Ài, người IQ cao khó tránh khỏi EQ hơi thấp, phân định rõ tính chất thì phải phân rõ ai trả tiền, Soái Lãng không ngờ chủ đề dẫn tới đây, hơi mất không khí cùng kéo giãn khoảng cách, chẳng nghĩ gì nói luôn:” Em làm anh không thích rồi đấy, chẳng qua là một bữa cơm thôi mà, cần gì phân chia rõ như vậy. Với lại một đại nam nhân như anh để một cô gái nhỏ xinh xắn như em trả tiền cơm, hay là cưa đôi, chẳng phải mất mặt lắm à? ... Coi như là anh mời em đi, đã bảo em không phải khách khí mà.”
Ngữ khí có phải phần hào sảng của nam nhân, nhưng mà rõ ràng ý đồ làm lẫn lộn tính chất bữa cơm này, Vương Tuyết Na cười khúc khích, tuy hơi lỗ mãng, nhưng không thể phủ nhận nam nhân ở tình huống này ra vẻ một chút, sĩ diện một chút, rất là đáng yêu.
“ À mà đi đâu? Phải rồi, nhắc em nhé, bây giờ hay dở gì anh cũng là cửa hàng trưởng, đừng tiết kiệm tiền cho anh.” Soái Lãng tựa như nói đùa thêm một câu:
“ Hì hì, vậy thì tới hiệu Đức Trang đi, cách Đh Trung Châu gần một chút.”
“ Được ... Hả? Lẩu Tứ Xuyên cay lắm đấy, em ăn được không?”
“ Anh sợ cay à?” Vương Tuyết Na hỏi ngược lại:
“ Em còn không sợ, anh sợ cái gì?” Soái Lãng vênh mặt, thầm nghĩ bảo sao lần trước gặp trên mặt em gái này có mấy nốt trứng cá, ăn đồ cay mà không có bạn trai giải nhiệt, không sinh mụn mới lạ:
Mục tiêu đã xác định, từ đường Giải Phóng rẽ sang đường Kiến Thiết, đi không lâu tới nhà hàng Đức Trang trên đường Trung Nguyên, nơi đó cách Đh Trung Châu không xa.
Khi học đại học thi thoảng Soái Lãng cũng tới Đức Trang ăn rồi, giá cả không quá đắt, điều kiện cũng tạm, coi như tương xứng. Đánh tiếng với tiếp tân nhà hàng hồi lâu mới kiếm được chỗ đỗ xe, giờ trong thành phố nhiều xe, kiếm chỗ đỗ xe còn mất thời gian hơn cả đi đường.
Lúc xuống xe, tiếp tân ánh mắt quai quái nhìn cái xe đạp đặt sau cái xe đắt tiền. Soái Lãng chưa bao giờ tiêu sái thế này, ưỡn thẳng lưng, kéo thẳng bộ vest, trông có vài phần dáng vẻ nhân sĩ thành đạt. Vương Tuyết Na ở bên cũng khá bắt mắt, váy liền thân vàng cùng họa tiết hoạt hình, bím tóc dài đen nhánh, đeo cái túi đan rất cá tính, đi cách Soái Lãng không xa không gần, giống đôi tình lữ tiếp cận giai đoạn thân mật.
Lúc này tám giờ hơn, người không nhiều không ít, hai người ngồi xuống một gian cách cửa sổ không xa, phục vụ viên đưa thực đơn lên, Soái Lãng rất ga lăng đưa Vương Tuyết Na.
Tiểu học muội chẳng biết là không mấy khi tới đây ăn, hay là muốn tiết kiệm tiền cho Soái Lãng, chỉ gọi vài món ăn chay như rau muống, khoai tây, ngó sen, Soái Lãng thêm vào thịt dê thịt bò và hai món hải sản, gọi đồ uống và bia.
Truyền thuyết rằng mời một cô gái ăn cơm không thể quá rẻ, khiến anh trông có vẻ keo kiệt, đương nhiên cũng đừng quá đắt, thành ra phù phiếm hoang phí. Soái Lãng chẳng có kế hoạch hay kinh nghiệm gì cả, thôi thì vừa vừa một chút, phù hợp với thân phận giả trí thức trung tầng mà mình đang đóng. Còn hoàn cảnh à, không tính là quá ồn áo, khách ở đại sảnh chỉ gần một nửa, đều là nhà ba người hoặc là đôi tình lữ ngồi quanh nồi lầu nóng hổi, không khí rất tốt.
Vấn đề là ở tiếp theo, nói chuyện gì đây, từ lúc gọi món ăn xong là tim Soái Lãng đập lộp bộp, vì nói đề tài gì sẽ rất quan trọng.
Chính trị, kinh tế, thời sự thì mình chả hiểu cái cóc khô gì, minh tinh thần tượng à, mình mà nói minh tinh mình thích ra, em gái lại chả chạy mất. Vậy thi từ ca phú, lão đại chưa dạy được là bao. Ôi, thế thì nói gì đây, chẳng lẽ thẳng tuồn tuột nói, anh thích em, anh muốn tán em?
“ Này, Soái Lãng, anh nghĩ gì thế?” Vương Tuyết Na xua tay trước mắt Soái Lãng đang đờ ra, hỏi:
“ À, anh có nghĩ cái gì đâu?” Soái Lãng thầm trách, cái bệnh hay ngẩn người của mình phải thay đổi:
“ Vậy ... Anh mua xe bao giờ thế?” Vương Tuyết Na chỉ bãi đỗ xe ngoài cửa sổ, mặt ánh lên vẻ hoài nghi, cô không tin người thời gian trước tới thị trường nhân tài xin việc mua được xe, còn là xe đắt tiền như thế:
“ Anh mượn đấy.” Soái Lãng nói thẳng, vốn chuẩn bị nói anh rất kín tiếng, thuộc tầng lớp có nhà có xe, không biết vì sao ra tới miệng lại thành lời nói thật, cô bé này như có ma lực nào đó vậy:
“ Mượn à?”
“ Ừ, mượn, lần đầu tiên có cuộc hẹn, chẳng lẽ đạp xe đạp đi hay sao? Thế nên anh mượn tạm, ha ha ha.”
“ Vậy trước kia anh có bạn gái chưa?” Vương Tuyết Na đột nhiên hỏi một câu vô cùng hiểm hóc hoan toàn không liên quan tới vấn đề trước đó, răng trắng khẽ cắn cánh môi hồng, giống như đang nhịn cười:
Soái Lãng bị tấn công bất ngờ, nhất thời ú a ú ớ không biết nói thế nào, trong đầu xẹt qua một loạt kinh nghiệm tán gái xem trên mạng … hình như có chân ngôn, đi tán gái đừng nhắc tới bạn gái cũ, nói có thì mất không khí, nói không thì người ta không tin. Nhất thời Soái Lãng dồn vào thế khó, kín đáo quan sát tiểu sư muội, không ngờ nha đầu đó đang nhịn cười, bộ dạng ngây thơ cố ý trêu chọc người khác.
Móa, thế mà cũng được à? Ca ca nhìn nhầm người rồi.
“ Không cho né tránh, buổi trưa anh đóng giả cửa hàng trưởng hỏi em, em cũng phải hỏi anh, như thế mới công bằng.” Vương Tuyết Na truy hỏi, hai mắt cong cong, tựa hồ thích cảm giác chơi khó người ta. Kỳ thực từ ánh mắt đầu tiên, cô gái ngốc tới mấy cũng nhìn ra tâm tư chàng trai muốn tiếp cận mình, tuy trong này có thành phần cố ý trêu chọc, song một cô gái có nhiều thiện cảm hơn ác cảm với một chàng trai, sẽ đều làm thế.
Thiện cảm và thần bí, đó là bước đầu khiến nam nữ lún vào biển ái tình, mà với cô, Soái Lãng có cả hai.
Vương Tuyết Na nhìn Soái Lãng, bất giác nhớ tới hình ảnh vị học trưởng này luồn lách qua lại ở thị trường nhân tài, xúi bẩy mình làm chuyện xấu. Nhớ tới y nấp sau tờ báo đóng giả cửa hàng trưởng thăm dò mình, đương nhiên còn có cả bây giờ, cơ mặt co giật, lúng túng và xấu hổ gãi đầu gãi tai, trông tức cười vô cùng.
Cô liền cố ý nghiêm túc:” Anh không trả lời cũng được, phải tôn trọng bí mật riêng tư mà, chính anh nói.”
“ Không không không, anh không có bí mật riêng tư nào hết.” Soái Lãng thấy bầu không khí sắp đi xuống, mở miệng ngay, dưới sự bức bách của đôi mắt hạnh mày liễu kia, kích thích tố tuyến thượng thận đã đạt tới mức cao nhất, rất tự tin cũng rất chân thành:” Nói thế này đi, tình cảm giữa nam nữ hiện đại cũng giống như marketing vậy.”
“ Ý anh là sao, em đang hỏi chuyện khác mà, anh lôi kéo đi đâu vậy?” Vương Tuyết Na không hiểu liên quan trong đó, còn nghĩ Soái Lãng định quanh co đánh trống lảng:
Các cô gái luôn thích tra hỏi vấn đề này, nhưng không phải thành thật trả lời là tốt, né tránh càng tai hại.
Thực sự là câu hỏi không dễ trả lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận