông Mai mặc vest nữ công sở gọn gàng, dáng người yểu điệu mềm mại, đôi chân thon dài, tay cầm túi công sở, kính không gọng, gương mặt lạnh lùng toát lên khí chất mạnh mẽ. Đi tới đâu nơi đó trở nên yên tĩnh, đám nhân viên hớt hải chạy về chỗ, ngước mắt đợi chỉ thị, không dám ồn ào lộn xộn.
Bước chân của Lam Đông Mai rất đều, cứ như là được đo vậy, hiển nhiên là được huấn luyện chuyên nghiệp. Tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, còn tiêu chuẩn hơn cả người máy, chắc chắn cũng được huấn luyện rồi. Thi thoảng gặp khách hàng mỉm cười, khỏi phái nói đó là nụ cười rất chuyên nghiệp dây chuyền, dùng với già trẻ nam nữ lớn bé xấu đẹp đều thích hợp. Soái Lãng vòng vèo thăm dò, không ngờ được tổng bộ Gia Hòa phái xuống, thế ra là giúp ông chủ quản lý.
Xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật, nhưng mà mùi vị nghề nghiệp quá nặng, làm người ta quên đi giới tính của cô. Huống hồ người ta căn bản đề phòng Soái Lãng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận