Cảm giác kinh khủng nhất không phải là sau chia tay, mà là khoảng thời gian chờ đợi một mối tình không có kết quả, cứ cứng đầu hi vọng, thật là tồi tệ.
Là cái cảm giác, nhìn thấy rõ nhau, nhưng tâm thức chỉ là một người đang vọng tưởng, cái màn hình cứng đơ kia, cách ngăn tất cả, bất lực chẳng biết làm gì.
Là cái cảm giác, phải lấy dũng khí xoá đi từng dòng tin nhắn, từng bức hình chung. Chẳng nỡ, nhưng cũng đành. Giá mà ai đó hiểu, kí ức đẹp luôn là thứ gặm nhấm nỗi đau, từng ngày, từng giờ, huống chi là cả ngần ấy năm.
Là cảm giác, giữa lòng thành phố nô nức, như muốn ngừng thở, bỏ ngoài tai tất cả mọi xô bồ, ngồi bệt giữa lòng đường, tay bấm vội, muốn gọi cho một người lạ, nhưng số thì như đã thuộc nằm lòng, chỉ một giây nữa thôi, nhấn nút gọi, trải hết lòng này rồi thôi, nhưng sẽ được gì? Càng đến gần hay lại càng xa cách? Thế rồi lại thôi, nhìn dòng xe cứ không ngớt tấp nập, ước gì có ai đó đợi mình, như mình đã đợi người.
Giá mà ai hiểu, cảm giác cô đơn đến nghẹn lòng, nó tồi tệ đến thế nào. Giá mà ai đó hiểu, kẻ cả ngày luôn niềm nở nụ cười, hằng đêm, họ đã trải qua những gì. Ai rồi cũng phải mạnh mẽ, cười thật tươi, vui vui vẻ vẻ, tất yếu, hàng ngàn người ngoài kia, chỉ hi vọng duy nhất một người hiểu, không có người, cũng sống tốt đấy thôi.
Người ta hay bảo, đêm khuya luôn khiến người ta phải buông bỏ những lớp mặt nạ mà hằng ngày cố gắng mang, khó mà có một ngoại lệ. Hoá ra, không có người, cố gắng mấy, cũng chỉ là hư vô.
"Thời gian giết chết cuộc tình còn đau hơn giết chính mình."
Là cái cảm giác, ngồi nơi quán quen, bài nhạc cũng bỗng hợp tâm trạng, tim len lỏi một chút đau bất chợt, tự khi nào, ngồi quán cũ mà lại khắc ghi từng câu chữ những bản nhạc được phát thế này. Tìm quên từ những kỷ niệm xưa cũ luôn là con dao hai lưỡi. Hoặc là thấy mình khờ mà vội bỏ, hoặc là cứ khờ mà cố chấp hi vọng, càng muốn quên lại càng da diết nhớ.
Là cái cảm giác, bỏ mặc tất cả lời yêu thương, để chờ đợi duy nhất một người, nó phũ phàng với đời, người lạ thờ ơ với nó. Thế đấy, đời luôn có những lối mòn trớ trêu, đi mãi, chẳng tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Con người là như vậy, cái càng không có lại càng cố chấp đuổi theo, những điều đơn giản có thể chạm vào, lại chẳng thèm để tâm.
Không phải cuộc sống này, người tốt chết hết ở đâu rồi, mà là, hoặc sẽ là người, hoặc không là ai cả.
Giá mà ai đó hiểu, cái cảm giác khi phải chờ đợi sẽ thế nào, thì lúc đó, liệu người có yêu tôi, như cái hi vọng mà tôi đã ấp ủ ngần ấy tháng năm.1
- Hoàng Duy -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận