Trong lúc này Hồng Bình cực kỳ vui vẻ, đối đãi với Tưởng Vân Sinh cũng ôn hòa thêm mấy phần.
Tưởng Vân Sinh bận rộn đã nhiều ngày, cuối cùng cũng nhận được nụ cười của giai nhân, tinh thần phấn chấn hẳn lên, định ra một lời mời --- Ngày mai có lẽ các vườn mai trong thành sẽ nở rộ. Hắn phái người đưa rượu đến, còn mua thịt heo rừng do thợ săn địa phương bắt được, cũng đã chọn chân giò heo ngon để kho trong nồi sắt.
Ngày mai đạp tuyết tìm mai, ở trong vườn mai lạnh lẽo, lại có thịt kho cùng vò rượu, chẳng phải rất tuyệt sao?
Hồng Bình hứng thú bừng bừng đồng ý cuộc hẹn, sau đó hồi phủ cùng với Tiếu Nương.
Còn Hoắc Tùy Phong cũng đi theo các nàng trở về gặp nghĩa phụ.
Đợi khi vào đến nội viện, Tiếu Nương không nhịn được nhắc nhở Hồng Bình. Nàng ấy với Tưởng công tử đã giải trừ hôn ước, tuy có thể tha thứ những gì lúc trước hắn bị cha liên lụy, nhưng tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách. Giống như nàng cùng Thịnh Hiên, từ khi hai nhà giải trừ hôn ước thì không hề gặp mặt hay thư từ qua lại nữa.
Đây mới là khuôn mẫu tốt nhất của quan hệ giữa nam và nữ sau khi giải trừ hôn ước.
Hồng Bình lại nghiêm túc nói: “Chờ cha ta trở về, ta sẽ cầu ông nối lại hôn ước với Tưởng gia. Ta đã lớn như vậy cũng nên lập gia đình.”
Lời này chắc chỉ có người như Hồng Bình mới có thể tùy tiện nói ra. Tiếu Nương cũng không phải là người thời đại này, đương nhiên sẽ không khiển trách nàng không biết xấu hổ không biết thẹn thùng, mà chỉ yên lặng ôm quyền hướng về phía Hồng cô nương, biểu thị sự khâm phục từ tận đáy lòng.
Hồng Bình đẩy đẩy bờ vai của nàng một chút, giải thích: “Ta cũng biết đạo lý ngựa tốt không quay lại ăn cỏ cũ. Nhưng nếu không ăn ngọn cỏ Tưởng Vân Sinh này, đời ta sẽ không yên ổn. Thuộc hạ của cha ta rất nhiều, lúc cùng lăn lộn ta luôn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bọn họ mọi mặt. Thế nhưng khi ở cùng một chỗ với Tưởng Vân Sinh, ta cảm thấy trên đời này có nhiều việc ta không giỏi. Ở bên cạnh hắn, ta mới cảm thấy mình là một nữ nhi, cần có người trông nom, cần có người hỏi han ân cần…”
Ý tứ bên trong lời nói của nàng ấy, Tiếu Nương đương nhiên hiểu rõ. Không phải là trên thế gian không có nhiều người giỏi giang hơn, thế nhưng mấy cô nương tốt có bản lĩnh cuối cùng thường gả cho nam nhân nhìn không có gì đặc biệt.
Giống như Hồng Bình cô nương, được gãi đúng chỗ ngứa, dịu dàng mềm giọng chở che. Cũng không thể nói là bị lừa, chẳng qua là người ngoài thường không thể nào hiểu được mà thôi.
Cũng may bây giờ Tưởng Vân Sinh đi theo Tưởng thị, cách xa người cha bạc tình bạc nghĩa của hắn, có một người bà bà như Tưởng thị trông chừng, cuộc sống sau hôn nhân cũng sẽ kiên định an ổn.
Đến ngày hôm sau, Hồng cô nương chuẩn bị đi thưởng mai, nhưng Tiếu Nương lại từ chối.
Nếu nàng đoán không sai, nàng mà đi thì sẽ ở cùng một chỗ với Tiểu Quận vương.
Hắn là một cái ngõ cụt, mình không thể nào náo loạn theo hắn được.
Nghe cha nói, mấy ngày trước có bộ hạ cũ của hắn ở Mạc Bắc đến thăm, có đề cập đến mấy câu về tình hình của Tiểu Quận vương gần đây. Hắn vừa mới đến Mạc Bắc, tuy con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan, thế nhưng thân hào lại rất xem trọng vị Quận vương trẻ tuổi này, ai nấy đều tranh nhau mở tiệc chiêu đãi hắn như thượng khách.
Sau mấy lần yến hội, Sùng Chính Quận vương trẻ tuổi anh tuấn rất được lòng nữ quyến. Còn có vị tiểu thư sau khi về nhà, cơm không ăn, nước không uống, chỉ nài nỉ cha mai mối cho nàng ta, chỉ cần được kết duyên cùng Tiểu Quận vương, làm thê hay thiếp cũng nguyện ý.
Lúc nghe lời này, Chử Thận cũng không quá tin tưởng. Làm gì có tiểu thư khuê tú nào lại nói ra mấy lời hèn mọn thế?
Nhưng khi hắn kể lại cho Hồ thị nghe, Tiếu Nương cảm thấy cái này có thể thật mười phần mười.
Bề ngoài của Tùy Phong bây giờ cực kỳ giống Thân Viễn, hoàn toàn có thể mê hoặc trái tim thiếu nữ, có năng lực làm người ta thần hồn điên đảo.
Nghĩ lại trong sách gốc, lời nói “vừa nhìn thấy Tùy Phong là muốn định chung thân” quả thật không phải hư danh.
Tiếu Nương thấy mình đã nhiều tuổi như vậy, tuyệt đối không thể giống đám nha đầu chưa đủ lông đủ cánh này. Bây giờ dù cuộc sống điền viên còn được ‘tặng kèm’ đất cát nơi hoang dã, nhưng nếu đã so sánh thì đến đường kim mũi chỉ cũng phải so đo, so với kiểu trạch đấu chỉ cần ngửi thấy mùi xạ hương cũng có thể tạm biệt sinh mệnh mà nói thì vẫn tốt hơn nhiều.
Dưới góc nhìn của Ngô Tiếu Tiếu, nếu như đi theo con đường trạch đấu, nhất định phải có đầu óc nhìn thấu mọi chuyện của Holmes, thủ đoạn lôi đình của Võ Tắc Thiên, chỉ nghĩ thôi cũng đau đầu.
Mặc dù đã mất đi mấy người tức phụ, nhưng tuyến tình cảm vẫn còn rất đầy đủ. Một lão tỷ tỷ như nàng bây giờ rất lười biếng, xương cốt cũng không chịu được giày vò nữa, tốt nhất vẫn không nên ham hố tham gia vào. Cũng cầu xin Tiểu Quận vương bỏ qua, tranh thủ thời gian tìm kiếm mùa xuân của mình. Bấm ngón tay tính toán, hắn cũng nên cưới thê tử thành gia lập nghiệp rồi.
Thế nhưng sau khi Hồng Bình trở về từ vườn mai lại thay tiểu sư đệ đau lòng một chút.
Nàng ấy nói với Tiếu Nương: “Ngươi không biết đâu, Tùy Phong có lẽ được Tưởng Vân Sinh khuyến khích, biết ngươi thích hoa mai, liền đáp ứng, mang đến nơi này rất nhiều loại hoa mai trân quý, bỏ ra không biết là bao nhiêu tiền bạc. Thế nhưng ngươi lại không đến, một mình hắn ngồi xuống biển hoa hồi lâu, chóp mũi lạnh ửng đỏ cả lên, ai kêu cũng không đứng dậy… Thật là nghiệp chướng, nếu là một cô nương khác đối với sư đệ ta như thế, đương nhiên ta sẽ mắng… Ai da, sao lại lệch lạc mà đi thích ngươi chứ?”
Tiếu Nương không nói gì, chỉ im lặng cầm kim chỉ khâu y phục trên tay.
Sang ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa, Tùy Phong không chịu đi cứ ở lại Chử gia ăn chực.
Chử Thận nhìn thấy bộ dáng mặt không đổi sắc ngồi ăn cơm của Tùy Phong, cũng không tiện mở miệng kêu hắn rời đi, chỉ có thể dùng lời nói đề cập với Tùy Phong. Liền nói với Tiếu Nương dưới trướng của hắn có một vài tướng sĩ trẻ tuổi có nhân phẩm không tồi, hắn đã suy nghĩ hai ngày nay để Tiếu Nương gặp mặt người kia.
