Kỳ thực dưới bề ngoài tự tin của Soái Lãng che đây bao nhiêu thấp thỏm bất an thì chỉ mình y mới biết được mà thôi.
Suốt ba ngày trước mai phục chẳng có chút thu hoạch nào, chớp mắt một cái chiếc mũ cửa hàng trưởng chụp lên đầu, rồi hẹn được tiểu sư muội như mong ước từ lâu.
Cuộc sống sao lắm kịch tính như vậy.
Khi cửa hàng trưởng hết giờ làm mặc vest đồng phục, lái chiếc xe lừa được tới, túi còn có chút tiền chẳng làm mà có, trong ánh mắt hâm mộ của đám chàng trai cô gái chở Vương Tuyết Na đi.
Soái Lãng nhìn tiểu sư muội đã thay đồng phục bằng bộ váy liền thân, hai hàng cúc cài cao, váy vàng nhạt mang hoa văn hoạt hình, tựa như cánh bướm nhỏ khẽ đáp lên xe. Lúc cô cúi người lên xe, mắt Soái Lãng vô tình qua nhìn qua cổ áo trễ xuống, tích tắc thôi thấy bên trong là chiếc áo lót trắng bông thuần khiết, nơi đó cũng nho nhỏ như vóc dáng của cô, như chú chim câu non, nhưng càng say lòng người.
Thế là đầu óc y mất đi cảm giác phương hướng.
May mà tố chất tâm lý vẫn còn tốt, giữ được bề ngoài tự tin kiên cường của cửa hàng trưởng.
Xe lái đi, đầu óc Soái Lãng cũng khởi động, hẹn được Vương Tuyết Na rồi mà vẫn trong lòng vẫn chẳng chắc chắn tí nào, buổi chiều tranh thủ thời gian rảnh rổi, gửi tin nhắn cho đám anh em xin tư vấn.
Trước tiên là hỏi Bình Quả kinh nghiệm thực chiến phong phú, câu trả lời của Bình Quả là : Có thể mời ăn cơm thì có thể nắm tay, có thể nắm tay là có thể ôm, ôm được là hôn được, hôn được là có thể đi thuê phòng. Nhị ca, anh có làm nổi không đấy, không thì để em.
Soái Lãng lúc đó chẳng có tâm trạng đi lý luận với hắn, hỏi phương án cụ thể. Bình Quả gửi tin nhắn phản hồi càng đơn giản : Nhân lúc cô ấy không đề phòng ôm lấy, cô ấy có vùng vẫy cũng không buông tay, đối phó với cô gái nhỏ, chiêu này rất hữu dụng ...
Phương pháp này không xong, Soái Lãng nhìn Vương Tuyết Na ngồi đó, toàn thân mang khí chất thanh thuần dịu dàng như ánh nắng ban mai làm người ta nhìn thấy lòng lắng dịu, hồ sơ ghi đã 22 tuổi, nhưng trông như nữ sinh mười mấy, thi thoảng nở nụ cười trong vắt, y thấy mình chưa cầm thú tới mức ra tay được với cô gái thế này.
Vậy hỏi Mông Bự, tuy Điền Mông Bự hay kêu mình là xử nam, nhưng Soái Lãng biết thằng béo này ve vãn các em gái ở trung tâm máy tính nhiều lắm, hắn chỉ chiêu cũng không khó : Mặt dày vô sỉ mà chu đáo, ăn uống chơi bời tiêu tiền mạnh, thắng thắn bảy tỏ anh thích em, gọn gàng dứt khoát tránh đêm dài lắm mộng.
Đó là cách mà Soái Lãng từng dùng, cơ mà không hiệu quả cho lắm, mình lái cái xe mấy chục vạn, khoác lên người đồng phục cửa hàng trưởng mà chẳng thấy ánh mắt Vương Tuyết Na có chút sùng bái như mấy cô bé khác trong siêu thị.
Soái Lãng có chút nhụt chí, cô bé vừa mới vào xã hội, ý thức sùng bái vật chất còn chưa quá rõ ràng, cái trò này rõ ràng không có tác dụng rồi.
Hàn lão đại thì chẳng hỏi làm gì, hắn đang thất nghiệp kia kìa, hồi đại học đẹp đôi là thế, lúc nào cũng có nhau, cứ tưởng hai người họ thẳng một đường đi tới hôn nhân luôn. Đùng một cái, chỉ còn lão đại ngày đêm tơ tưởng.
Soái Lãng có nhiều anh em lắm, nhất là cái đám chơi với nhau từ lúc mặc quần thủng đít, cơ mà đám đó đánh nhau thì gọi, chứ chuyện này thì không dám nói, nếu hỏi cũng chẳng ích gì, thế nào cũng tương một câu : Ăn cơm trước thuê phòng sau, tránh không làm lòng ngứa ngáy.
Trước kia khi đi bán bảo hiểm, mỗi lần tụ tập ăn uống có nữ đồng nghiệp tham gia, chỉ cần uống nhiều chút nói vài câu lả lơi là có thể đi thuê phòng, chuyện nên xảy ra thì đều xảy ra hết rồi. Khi trời sáng nhìn thấy nhau trong trạng thái nguyên thủy cũng chẳng có gì kinh hoàng, tiếp đó là ... Nhìn nhau cười thôi, sau đó lại chiến thêm một hiệp nữa.
Đó thuộc về loại chuyện em chẳng thuần khiết, anh cũng không cao thượng, đều hiểu nhau cả, dù sao bữa tiệc ái tình ở đô thị quá xa xỉ, đôi khi không tránh khỏi làm bữa ăn nhanh an ủi nhau.
Nghĩ đi nghĩa lại, vẫn là lão đại hiểu lòng người nhất, khi Soái Lãng gửi tin nhắn hỏi, lão đại chỉ trả lời một câu: Nếu chỉ nghĩ tới chuyện lên giường làm tình thì không cần dạy ai cũng biết, nếu cậu muốn câu chuyện mỹ hảo, vậy thì tự quyết.
Vậy thế nào mới là mỹ hảo?
Soái Lãng đâu có biết đâu, cuộc đời y chưa tới mức nói là bi kịch, nhưng mà những thứ mỹ hảo à, y đã bao giờ được nếm trải, dù là cuộc sống hay ái tình.
À có, đó là khoảng tuổi thơ ngắn ngủi khi bà nội còn sống, nhưng bà đi xa lâu lắm rồi mang theo sự mỹ hảo đi, khiến y quên mất rồi.
Khi lần thứ ba quay đầu nhìn Vương Tuyết Na, trong lòng Soái Lãng nổi lên một khao khát, khao khát mỹ hảo, ánh mắt hai cười cũng tình cờ va chạm nhau. Vương Tuyết Na nhoẻn miệng cười, mày như núi, mắt như sao, răng như sò, nụ cười như bông hoe e ấp hé nở, Soái Lãng bị nụ cười đó khiến não sinh ra điện, khiến cả người tê tê.
“ Đi đâu nhỉ?” Soái Lãng hỏi câu rất ngu, là ngu thật, đầu óc y hiện giờ không hữu dụng cho lắm:
“ Anh hỏi em á?” Vương Tuyết Na ngạc nhiên, cứ nghĩ mọi chuyện đã được an bài thỏa đáng:
“ Đương nhiên phải hỏi rồi, anh phải săn sóc khẩu vị của em chứ ...”
Soái Lãng vụng chèo may mà còn khéo chống, cũng không thèm đóng giả quân tử nữa, mệt chết, ca ca cũng có phải cái loại đó đâu, nói thẳng luôn:” Muốn định mời em đi tới nhà hàng tây cao cấp, cơ mà đắt quá, ăn lại không no. Tới Pizza Hut, KFC, Mc Donald thì lại thấy thiếu chính thức quá. Muốn tới quán ăn Việt Thái không thì Nhật Hàn, vừa có phong cách lại không tục, có điều hương vị lạ nên sợ em ăn không quen. Còn tới quán ăn Trung Châu chúng ta à, quá loạn, uống rượu đoán tửu lệnh, nhà sau điên hơn nhà trước, không thích hợp ước hẹn ... Anh nghĩ đi nghĩ lại mà không ra.”
“ Vậy để em chọn nhé.” Vương Tuyết Na bị sự thành thật của Soái Lãng chọc cười:
“ Được!” Soái Lãng rộng rãi nói, có câu gì nhỉ, trong túi có tiền, trong lòng không hoảng, hôm nay chỉ lo em gái xẻo không thống khoải không thể hiện được sự hào phóng của mình thôi:
“ Vậy em hỏi anh, đây là cơm công tác hay là cơm mời? Hay là coi như lần trước em cám ơn anh.” Vương Tuyết Na nỏi:
“ Chuyện này ...” Vừa vặn đèn đỏ, Soái Lãng dừng xe thăm dò:” Chuyện này phải phân biệt rõ như thế à?”
“ Đương nhiên là phải phân biệt rõ rồi.” Vương Tuyết Nam giọng rất nhỏ, nhưng lại dứt khoát, kém chút nữa là đòi hoặc cô mời khách hoặc là cưa đôi rồi:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận