Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Dư Tội (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 82: Nụ hôn vong tình.

Dư Tội (Dịch) (Đã Full)

  • 206 lượt xem
  • 1648 chữ
  • 2023-06-16 21:35:33

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 Giám đốc Trần tuy tuổi còn khá trẻ, nhưng làm nghề này lại đủ lâu, đã thấy hết thói đời ấm lạnh, nhìn kỹ tiểu soái ca, không nghĩ ra lý do chàng trai này nộp lên ví tiền cả vạn đô la HK như thế, ánh mắt nhìn Uông Thận Tu trở nên hết sức hứng thú:” Có thể nói cho tôi vì sao không? Kỳ thực tôi trông coi cậu không nghiêm, cậu muốn đi rất dễ, nói thật, nơi này chẳng ai coi cậu ra gì, chúng tôi chẳng tính toán chút tiền đó, muốn cậu ăn đòn cho nhớ thôi.”

Uông Thận Tu trả lời hết sức bình thản: “ Không vì sao, khách boa thì tôi nhận, nếu khách mất đồ, tôi cầm thì không yên lòng.”

Không giống nói dối, giám đốc Trần vẫn bán tín bán nghi: “ Thật thà ở nơi này không đáng một xu, cấp dưới của tôi có đủ loại, không có loại thật thà, nên đây không phải phẩm chất đáng khen đâu.”

“ Nếu tôi nghèo chỉ còn ưu điểm này thì tôi không nỡ bán rẻ nó vì mấy vạn đồng đâu, giám đốc Trần, kỳ thực tôi chẳng nghĩ gì nhiều, đơn giản không phải của tôi thì tôi không lấy thôi.” Kỳ thực khi đó Uông Thận Tu sợ quá nên nộp lên, hắn đâu có biết nhân viên nơi này chẳng sạch sẽ, chỉ sợ khách vip nào đó mất đồ làm ầm lên thì mạng của mình xong, giờ biết rồi nếu xảy ra chuyện này lần nữa, chắc hắn không khách khí:

Chuyện này chẳng bị giám đốc Trần phát hiện, thấy anh chàng này khác người, đẹp trai, mồm ngọt, biết tiếng Anh, nhìn người chuẩn hơn kíp trưởng, hiếm có nhất là biết giữ mình, không lang chạ với mấy cô nương tịch mịch ở hộp đêm, chứ bằng vào cái mặt này, đám cô nương kia không bỏ qua.

“ Đi tới phòng tài vụ nhận tiền thưởng, mai mặc đồng phục kíp trưởng tới quầy trước.” Giám đốc Trần trầm tư một lúc đề bạt, tưởng Uông Thận Tu phải vui mừng lắm, ai ngờ mặt cắt không ra máu vô cùng khiếp sợ: “ Làm sao vậy hả?”

“ Tôi, tôi không có CMT, giám đốc để người khác làm đi, tôi ...” Uông Thận Tu lắp bắp:

“ Không sao, giờ CMT không đáng tiền, người mới đáng tiền.” Giám đốc Trần phì cười phẩy tay: “ Thôi đi đi.”

Uông Thận Tu xoay người đi, tay đỡ tim đạp thình thịch, muốn hô lên, trời ơi tri kỷ, có người nhận ra tài hoa của anh rồi, anh không cần bán thân cũng được thăng chức.

Không bao lâu sau nhận được một xấp tiền dày, hắn nhớ tới cách thời gian báo danh không xa nữa, bất giác so sánh công việc nhẹ nhàng lương cao này với làm cảnh sát gian nan, tâm tình phức tạp, luôn mồm lẩm bẩm, mình là cảnh sát, mình là cảnh sát, không thể để đạn pháo bọc đường bắn hạ.

“ Tiểu Vương.” Tiếu Nhi là tiểu thư đầu bảng của Đế Hiệu, ăn mặc giống như chuẩn bị đi ra ngoài, từ trên cầu thang đi xuống, hết sức tự nhiên khoác tay Uông Thận Tu, cười ngọt: “ Chẳng mấy khi được nghỉ, đi dạo với tôi đi.”

Rồi đạn pháo chưa bắn được đã bị ổ ôn nhu làm chao đảo, Uông Thận Tu từ chối rất không kiên quyết: “ Tôi, tôi phải làm việc.”

Đừng thấy Hán Gian này thường ngày trước mặt anh em ba hoa bốc phét như từng trải tình trưởng lắm, kỳ thực đều hoang tưởng ra thôi, cả bọn trừ một hai tên có kinh nghiệm đau thương thì đa phần chưa biết mùi nữ nhân là gì hết, nhát gái kinh khủng, toàn chỉ nói mồm chứ vẫn là những chàng trai thuần tình.

“ Thôi đi, cậu đã lên kíp trưởng còn làm gì nữa, phải rồi, nghe nói được thưởng, phải mời cơm tôi đấy.” Tiếu Nhi lấy đầu ngón tay chọc Uông Thận Tu một cái:

Cái nơi này chẳng có bí mật gì, giám đốc chung tình với chàng trai nhặt về, ai cũng biết, chàng trai này cũng được lòng người lắm, mỗi ngày chị em tới phòng vệ sinh gặp hắn, không bẹo má thì cũng háy mắt hỏi một câu ám muội, Tiểu Vương, đã rửa sạch chưa.

Ai mà ngờ định đi ăn quịt một bữa sau đó tuyên bố đầu hàng số phận mà lại leo lên vị trí này, Uông Thận Tu phát hiện Tiếu Nhi cứ nhìn mình chằm chằm, vội lấy toàn bộ tiền trong người đưa tới: “ Chị Tiếu, tôi chỉ có chừng này ... Tối hôm đó thực sự là cùng đường rồi mới tới đây kiếm bữa cơm, định bụng thà bị cảnh sát giam còn có cái ăn, không cố tình trêu đùa chị thế nên ...”

Tiền thưởng cùng với nửa tháng lương cho nhận trước, tính ra không phải ít, không ngờ Tiếu Nhi sầm mặt, Uông Thận Tu nượng ngùng thu tiền về, Tiếu Nhi giật lấy, sau đó đút vào túi hắn, vỗ cái má trắng trẻo: “ Giờ tôi tin cậu là thằng ngốc rồi ... Đừng sợ, có chị đây, không để cậu rơi vào đường cùng nữa đâu, đi, chúng ta dạo phố.”

Uông Thận Tu bị kéo đi trong ánh mắt hâm mộ của đám bảo an, Tiếu Nhi tên thật là Hàn Tiếu, mà kỳ thực cũng không biết có phải tên thật không, như giám đốc Trần nói, không quan tâm CMT, chỉ quan tâm tới người.

Tiếu Nhi còn cố ý ôm tay Uông Thận Tu càng chặt, đi qua đại sảnh nói lớn: “ A Bảo, nói với họ, từ nay Tiểu Vương là do tuôi nuôi, đừng nhăm nhe chồng của tôi.”

Bảo kê phì cười, đám chị em thừa tiền không biết ném đi đâu, thường nuôi một hai tên mặt trắng, Uông Thận Tu "á" một tiếng, bỗng nhiên vấp ngã làm đám chị em cười rũ rượi.

Mình phải kiên trì, mình phải kiên trì, nhất định gần bùn mà chẳng hôi tay mùi bùn.

Hôm nay là ngày trời đẹp, gió mát thổi vi vu, Hàn Tiếu nắm tay tựa người vào vai Uông Thận Tu, nam thanh nữ tú khiến không ít người ngoái đầu nhìn.

“ Chị Tiếu, mặc dù mặt tôi hơi trắng một chút, nhưng tôi không phải loại mặt trắng, chị muốn nuôi tôi là tuyệt đối không thể được.” Uông Thận Tu một hồi đấu tranh tư tưởng, nghiêm túc nói:

Hàn Tiếu giương đôi mắt đẹp được kẻ vẽ hết cầu kỳ nhìn Uông Thận Tu như muốn hỏi nguyên nhân, nam sinh này nghiêm túc như vậy, rõ ràng câu nói đùa của mình làm tổn thương tự tôn rồi.

Uông Thận Tu bổ sung: “ Tôi nuôi chị còn có thể suy nghĩ.”

“ Cậu nuôi tôi á?” Hàn Tiếu tựa hồ nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời này:

“ Chị đừng cười.” Uông Thận Tu hơi đỏ mặt, luôn có chút áy náy với cô gái này, dù sao hôm đó lừa người ta một phen, chủ động nắm tay Hàn Tiếu: “ Không nuôi được cả đời thì cũng nuôi được một ngày chứ? Hôm nay chị muốn mua gì, tôi trả.”

Hàn Tiếu không cười nữa, ngây ra nhìn Uông Thận Tu, giống như bị hắn làm cảm động, thình lình kéo hắn xuống, nhón chân lên đặt lên môi hắn một hôn say đắm, bất chấp Uông Thận Tu vùng vẫy, bất chấp giữa đường người qua người lại tròn mắt nhìn.

Tổ chức thân yêu, cứu tôi với, tôi sắp sa đọa triệt để rồi!

…… ………….

Phì một cái, đầu tiên là Lâm Vũ Tịnh không nhịn đường cười, vội vàng che miệng quay đi, tiếp đó là Cao Viễn, Lý Phương Viễn và Vương Vũ Vi cố tới mấy cũng không nhịn được cười.

Chỉ có mỗi Đỗ Lập Tài không cười, mặt hắn co giật như bị côn trùng đốt, vì mang tôn chỉ trị bệnh cứu người, tránh đám học viên kia càng ngày càng xa rời tổ chức, mấy ngày qua hắn và tổ hành động nghĩ không ít cách, đầu tiên là mượn xe cảnh sát địa phương, đi loanh quanh khu vực số 8, số 5, số 1, để mấy sòng bạc công khai của chúng không hoạt động được, đám nhãi đó cũng nhanh, nghe tiếng xe là biến mất.

Sau đó Vương Vũ Vi mò ra được một tên gian thương chuyên nhận dán quảng cáo ngoài đường, vừa mang phù hiệu cảnh sát ra, gian thương nhân lúc hắn không chú ý chuồn mất.

Ôi thời buổi này, nhất quan nhị phú tam cảnh tứ phỉ, đều là loại không chọc vào nổi, không chạy thì sao?

Thế là mấy đường kiếm tiền của đám sâu hại đều bị bóp chết.

Nhưng còn có một vị khá khó xử, là số 4 tới hộp đêm, Đỗ Lập Tài dẫn Lý Phương Viễn tới hộp đêm Đế Hiệu, lấy cớ cùng dân cảnh kiểm tra, trùy lùng tội phạm bỏ trốn. Gặp được học viên tên Uông Thận Tu làm công nhân vệ sinh, cũng nghe nói vì cùng đường tới ăn quịt, sợ có chuyện ngoài kiểm soát, theo dõi nhiều ngày, vậy mà xử trưởng Hứa lệnh không cho kinh động.

Hôm nay kết quả mang về là đoạn phim một đôi tình lữ hôn nhau cuồng nhiệt giữa phố, không phải số 4 thì là ai, mà đối phương là một tiểu thư của Đế Hiệu, theo ngôn ngữ của chính quyền là: Cô gái lỡ bước.

Ngày đêm lo lắng, không ngờ người ta lại tiêu diêu trong ổ ôn nhu, Lý Phương Viễn không dám nói, sợ số 4 thành trò cười cho đồng đội. Song chuyện này có vấn đề, rõ ràng là ăn không trả tiền bị người ta đánh một trận, giờ lại nghênh ngang tán gái, huyền cơ trong đó, chỉ nhìn kết quả khó mà lý giải.

Dâm nam dục nữ, nếu để phát triển tiếp chắc chắn không có chuyện gì hay ho.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top