Mặc dù con đường làm quan của võ tướng không thể nào một bước lên mây như các thư sinh nho nhã đậu Trạng nguyên, nhưng mấy người này đều có gia thế trong sạch, cũng không làm việc gì xấu.
Nếu Hoắc Tùy Phong không có mặt ở đây, Tiếu Nương nhất định từ chối thẳng thừng. Nàng không bắt buộc phải lấy chồng, thân ở hiện đại đã rất kén chọn, khi ở cổ đại không lẽ lại oan uổng chính mình, gả cho một kẻ vũ phu cả người đầy mồ hôi bẩn thỉu, không biết được mấy chữ hay sao? Không có tiếng nói chung cho dù bồi dưỡng cũng không thể nào ra tình cảm được.
Lại nói đến mấy người thủ hạ kia của cha, không phải là nàng chưa hề gặp, không có ai nhìn thuận mắt cả.
Ngô Tiếu Tiếu thật ra cũng giống cô bạn thân Hồng cô nương, đều là người mê trai đẹp, dù đầu thai cũng không thể thay đổi được bản chất mê trai đẹp. Lúc trước nàng đồng ý với Thịnh Hiên, hơn phân nửa nguyên nhân chính là Thịnh Hiên là một nam tử đẹp trai mười phần.
Nhưng bây giờ Tùy Phong đang bưng chén ngồi bên cạnh nàng, yên lặng lắng nghe, Tiếu Nương không thể không bày ra một chút tư thái, cười lớn nhìn cha nói: “Nếu như cha cảm thấy tốt ta sẽ gặp một chút.”
Hoắc Tùy Phong ngồi một bên mỉm cười phụ họa: “May mắn là trong quân của cha có rất nhiều nam tử, tuyển chọn kỹ càng một chút, chọn một người tốt cho nàng.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, cha con hai người đều dừng đũa nhìn qua, muốn xem lời nói của Tùy Phong có phải thật lòng hay không.
Có thể là Tùy Phong đã chịu đủ tình cảnh như chuột chạy qua đường ở Chử gia, cuối cùng cũng bỏ qua tâm tư ngây thơ, chuẩn bị cứu lại mối quan hệ cha con cùng Chử Thận.
Thế là hắn vừa gắp thức ăn cho Chử Thận vừa nói: “Cha bây giờ đã bù không ít quân lương, đợi đến khi tỷ tỷ xuất giá, ta sẽ tự mình đưa ra cho nàng một phần đồ cưới, tuyệt đối không để cho Chử gia mất mặt.”
Tiếu Nương cắn đũa thận trọng nói: “Chuyện này là thật?”
Tùy Phong nhìn về phía nàng cười, hàm răng trắng như tuyết lóe lên ánh sáng nói: “Thiên chân vạn xác!”
Nếu Tùy Phong đã tỏ thái độ như thế, đương nhiên tâm tình của Chử Thận cũng khuây khỏa, cầm bình lên rót rượu cho Tùy Phong, thở phào nhẹ nhõm nói: “Con ngoan, của cải của con dùng cho nghiệp lớn đi, đợi đến khi thu phục được Mạc Bắc, lúc đó tranh sĩ diện cho ta! Không phải nói có người muốn thành thân với con sao? Nếu là cô nương tốt, con cũng nhanh chóng thành thân đi, Chử Thận ta dù nghèo túng cũng là nghĩa phụ của con, sẽ thay con đưa ra sính lễ mới đúng!”
Hoắc Tùy Phong cười cười ôn hòa nói: “Đúng vậy, ta cũng nên thành gia.”
Hồ thị đã lâu không nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của phụ tử hai người, đương nhiên cũng mỉm cười, vội vàng lấy thêm thức ăn thêm canh. Thịnh Ca dẫn theo muội muội ồn ào, náo loạn nói mình cũng muốn cưới vợ.
Chử Thận nhéo khuôn mặt nho nhỏ của hắn: “Thê tử của ngươi có thể vẫn còn đang bú sữa? Gấp gáp cái gì? Muốn cưới nàng ấy về thay tã à?”
Một lời nói làm cho mọi người thoải mái cười to, ngọn gió xuân hòa thuận thổi lất phất khắp căn phòng Chử gia.
Nhưng chỉ có mình Tiếu Nương là có phần không cười nổi. Vì nàng không xác định được lời Hoắc Tùy Phong nói là thật hay giả.
Dựa vào biểu hiện ở túp lều câu cá hôm đó cùng với thái độ của hắn hôm nay, quả nhiên mặt cún con muốn lật là lật! Nhưng có lẽ nàng lỡ hẹn ở vườn mai làm mặt mũi của thiếu niên gia không chịu được, mà có thể hoàn toàn tỉnh ngộ được hay không cũng khó nói…
Nhớ tới dáng vẻ đáng thương của Hoắc Tùy Phong khi đó, thật ra Tiếu Nương cũng đặc biệt đau lòng. Dù sao thì cũng là hài tử mình nhìn chăm chăm từ nhỏ, thương tâm khổ sở như thế, trong lòng nàng làm sao dễ chịu được?
Sau khi cơm nước xong, Chử Thận quay về quân doanh thao luyện nhân mã, sắp xếp kế hoạch tiêu diệt đạo phỉ lần nữa. Tùy Phong trêu chọc Thịnh Ca cùng tiểu muội một lúc cũng muốn rời phủ.
Tiếu Nương không tránh được mà tiễn hắn.
Thế nhưng đi một đường, Tùy Phong không quay đầu nhìn nàng, ngay cả nói cũng không nói với nàng câu nào.
(Note của editor: Nam chính tạm thời thu lại tình cảm với nữ chính, nên editor sẽ đổi lại xưng hô ta - ngươi nhé).
Tiếu Nương im lặng đưa hắn đến cổng, sau đó nói khẽ: “Hôm qua ở vườn mai…”
Tùy Phong lắc lắc cái roi ngựa trong tay thản nhiên nói: “Cha vội vàng gả ngươi, cũng đừng kén cá chọn canh nữa. Nếu như ông trời tác hợp vậy gả đi. Cho dù là Cửu Thiên Huyền Nữ (*) cũng không tránh được cảnh hoa tàn ít bướm.”
(*) Cửu Thiên Huyền Nữ là một nữ thần chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Quốc (Theo wikipedia).
Tử huyệt của nữ nhân chính là bị nói già. Tiếu Nương nghe xong lời này, chút áy náy lúc trước tan thành mây khói, chỉ nhướng mày giọng lạnh lùng: “Có già hay không cũng không liên quan đến ngươi, ngươi tự mình chọn ai đó tươi non mà cưới về! Nếu như ghét bỏ một người tỷ tỷ không gả được như ta, sau này tốt nhất cứ việc gọi ta là Chử Đại cô nương, ta đương nhiên không có người đệ đệ như ngươi!”
Tùy Phong thấy Tiếu Nương tức giận, tâm tình dường như tốt lên rất nhiều, khóe miệng cong lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Nương vì giận mà phình ra, cố ý cúi đầu nhìn rồi nói: “Ai da, ngươi nhìn xem, khóe mắt sao lại thêm nếp nhăn rồi? Thật sự bị gió lạnh nơi Tây Bắc thổi phồng lên rồi…”
Trả lời hắn là âm thanh dập cửa. Chử Đại cô nương dùng hết khí lực muốn ném cửa lên mặt Tiểu Quận vương.
Buổi chiều, Hồng Bình đi ra ngoài mua đao kiếm cùng Tưởng công tử về, lại vội vã chạy vào trong phòng Tiếu Nương, dù lá gan của nàng ấy lớn cỡ nào cũng bị dọa cho giật mình.
Nàng ấy chỉ hỏi Tiếu Nương mặt mũi bôi đầy chất lỏng trắng trắng: “Ngươi đang muốn làm gì? Muốn lên sân khấu đóng vai Bạch Vô Thường nhưng không thành sao?”
Tiếu Nương nửa nằm trên giường, thoa mặt nạ sữa dê tự chế lên mặt, dùng một cái thanh gắn ngọc lăn lăn khóe mắt, nhìn Hồng Bình hùng hùng hổ hổ đi vào, cử động đôi môi nói: “Chuyện gì vậy?”
Lúc này Hồng cô nương mới nhớ tới lý do đến tìm Tiếu Nương, chỉ hầm hầm nói: “Cha của Tưởng Vân Sinh tới, dẫn theo tộc trưởng trong gia tộc, la hét muốn nhận Đại nhi tử của hắn về, còn muốn thưa kiện Tưởng thị, cũng muốn nhận đệ đệ cùng muội muội Tưởng Vân Sinh về lại Lương gia!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận