Tiếu Nương không muốn nhiều lời với Thế tử, sau khi nói chuyện xong lập tức xoay người về hướng khác.
Nhưng không ngờ nàng lại nhìn thấy Hoắc Tùy Phong, trước đó không thèm cho nàng một ánh mắt, giờ lại đang nhìn về phía này, mắt hắn mang theo chút ý lạnh.
Nhưng dường như hắn chỉ vô tình nhìn qua thôi, ánh mắt hắn không dừng lại trên người Tiếu Nương, nhanh chóng dời đi chỗ khác.
Sau màn náo loạn khó coi, Tiêu Thế tử qua đứng nói chuyện với Chử Thận. Bây giờ hắn đã nhập sĩ, chủ yếu phụ trách Hộ bộ, vì thế Chử Thận có thể hỏi hắn một chút tình hình cụ thể.
Tuy hôn lễ Tưởng gia diễn ra vội vàng, nhưng vì bọn họ đã chuẩn bị thành thân một năm trước, tạm thời có thay đổi thì mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, nên không lộ ra vẻ tồi tàn.
Nhất là chiếc mũ đội đầu của tân nương mới gả, đính đầy trân châu màu hồng nhạt, nhìn hết sức phú quý.
Đến chúc mừng còn có Kiều Y đã lâu không gặp, lúc biết chiếc mũ kia là do Tiếu Nương chọn mua giúp, không khỏi có chút ghen tị mà nói: "Lúc ta làm lễ, ngươi cũng không chọn giúp ta chiếc mũ đẹp như vậy."
Tiếu Nương biết rằng từ nhỏ Kiều Y đã nghèo khó, khi còn được gửi nuôi ở nhà bá phụ, bá mẫu Diêu thị luôn thiên vị mấy thứ y phục đồ vật này nọ cho nhi nữ nhà mình hơn, bạc đãi Kiều Y, mới khiến Kiều Y sinh ra tật xấu lòng dạ hẹp hòi thích so đo.
Nhưng đến nơi nào cũng soi mói như vậy, người tốt tính đến đâu cũng sẽ bực mình, nàng chỉ có thể nói: "Cái ta chọn cho ngươi còn đắt hơn cái của Hồng cô nương, ngọc bích đính trên đó quý hiếm, nếu ngươi thích trân châu hồng, khi ngươi sinh nữ nhi, ta sẽ đính lên mũ đội đầu tặng nó."
Kiều Y nghe Tiếu Nương nói vậy, ý buồn nơi khóe mắt không cầm lại được, nàng buồn bực nói: "Không ngờ ngươi cũng nhạo báng ta?"
Kiều Y gả đến Đan gia đã lâu, tuy đã từng mang thai một lần, nhưng lúc được ba tháng thì ra máu sảy thai, từ đó bụng nàng ta không có động tĩnh gì nữa.
Tiếu Nương kéo nàng ta sang một bên nói: "Lúc đầu khi ngươi mang thai, ta đã khuyên ngươi ba tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất. Nhất định phải ở nhà dưỡng thai, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác muốn đi cưỡi ngựa với cô gia, kết quả thật sự xảy ra chuyện. Ta và mẫu thân tìm ma ma am hiểu về phụ khoa, giúp ngươi điều dưỡng trông nom thời gian kiêng cữ, ngươi nói không cần, lại đưa mẫu thân ngươi từ quê lên giúp đỡ hầu hạ. Mẫu thân ngươi và Đan phu nhân bất hòa, bà ta lại là người miệng không tha cho ai, khiến cho bà bà ngươi khổ không có chỗ nói, càng khiến quan hệ của ngươi với nhà chồng căng thẳng. Kết quả thời gian kiêng cữ còn chưa hết, bà ta đã cổ vũ ngươi phải trói chặt lấy lòng trượng phu, phải nhanh chóng chung chăn gối lại với cô gia, khiến ngươi không ngừng mắc những bệnh vặt… Nếu ta muốn chê cười ngươi thì đã sớm cười rồi, mà ta nửa câu cũng lười nói nhảm!"
Trong Chử phủ, từ trước đến nay, Hồ thị luôn không dám nói gì Kiều Y, Chử Thận lại là người khá sơ ý, vì thế rất nhiều chuyện chỉ có Tiếu Nương tốt bụng chỉ dẫn cho nàng ta một chút mà thôi.
Kiều Y cũng không phải đứa ngu, tuy ngoài miệng vẫn luôn tranh cường háo thắng với Tiếu Nương, nhưng nàng ta vẫn biết lời Tiếu Nương nói đa số là có lý. Hơn nữa nàng ta cũng biết, thực ra tính tình Tiếu Nương rất hung dữ, hoàn toàn không nhu hòa mềm mại như ở trước mặt cha.
Bị Tiếu Nương mắng một trận như vậy, đầu nàng ta không khỏi cúi thấp hơn một chút, khổ sở nói: "Sau khi cha mắng ta một trận, chẳng phải ta đã cho người đưa mẫu thân về nông thôn rồi sao? Không lẽ bà bà lại ghi hận ta lâu đến vậy, muốn phu quân nạp thiếp rồi ghét bỏ ta sao?"
Kiều Y gả qua đó lâu như vậy mà bụng vẫn không có động tĩnh gì, vì thế vài ngày trước, bà bà của nàng ta đã mua một tiểu cô nương chừng mười tám tuổi từ bên ngoài, dù không nói rõ, nhưng nhìn ý kia là muốn để cô nàng làm thiếp cho Đan Văn Cử. . .
Tiếu Nương cũng thở dài một hơi, dù nàng đã ở cổ đại lâu như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện nàng chưa thể thích ứng. Tuy ở hiện đại có rất nhiều cuộc hôn nhân kết thúc vì lý do không có con nối dõi, nhưng ít nhất phụ nữ có thể mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát ly hôn rồi mỗi người tự đi tìm mùa xuân mới.
Mà ở cổ đại, nhà chồng sẽ không vì thế mà bỏ ngươi, nhưng chuyện phúc trạch nhà người ta, ngươi làm sao có thể ngăn cản trượng phu nạp tiểu thiếp để có con nối dòng chứ?
Ban đầu Chử Thận chọn người cho Kiều Y, cũng đã hao hết tâm sức, chọn được vị Đan gia hết sức nhân hậu này. Nhưng người có phúc hậu hơn nữa cũng không thể để con trai mình vô hậu được. Huống hồ tính tình Kiều Y còn không hòa thuận với bà bà, nếu Đan phu nhân thật sự muốn nạp thiếp cho nhi tử, thì đến Chử Thận cũng không tiện nói gì.
Vậy nên Tiếu Nương chỉ đành nói: "Dù bà bà ngươi định làm gì thì ngươi cũng không nên ngăn cản. Mấy ngày này ngươi thu liễm tính tình lại, ngàn vạn lần đừng ghen tuông, hay nói những lời không đứng đắn trước mặt công công bà bà. Cha ngươi lo lắng, đã mời một vị danh y từ Giang Nam, mấy ngày nữa sẽ đến Kinh thành, lại xem cho ngươi một chút, chỉ cần có thể điều trị tốt thân thể, mang thai rồi sinh ra đích tử đích nữ, thì dù trượng phu ngươi có đến mấy người thiếp, ngươi vĩnh viễn vẫn là chủ mẫu. . ."
Dù sao cũng đang trong tiệc cưới, người tới tới lui lui nhiều nên Tiếu Nương cũng chỉ dặn dò Kiều Y vài câu, nói với nàng ta vài ngày nữa đến Chử gia xem bệnh, rồi nhanh chóng quay lại tiệc rượu.
Lúc này mấy vị nữ quyến ngồi cùng bàn đang nhiệt tình thảo luận về các nam tử chưa lập gia đình ngồi ở bàn trước mặt.
Trong đó Hoắc Tùy Phong là người có dáng vẻ tốt nhất, tất nhiên trở thành đề tài thảo luận nóng bỏng.
"Lúc đầu nghĩ rằng hắn không đứng dậy nổi, đến Mạc Bắc cũng khó chống đỡ được. Không ngờ hắn lại là dạng thiếu niên già dặn, giờ mới một năm mà đã làm thúc phụ hắn phải lui về cả trăm dặm. Hắn còn khơi mào tranh chấp của Nhu Nhiên và Mạc Bắc, để trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, sau đó chiếm lấy ba vị trí quan trọng nhất. Nghe nói gì chưa, hôm qua Vạn tuế ân cần triệu kiến hắn, mạnh mẽ ca ngợi hắn một phen, ban tặng tòa phủ trạch mới toanh kia đó!"
Những nữ quyến khác nghe vậy, chỉ muốn bóp cổ tay, hối hận lúc trước mình thiển cận, không kịp thời bắt lấy vị Vương hầu trẻ tuổi này.
Lúc này có người thấy Chử Thận đang nói chuyện phiếm với Tiêu Thể tử, sau đó lại nói: "Lúc này dù muốn cũng không kịp nữa rồi, nghe nói Thân Dương Quận chúa có ý định gả nữ nhi vẫn luôn chậm chạp không chịu gả của mình cho Sùng Chính Quận vương đó."
Còn có người nói: "Ông trời của ta ơi, sao ta lại nghe nói Thiều Hoa Công chúa mới trở về từ Hoàng tự cũng có ý gả Hàm Vận Huyện chủ cho Tiểu Quận vương?"
Thiều Hoa Công chúa lúc trước bị gièm pha nên Hoàng đế khiển trách bắt vào Hoàng tự, nhưng dù sao bà ta cũng là ái nữ của Hoàng đế, sao có thể ở trong Hoàng tự cả đời được? Năm ngoái vị Công chúa quý giá đó đã được thả ra.
Mấy lời này nói ra, tất nhiên sẽ có người quay đầu nhìn Tiếu Nương vừa ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh mong chờ chuyện bát quái của Tiểu Quận vương.
Trong Kinh thành ai mà không biết Tiếu Nương chính là nghĩa tỷ của Tiểu Quận vương, bây giờ hỏi vị tỷ tỷ này về hôn sự của Tiểu Quận vương là hợp lý nhất.
Tiếu Nương thản nhiên ăn đồ ăn, hoàn toàn không ngẩng đầu tiếp nhận tra hỏi.
Nhưng trong lòng nàng lúc này chỉ có hai chữ mơ hồ viết hoa!
Thật sự mà nói, nàng chỉ biết Tùy Phong có ý mai mối với Mạc gia, nhưng chuyện đã làm đến bước nào thì nàng không biết.
Tại sao nữ nhi của Thân Dương Quận chúa cùng Thiều Hoa Công chúa đều muốn tranh nhau gả cho Tùy Phong?
Nhưng cẩn thận suy ngẫm, thì Mạc Nghênh Đình của Mạc gia, Tiêu Nguyệt Nhu, hay là vị Uyển Uyển Huyện chủ kia, chẳng phải đều là nữ nhân của nam chính trong sách hay sao?
Chỉ là trong nguyên tác, thời gian các nàng và nam chính gặp nhau có khác biệt, nhưng hiện giờ vì Tiếu Nương, con đường phát triển của Tùy Phong cũng đã thay đổi, nên đã bỏ lỡ thời gian nảy sinh tình cảm với các nữ chính trong cốt truyện.
Còn bây giờ, có lẽ lực hút của cốt truyện phản phệ, mấy vị nữ chính đột nhiên cùng nhau đột kích!
Nếu từng người một xông đến, nàng còn biết được kết cục của từng người, nhưng bây giờ toàn bộ cùng lên sàn, không lẽ Tùy Phong phải đón nhận tất cả?
Chỉ là trước mắt, Hồng Bình bái đường xong sẽ vào động phòng hoa chúc, nàng cũng không tiện hỏi Tùy Phong viết thư cho nàng ấy có nói gì không. Mà quan hệ của nàng và Tùy Phong bây giờ lạnh nhạt, nàng chỉ có thể đợi tiệc cưới kết thúc rồi đi hỏi phụ thân thôi.
Dù sao thì phụ thân cũng thân thiết với Tùy Phong hơn nàng, nàng nói chuyện mình nghi ngờ với phụ thân, để hắn nói lại thì Tùy Phong sẽ dễ tiếp nhận hơn.
Nghĩ vậy nên sau khi tiệc cưới kết thúc, Tiếu Nương đứng bên cạnh xe ngựa chờ phụ thân đi ra rồi về nhà.
Nhưng vừa về đến nhà, trước cửa phủ lại xuất hiện người trong cung, nói rằng Bệ hạ triệu kiến Chử Tướng quân, vô cùng cấp bách. Chử Thận chỉ có thể sai nha hoàn mang quan phục đến, sau đó lên kiệu rồi vội vàng vừa vào cung vừa thay đồ.
Tiếu Nương đứng trước cửa phủ, nhìn theo cỗ kiệu của phụ thân, trong lòng liên tục vang lên tiếng chuông báo động.
Chỉ là một Tướng quân chuyên thúc giục quân lương vào Kinh thôi, Thánh thượng có việc gì gấp gáp phải truyền gặp giữa giờ cơm chiều thế này chứ?
Nàng không biết tại sao, mí mắt vẫn luôn nháy nháy, nàng về phòng không ngừng đi đi lại lại.
Từ lúc đặt chân đến thế giới xa lạ này, Ngô Tiếu Tiếu vẫn dùng tư thế của một người xem, vẫn luôn cẩn thận bo bo giữ mình. Với nàng, chỉ cần có một mái nhà nhỏ cho nàng cảm giác gắn bó, người trong nhà hòa thuận vui vẻ an khang là tốt nhất.
Nhưng trong hiện thực, mái nhà của nàng đã tan thành từng mảnh nhỏ sau khi cha nàng mất, vì thế nàng hết sức quý trọng cơ hội thứ hai mà trời cao ban cho nàng.
Điền viên thong thả, nhà mình mình yêu, cuộc sống như vậy cả ngàn năm nàng cũng sẽ không chán ghét.
Về phần tuyến chính tranh quyền đoạt lợi, có thể tránh được nàng sẽ tránh, tuyệt đối không dây vào. Nhưng giờ chẳng qua Chử Thận không chết sớm như nguyên tác thôi, sao nội dung cốt truyện lại diễn biến nhanh chóng như vậy?
Ví dụ như việc thắng lớn ba ải của Mạc Bắc mà nữ quyến trên bàn ăn nhắc tới, rõ ràng xảy ra vào thời điểm Tùy Phong ba mươi tuổi. Lúc đó Thái tử ốm chết, Tùy Phong lật đổ âm mưu đoạt vị của Nhị Hoàng tử, sau đó phò tá trưởng tử dòng chính của Thái tử đăng cơ, còn hắn lấy thân phận Quốc phụ chinh phạt Mạc Bắc, trình diễn vở diễn tranh đoạt thiên hạ.
Nói tóm lại, Tùy Phong xưng Đế bá nghiệp chính là đi theo con đường của Tào Tháo, lợi dụng Thiên tử mà sai khiến thiên hạ.
Nhưng khác với Tào Tháo, nghiêm túc xem xét thì Hoắc Tùy Phong lại là con cháu Hoàng gia Hoắc thị. Đây chính là gia tộc có tên trong bảng tôn thờ hiền thần của Chu Công, được thiên hạ bách tính quy thuận, có thể thấy mỗi độc giả nam đều muốn được bước lên con đường Jack Sue Tam Hoàng Ngũ Đế.
Nhưng bây giờ Hoàng đế càng già lại càng dẻo dai, Thái tử cũng không bị tàn tật do bị Nhị Hoàng tử hành thích, tất cả mọi thứ đều khác đi.
Hoắc Tùy Phong đã sớm lộ ra sự sắc sảo nơi biên quan chinh chiến khi thu hồi lại đất đai. Hôm nay Hoàng đế ca ngợi thưởng thức hắn như vậy, nhưng một khi Mạc Bắc hoàn toàn bị thu phục thì sao đây? Phải chăng chính là cảnh được chim quên ná, đặng cá quên nơm, hắn sẽ bị Hoàng đế bẻ gẫy cánh chim sao?
Còn về phụ thân Chử Thận, trong mắt Hoàng đế đã sớm bị coi là thuộc hạ của Tùy Phong. Hắn dũng mãnh như vậy nhưng lại không thể theo Tùy Phong đến Mạc Bắc, mà bị phái đến Tây Bắc, một địa phương trộm cướp như ranh. Quân lương và lương thảo không có cách nào đưa đến được, nếu phía dưới còn có quan lại tham ô, càng dễ lật đổ, chỉ sợ...
Tiếu Nương nghĩ tới đây, đột nhiên thấy bắp chân hơi run, nàng cầm chén trà đã lạnh trên bàn uống một ngụm lớn: Chỉ sợ Tây Bắc cạn kiệt lương thực, chính là phụng theo Thánh ý.
Vậy thì lần này phụ thân vào Kinh xin quân lương, không phải là tự tìm chuyện bẽ mặt sao? Lúc trước Tùy Phong được thụ phong Quận vương, phụ thân đã bị giáng chức từ quan ở Kinh thành đến Tây Bắc hoang dã.
Vậy lần này Tùy Phong được ca ngợi khen thưởng, phụ thân sẽ bị liên lụy đến cỡ nào?
Đêm đó, mãi đến canh tư, phụ thân vẫn chưa trở về từ trong cung. Tiếu Nương đợi cả một đêm, trong lòng càng lúc càng lạnh.
Nàng không muốn tiếp tục khổ sở chờ đợi như vậy nữa.
Trải qua một đêm như vậy, một dải lụa trắng, một ly rượu độc trong Hoàng cung, cũng đủ để chấm dứt tính mệnh của một nam nhân thiết huyết rong ruổi sa trường, nàng nhất định phải biết bây giờ phụ thân ra sao rồi. Mà lúc phụ thân rời khỏi Kinh thành, đồng liêu ngày xưa của hắn đều tự động tránh đi, có ý xa lánh. Bây giờ trong Kinh thành có thể trông cậy được, cũng chỉ có duy nhất một người.
Vì thế, ngay lúc sắc trời vẫn còn tối như mực, sao Kim còn chưa sáng, Tiếu Nương đã đánh thức Hàn Yên dậy, thúc giục hạ nhân chuẩn bị xe ngựa ra cửa. Chưa đến một khắc sau đã đến phủ Sùng Chính Quận vương gõ cửa đùng đùng.
Người gác cổng vẫn chưa hết cơn buồn ngủ, xoa xoa mắt ra mở cửa, thấy là Chử gia Đại cô nương, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chỉ trong chốc lát, Tùy Phong tóc dài rối tung khoác theo một kiện áo bào đen rộng đến gặp Tiếu Nương. Hắn cau mày, quan sát nàng từ trên xuống dưới không thấy gì khác thường, thở phào nhẹ nhõm một hơi mà hỏi: "Chuyện gì đáng để một cô nương như ngươi hơn nửa đêm còn đến gõ cửa vậy?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận