Luôn có một mối quan hệ, lưng chừng xúc cảm, nói cũng chẳng đành, nhưng buông lời yêu thì tâm cũng vô vàn thổn thức. Cứ thế mà, âm thầm, chẳng thể nào hơn hai chữ bạn bè.
Luôn có một mối quan hệ, yêu chẳng đành, nhưng cũng không cam tâm làm bạn. Ta biết, nếu có lỡ nói ra, đến cái danh bạn bè, cũng chẳng thể nào níu giữ được. Có phải chăng, vì đã quá hiểu nhau, vì ở bên cạnh nhau đủ lâu, để biết rằng, dù đã rõ hiểu hết tâm nhau, nhưng chẳng thể nào tiến xa hơn nữa, làm thế nào để thay đổi vị trí bạn bè trong nhau, hai chữ người yêu, đến độ nghe còn hụt hẫng.
Làm gì có chuyện bạn thân giữa đàn ông và phụ nữ. Hoạ chăng trong lớp vỉ bọc bạn bè mãi, cái tình yêu thấp thỏm bấy lâu, có chết đi được không? Tại sao lại giày vò mãi thế này. Đàn ông, phụ nữ, khi đã ở bên cạnh nhau đủ lâu, có cần chi thêm một danh phận, hay tự ngầm hiểu cái cảm xúc này, đến khi một trong hai len lỏi tình ái mãnh liệt hơn, kẻ còn lại sẽ lẳng lặng mà đi?
Ai cũng từng đi vào cái đường cùng đáng chết này đúng không? Tôi cũng chẳng khác gì. Cái cảm giác mắt luôn dõi theo một người-bạn-thân, chỉ là chuyện trò thân mật cùng ai kia, tự nhiên nơi ngực trái đau đến lạ kì. Có phải là ghen? Mà, giữa cái danh phận bạn bè, làm gì có được cái quyền chiếm hữu một ai, huống hồ chi là cản ngăn hạnh phúc. Rõ là buồn cười. Giá mà một lần tôi được phép chính thức ghen tuông.
Mối quan hệ đó, rõ ràng không phải xuất phát từ một phía, mà là cả hai, dù vậy cũng chẳng dám mừng vội để yêu nhau. Vì biết rõ ràng, khi có một người yêu, sẽ mất đi một người bạn, mãi mãi là vậy. Người yêu và bạn, không lựa chọn có được không?
Đàn ông mà, có vẻ giản đơn hơn phụ nữ, yêu là yêu, thế thôi. Tôi không tự đề cao nhân phẩm của các chàng, miễn người mình yêu được hạnh phúc, thì bản thân cũng đủ đầy niềm vui. Nhưng, đa phần là vậy. Đàn ông, có thể tự tìm ra mọi lý do để buộc tội chính mình hơn là trách cứ người mình yêu. Vậy thì, việc lỡ yêu một người-bạn-thân, cũng chính là đàn ông sai có phải không?
Đàn ông, họ biết, khi còn là bạn, có lẽ sẽ thoải mái hơn, không chút giấu che, cũng chẳng phải nghĩ suy quá nhiều. Còn yêu, là một chút riêng tư, đậy che một phần xúc cảm. Với đàn ông, tình yêu còn là một sự chiếm hữu cho riêng mình. Họ sợ, khi cái tôi đi quá xa, người yêu mất thì chẳng đành, cái mà khiến họ đau đáu mãi, mất một cô-bạn-thân.
Tôi không khuyến khích các chàng trai làm thế này, nhưng mà, suy nghĩ kĩ lại, yêu mà không nói ra, thì chẳng phải là đàn ông nữa. Cứ làm liều một lần xem sống, chết ra sao. Vì cảm giác ấp ôm một mớ xúc cảm cho riêng mình rất khó khăn, chi bằng nói ra có phải nhẹ lòng hơn không?
Giá mà bây giờ có ai cho tôi một chút dũng khí của một gã trai trẻ trong cái độ tuổi khát khao một người phụ nữ bên cạnh mình, để tôi có thể đứng trước một cô-bạn-đang-thân kề cạnh: "Đừng làm bạn nữa, hãy làm người yêu".
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận