Nghe giọng điệu của Bình Quả là biết ngay cái thằng này thuộc loại hư hỏng sớm, nhìn chai rượu mà thấy nhiều như thế, như Điền Viên với Hàn Đồng Càng còn ngó ngang ngó dọc chẳng hiểu cái gì kia kìa.
“ Thay nhãn, thiết kế cái khác là xong, đồ ngốc, rồi xung quanh làm vài cái hoa văn, dùng màu đỏ Trung Quốc, đóng lên mác hàng kỷ niệm 90, 100 năm gì đó, thế là là giải quyết được vấn đề đồ cổ. Dùng làm quà tặng đấy, thiết kế vui mắt vào ...” Soái Lãng an bài, y có tính toán ở siêu thị rồi, sau đó bị cô em robot cắt ngang:
An bài của Nhị ca có thể nói là tính toán từ góc độ chuyên nghiệp, nhưng Điền Viên chẳng quan tâm tới chuyện đó, nghe thấy Soái Lãng thành cửa hàng trưởng, chạy tới kéo tay:” Nhị ca, phải ăn mừng, chỉ hai ngày đã leo lên cửa hàng trưởng, quá ngầu, lương tháng bao nhiêu?”
“ Không có lương, chỉ bán thứ này thôi, bán được thì có tiền.” Soái Lãng không giấu diếm đám anh em:
“ Không có lương mà anh cũng dám làm à? Thứ này bán nổi bao nhiêu tiền, phần trăm chả ra cái rắm chó gì.” Điền Viên cướp lấy chai rượu, càng nhìn càng ngứa mắt:
“ Đúng đấy Soái Lãng, loại rượu này cả anh em mình còn chẳng thèm uống thì bán được cho ai? Cậu tinh minh như vậy sao lại thành hồ đồ?” Hàn Đồng Cảng nhìn mà lo:
“ Bằng vào thứ hàng nát giá dăm ba đồng, anh mang xuống quê tặng còn được, bán cho chó mua ... Anh tự móc tiền ra mua cho đỡ tốn công.” Điền Viên nhét chai rượu trả Bình Quả, có chút kinh nghiệm buôn bán là nhìn ra ngay tiềm lực của thứ này:
“ Mày nói dễ như bỡn ấy, tao mà mua được thì còn nói làm quái gì, hơn hai vạn chai đấy.” Soái Lãng trợn mắt lên:
“ Bao nhiêu?” Ba cái miệng cùng hỏi:
“ Ừm, hai vạn bảy nghìn, lẻ vài trăm không nhớ.” Soái Lãng thấy bị đám anh em nhìn như nhìn thằng ngốc, cười nịnh: “ Tôi cũng hết cách rồi, nếu không đồng ý bán cái này thì không được làm cửa hàng trưởng, mà không làm cửa hàng trưởng thì không hẹn được Tiểu Tuyết Na của tôi, vậy thì không có buổi tối lãng mạn hôm nay ... Này, này, đừng đi, cho mọi người biết, trong chuyện này có cơ hội kinh doanh lớn đáy, làm tốt tôi được người, anh em được tiền, cười lệch mồm luôn ấy chứ ... Không tin à?”
Nghe phải bán tới hơn hai vạn bảy nghìn chai, lại nghe Soái Lãng vì gái mà làm trò ngu, cả ba tức muốn điên, chưa đá cho là may, ai về phòng nấy, không thèm để ý tới lời dụ dỗ của y.
“ Đừng đi, đừng đi mà, chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của tôi đấy … lão đại, lão đại mở cửa.”
Soái Lãng đập cửa phòng Hàn Đồng Cảng, hôm nay vứt bỏ hết thể diện cũng phải mời ba anh em ra tay phổ độ, nếu không mình y không làm nổi.
…….. ……..
Siêu thị Gia Hòa, đêm khuya hôm qua trời đổ trận mưa rào, sáng nay cây cối bừng bừng sức sống, phủ một màu xanh mướt khắp nơi, sáng sớm từng làn gió nhẹ thổi tới mang theo không khí tươi mát, hết sức dễ chịu.
“ Nhị ca, nơi này có thể làm quầy triển lãm nhỏ, xếp rượu tạo hình, ở ngay phía chính diện, tạo thành tác động thị giác.”
“ Nhị ca, anh đừng thất thần, nghe em nói, nơi lĩnh thưởng trực tiếp đặt ở hai bên cửa, thuận tiện nhận là đi ngay, vé dự thưởng có thể mua ở sau quầy thu ngân, giảm bớt ùn tắc.”
Bình Quả được Soái Lãng lấy thân phận của nhân viên thiết kế công ty quảng cáo mời tới siêu thị điều tra nghiên cứu. Hắn làm qua rất nhiều hoạt động tuyên truyền quảng cáo lớn nhỏ, ý kiến đưa ra khiến trình độ nửa vời như Soái Lãng chỉ biết gật đầu, không bới móc làm gì. Hơn nữa còn khen ngợi không ngớt ý tưởng dùng hai nhãn nâng cao đẳng cấp chai rượu.
“ Thế nào? Thiết kế của em không tệ chứ?”
Soái Lãng tay cầm vẫn là chai rượu trắng Trung Châu, nhãn màu vàng cổ điển mà trang trọng, phối thêm hình ảnh vài thứ cây lương thực, thủ pháp tả thực đễ nhận viết, còn chất lượng hơn cả mấy nhãn laser lóng lánh. Phần kém nhất là thiết kế nắp răng cưa, được bọc thêm cái nhãn đỏ, đóng dấu sản phẩm chúc mừng 2 năm mở siêu thị, vòng giấy đỏ Trung Quốc kéo dài tới thân bình, giống như túi ba đồng ngoài chợ dán lên nhãn LV, đóng gói em gái nông thôn thành đại tiểu thư.
Có điều Soái Lãng không tin đây là thành quả của Bình Quả, chụp hình cái chai sau đó gửi cho ông chủ Vương Tiểu Soái, trợn mắt lên:” Mày bốc phét hả, trình độ mày chỉ biết thiết kế quần sịp, làm thế quái nào được thế này.”
Bình Quả nghe thế thì phật ý:” Anh xem thường em chứ gì, em làm cái nghề này bảy tám năm rồi đấy, ông chủ của em trước khi chuyển nghề chuyên in nhãn rượu, chỉ cần anh cho chai, em biết thành Ngũ Lương Dịch, Kiếm Nam Xuân cho anh xem, tin không?”
“ Biến biến, giờ là thời đại làm ăn chú trọng chữ tín, mày làm hàng giả còn dám nói ra. Cứ quyết định thế đi, hai vạn bảy nghìn ba trăm .. Thôi thêm 700 cho tròn số ... Buổi tối trước 8 giờ mày làm xong cho anh mang cả hàng lẫn người tới, tạo hình quầy triển lãm do mày làm.” Soái Lãng chỉ huy rất có phong phạm của cửa hàng trưởng:
“ Anh, một cái tính 0.7 hào, anh là anh em, cho nên em giảm giá tính 0.6 hào, thêm vào dây màu, trang trí ... Tóm lại cả đống ... Anh xem, anh em ruột thì tiền bạc cũng phải tính rõ ràng, em không tạm ứng trước cho anh đâu.” Bình Quả rút máy tính cầm tay ra tính toán, đưa dự toán tới:
Tổng cộng 2900 đồng, Soái Lãng xem trừng mắt lên.
Bình Quả giật mình nhảy ra sau:” Anh, em không tính thêm đồng nào.”
“ Không thể nào, ông chủ của mày chia cho mày bao nhiêu phần trăm.” Soái Lãng từ từ bước tới, thằng này lừa ai vậy:
“ Không nhiều, một vụ làm ăn chỉ được hơn 5% một chút thôi.” Bình Quả khẩn khoản nói, chỉ sợ Soái Lãng mặc cả thì chịu không nổi, nhị ca chặt chém người ta kinh lắm:
“ Xì, làm dự toán kiểu mày thì nghèo là đáng đời. Đây, nhận lấy con số này, tối tới anh đưa tiền cho …” Soái Lãng lấy bút thêm một gạch vào số tay của Bình Quả, trả lại hắn:
Bình Quả thấy số "2" được Soái Lãng thêm một gạch dưới chân thành "3", thế là được thêm 1000, biết nhị ca đặc biệt chiếu cố mình, thái độ xoay chuyển tức thì, như chó con vẫy đuôi:” Anh đâu phải là anh trai em, anh là cha mẹ em, không cần nói nữa, lúc khác em mời anh ... Té ra Nhị ca xâm nhập nội bộ siêu thị để kiếm phúc lợi cho anh em.”
Nội ứng ngoại hợp làm sổ giả, dù trừ thuế cũng kiếm không ít, bỗng dưng bỏ túi một khoản kha khá, làm Tiểu Bình Quả cười lệch mồm, vội vàng biểu lộ trung thành và kính yêu với Nhị ca.
Soái Lãng đẩy mặt lợn của hắn sang bên:
“ Làm cho tốt vào, không chỉ có lần này đâu, nghe anh thì mày có lộc, buổi tối tới sớm vào, gọi cả thằng Mông Bự tới ... Nói gái nơi này vừa xinh vừa nhiều, nó tới ngay.”
“ Vâng vâng vâng.” Bình Quả rối rít gật đầu, cáo từ Nhị ca, mừng rỡ chạy mất:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận