“ Rất đơn giản, em thông minh như thế, tự mình nhìn ra được mà.” Soái Lãng có ưu điểm, đó là gặp phải tình huống gì, y cũng không quá hoảng loạn, lấy lại phong độ ba hoa:
” Ví dụ nam sinh nói với cô gái, anh giỏi nhất, anh sẽ mang tới cho em hạnh phúc, theo anh đi, đó chính là chào hàng, giống như em tiếp thị đồ dùng hàng ngày, ai lại nói đồ nhà mình kém chứ? Loại thứ hai, nam sinh nói với cô gái, cha anh là ông chủ, gia sản của anh có hàng trăm vạn, theo anh đi, sau này là của em ... Đó là thúc đẩy doanh số ... Còn có một loại nữa, nam sinh không cần nói gì, cô gái bị khí chất phong độ của nam sinh mê hoặc, tự động đi theo, đó là marketing.”
Vương Tuyết Na đầu tiên là hoang mang, sau đó là kinh ngạc, đợi Soái Lãng tay chống một bên cằm, ánh mắt thâm thúy tạo dáng nam nhân phong độ khí chất, cô liền cười khanh khách.
Phía bên kia Soái Lãng thở phào, lòng thầm hô, ôi mẹ ơi, quả bẻ lái này không dễ tí nào, thực ra, y cứ nói thôi, chả hiểu mình ba hoa cái gì, cứ có cái mà nói là được.
Không ngờ Vương Tuyết Na cười xong, ngón tay nho nhỏ chỉ Soái Lãng:” Vậy anh thì sao? Anh thuộc loại nào, anh đánh trống lảng đấy à?”
“ Ha ha ha, chuyện này còn cần nghi ngờ à? Em xem, xe anh đi mượn, quần áo ăn chực của công ty, nhà thì đi thuê, rõ ràng là hàng khó bán, bây giờ các cô gái đều thực tế, ai lại đi kiếm thứ hàng khó bán làm bạn trai?” Soái Lãng vài phần tự trào, vài phần đùa cợt, vòng vèo một hồi vẫn nói dối trắng trợn, vẫn nguyên tắc đấy, nói tới bạn gái cũ là đồ ngu:
Xem ra lời nói dối chân thật được Vương Tuyết Na chấp nhận, chẳng những chấp nhận còn cười nghiêng ngả, hai tay khẽ che miệng, mắt cứ nhìn Soái Lãng chằm chằm.
Nam nữ tiếp xúc quan trọng nhất là cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, chỉ có trong không khi đó mới xua tan ngại ngùng, từ xa lạ thành quen thuộc.
Vượt qua được bức tường đầu tiên, đúng là thoải mái hơn nhiều, Soái Lãng định lái xe sang, dồn hết tiền đóng giả phú nhị đại gì đó, ai ngờ lại bị ép phải tự chế giễu mình, nhưng vì thế có được không khí vui vẻ.
Đợi nồi lẩu nóng hổi được đưa lên, hai người lần lượt cho thịt, cho rau vào nổi, vừa ăn vừa nói chuyện cuộc sống sinh viên.
Vương Tuyết Na cẩn thận hỏi Soái Lãng những chuyện mình không hiểu, Soái Lãng thì thoải mái, thời buổi này những kẻ đáng ăn đòn quá nhiều, miệng không giải thích được thì lấy nắm đấm nói chuyện. Nói tới đó còn không quên gồng tay khoe cơ bắp, khoe cha mình là cảnh sát, chuyên bắt kẻ xấu, mình từ nhỏ đã được truyền thống tốt đẹp của gia đình hun đúc, tinh thần chính nghĩa cực cao, không cho phép bản thân trơ mắt nhìn chuyện bất bình diễn ra trước mắt.
Uống hết chai bia đầu điên, hai người trò chuyện càng thêm hợp ý, thậm chí Vương Tuyết Na đem chuyện Soái Lãng học sáu năm ra trêu, Soái Lãng càng tự hào, không có bằng tốt nghiệp vẫn đi làm hai năm, giờ cái quái gì cũng dám làm, chả ngán ngại công việc gì nữa.
Tất nhiên là cái phần năm xưa bị cha đuổi ra khỏi nhà, bị dồn tới đường cùng làm bằng giả đi kiếm việc thì phải loại bỏ, thế nào cũng phải quảng cáo bản thân thanh hình tượng tay trắng lập nghiệp, là thanh niên thời đại mới tự lập tự cường không dựa vào cha mẹ. Thêm vào mấy năm qua làm đủ thứ nghề, vì thế chuyện để nói cũng nhiều lắm, lúc thì làm tiểu học muội cười ngoặt ngoẽo, lúc thì dọa cô bé há hốc mồm nghe.
Cho tới khi bất tri bất giác ăn xong bữa, Soái Lãng tiêu sái búng tay gọi phục vụ tới tính tiền, Vương Tuyết Na không tranh trả tiền với y hay đòi chia tiền, làm Soái ca nhà ta mừng húm ...
Vì sao? Nếu khi mời một cô gái ăn cơm, có thể thản nhiên để anh thanh toán tiền, vậy chứng tỏ là có hi vọng. Nói không chừng ngày nào đó đi thuê phòng cũng tùy ý mình, tóm lại là nếu người ta tranh trả tiền là xong ... Kết thúc sớm cho đỡ đau khổ.
Ăn cơm xong lại đưa học muội về Đh Trung Châu, dọc đường đi tiếng cười không dứt, cảm giác khoảng cách biến mất rồi.
Soái Lãng nhân ra Vương Tuyết Na chẳng phải cô gái hướng nội như y nghĩ, còn hoạt bát lém lỉnh nữa, chẳng qua ít tiếp xúc nên ra ngoài rụt rè nhút nhát thôi. Như thế đương nhiên là tốt, bớt sau này hai người ở bên nhau đều im thin thít.
Tới cổng trường, nghiễm nhiên thành người thân thuộc, Soái Lãng đi ra sau xe lấy xe đạp xuống, bật đèn pha nhìn tiểu học muội đạp chiếc xe màu phấn hồng đi vào trường, tới tận khi không nhìn thấy nữa.
Chỉ đơn giản vậy thôi, với Soái Lãng đó là sự mỹ hảo, cảm giác đã lâu y không được trải nghiệm, đừng thấy con người y có chút hạ tiện gai góc, điều Soái Lãng khao khát chỉ là cuộc giống giản đơn như vậy mà thôi.
Vóc dáng nhỏ bé nhẹ nhàng đó, cái bím tóc dày đó, khi tới chỗ rẽ quay người vẫy tay, cách thật xa Soái Lãng vẫn cảm thấy nụ cười của cô, nụ cười làm mọi thứ trở nên đầy sức sống.
Lên xe rồi Soái Lãng vẫn nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt kia.
Lái xe về tiểu khu Quang Minh Đại Đông Quang, nhìn tấm biển sáng tạo tiểu khu hài hòa, Soái Lãng không còn nhổ nước bọt khinh bỉ nữa, thậm chí hết sức tán đồng.
Vào trong sân, vui vẻ chào hai chú thím nào đó y chẳng quen một cách nhiệt tình, bị người ta nhìn như nhìn thằng ngốc. Lên lầu bị xe đạp buộc ở cầu thang cọ xước tay, tới lầu ba bị hai con chó làm giật mình, tới tầng năm bị đống đồ lỉnh kỉnh làm vấp ngã. Soái Lãng đều chẳng bực bội, mở cửa lớn tiếng chào ba người anh em, làm ba tên quần đùi mình trần thấy vẻ lạc quan yêu đời của y mà thộn mặt.
“ Có nắm tay thôi mà xem anh vui thế kia à?” Điền Viên lắc đầu thở dài thương hại:
“ Nhị ca, em dạy anh cưỡng ôm cưỡng hôn, anh có dùng không?” Bình Quả hí hửng hỏi:
“ Không thể nào, sáng dậy mặt còn như mướp đắng, giờ thành xuân tới hoa nở, thuê phòng chưa?” Hàn Đồng Cảng càng ngạc nhiên:
“ Tư tưởng mấy người quá xấu xa, đừng có xúc phạm tình cảm thuần khiết của chúng tôi ... Lại đây nói chuyện, chủ yếu là Bình Quả, đóng gói cho anh một chút, anh hiện giờ là cửa hàng trưởng của siêu thị Gia Hòa, phụ trách tiêu thụ .... Rượu trắng Trung Châu của chúng ta.” Soái Lãng như hóa phép rút từ bên hông ra chai rượu, cứ như rút lựu đạn, loại 400 ml, đưa cho Bình Quả:
Bình Quả vốn làm quảng cáo, giơ chai lên xem:” Trời, đây là cái thứ sản phẩm thời đại nào thế anh, anh nhìn cái vỏ chai này đi điển hình của ngốc to thô đen, giờ có cả nhãn laser chống giả rồi, vậy mà còn nắp răng cưa, nhãn gì thế này hả, đóng bằng dấu gỗ à? Trời đất, đây là hàng thế kỷ trước hay sao ... Anh bảo em đóng gói làm sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận