Ấy là khi bản thân nhận ra trên thế gian này, tình yêu vẫn lửng lơ ở đâu đó, và đợi chờ một người lại là điều chẳng thể tiếp tục.
Ấy là khi thức dậy và soi gương, mắt môi buồn bã, và chính mình chẳng còn nhận ra một cô gái vui vẻ ngày nào trong gương.
Ấy là khi tự trở nên vô cảm với mọi thứ, thờ ơ với mọi người, không còn đoán định được mình đang vui hay thực sự mệt mỏi chán chường. Một thứ xúc cảm hỗn độn và rối ren không thể gỡ bỏ.
Vậy thì buông bỏ hết mọi chuyện đã qua, mọi kỷ niệm đã cũ mà sống mới - sống một cuộc sống luôn phải yêu thương bản thân mình trước!
Yêu thương bản thân mình trước khi nhận lấy tình cảm một ai đó, mặc cho người ta nói mình ích kỷ, nhỏ nhen. Chúng ta chỉ có một tuổi trẻ, một cuộc đời và vài mối nhân duyên. Nếu cứ để bản thân tuột dần theo những thứ tiêu cực thì tuổi trẻ sẽ mau phai lãng, và lại vì ai đó mà tự trách những niềm đau. Chúng ta có quyền tự quyết định sẽ làm gì hay không làm gì, sẽ giữ lại hay buộc lòng buông bỏ, sẽ chấp nhận hay từ chối những gì. Chúng ta có quyền đối xử tối với bản thân mình, thù đừng để bản thân phải rơi vào những nỗi đau tuyệt vọng, những niềm thương nhớ đến xót xa. Chúng ta có thể kết thúc những mối quan hệ khiến mình khó chịu, buồn khổ. Người không xứng đáng thì buông tay. Người không đáng nhớ thì quên đi.
Đừng bao giờ mong chờ người khác mãi mãi bên mình, bởi cuộc đời là vô vàn những điều không thể nói trước. Nay có thể cho người này là tất cả, nhưng ngày sau họ lại chỉ là một ký ức mơ hồ. Vậy ra chỉ còn lại bản thân mình, thì tội mà không sống vui vẻ với tuổi xanh. Cứ đối xử tốt với bản thân trước đã: học những điều mình thích, làm những việc mình muốn, yêu những điều mình có. Cứ xinh đẹp và tự tin, cho dù bản thân luôn tìm kiếm một bờ vai, một bàn tay đủ an toàn và ấm áp. Cứ vô tư đi, mặc cho mọi lời xấu đẹp của kẻ khác, bởi họ đâu có sống cuộc sống của chúng ta, đâu có mang lại hạnh phúc cho chúng ta.
Học cách yêu thương bản thân cũng là học cách tha thứ cho người khác và cho chính mình. Những gì chúng ta cho là lỗi lầm trong quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nếu cứ ôm giữ giận hờn, oán trách thì bản thân sẽ bỏ lỡ hạnh phúc ở phía trước. Hãy cứ xem những tổn thương, những nỗi đau, những trách móc ấy là chất xúc tác giúp chúng ta trưởng thành hơn, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn.
Vậy nên không phải lúc nào chúng ta cũng buộc lòng phải vì một người mà hi sinh tất cả, phải vì một chuyện mà đau khổ cả đời. Điều quan trọng nhất là biết nhận ra đã đến lúc chúng ta phải yêu thương bản thân mình trước, để buông bỏ những điều không đáng giữ, và quên những điều đáng phải quên!
- Cát Cánh -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận