Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Dưỡng Đế (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 87: 87

Dưỡng Đế (Dịch) (Đã Full)

  • 544 lượt xem
  • 2701 chữ
  • 2022-01-07 22:00:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tiếu Nương nào biết hắn xin cái gì, suy nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy vì lời nói của hắn mà lo sợ không đâu cũng thật buồn cười.

 

Cha vẫn lúc tỉnh táo lúc mơ màng ngủ, nàng chỉ có thể dốc toàn lực chăm sóc. Mà Tùy Phong xin cái gì vốn không liên quan đến nàng, không cần quá mức hao tâm tốn sức suy nghĩ.

 

Quả nhiên Kinh thành diễn ra một đợt truy quét như lời Tùy Phong, vẫn luôn giằng co suốt năm ngày.

 

Nhị Hoàng tử được ân sủng nhiều năm, vây cánh đông đảo. Hiện tại phạm phải tội ác tày trời, khiến Bệ hạ nhịn đau hạ quyết tâm chỉnh đốn. Nói cách khác, một đời Vạn tuế gia theo đuổi thanh danh như Nghiêu Đế, sắp trở thành nước sông chảy về biển, thì lại trở thành sự chê cười trên sách sử.

 

Vậy nên Nhị Hoàng tử Hoắc Uyên không giữ được, nhưng dù sao cũng là nhi tử của Vạn tuế gia, phải giữ lại chút mặt mũi. Dưới sự tính toán của Thánh thượng, đêm hôm sau bình định cung biến, Nhị Hoàng tử được ban rượu độc, chỉ là nói với bên ngoài rằng Nhị Hoàng tử hối hận vì phạm phải tội bất hiếu ngỗ nghịch, đâm đầu vào cột tự vẫn.

 

Còn thê thiếp Nhị Hoàng tử để lại cũng ban chết rồi chôn cùng, nhi nữ đưa vào chùa Hoàng gia làm tăng ni, ban pháp hiệu, mất tư cách Hoàng gia ngoài thế tục.

 

Thái tử bị hại, thánh tâm đau đớn vô cùng, may là hoàng tôn Thái tử để lại có thể kéo dài huyết mạch Hoàng thất. Vì thế cử hành đại tang long trọng cho Thái tử, đồng thời lập nhi tử của Chính phi Thái tử, Hoắc Dương, làm Trữ quân, xem như Thánh tâm với nhi tử do chính thất sinh ra vẫn không đổi.

 

Việc bỏ con lập cháu này, từ trước đến nay Đại Tần chưa có tiền lệ. Nhưng hai vị Hoàng tử lần lượt qua đời, mà hai nhi tử khác của Vạn tuế gia có xuất thân hèn mọn, không có mẫu tộc nâng đỡ, thật sự không lập làm Trữ quân được.

 

Chỉ là trải qua trận hỗn loạn này, thân thể vốn không khỏe của Vạn tuế gia càng thêm suy yếu, trạng thái già nua đã hiện rõ, khiến cho lão thần cả triều đều cảm thấy Vạn tuế gia làm cha không dễ dàng gì, nhịn không được lệ nóng quanh tròng.

 

Thái tử qua đời, an táng theo hình thức Quốc tang, dân gian trên dưới không tổ chức yến hội một năm để tỏ lòng thương nhớ.

 

Nhóm tiểu thư tuổi trẻ còn đỡ, trước sau gì cũng chỉ là một năm thôi, nhưng trong Kinh thành còn một đám đại cô nương không còn nhiều thời gian.

 

Ví dụ như Nghênh Đình của Mạc gia, Nguyệt Nhu của Tiêu gia, còn có Uyển Uyển Huyện chủ nhà Thiều Hoa Công chúa. Đương nhiên còn có Đại cô nương Chử Tiếu Nương của phủ Chử Đại tướng quân, những người này trở thành đề tài bàn tán trong vòng các phu nhân.

 

Chẳng qua không giống như ba vị không ốm yếu thì mắt cũng cao hơn trán, Chử Tiếu Nương là bị người ta kéo chân làm chậm trễ như vậy, hơn nữa nàng là người khiêm tốn, kết giao rất tốt, nên khi bàn tán về nàng thì người ta không khỏi cảm khái và thương xót.

 

Nhưng lần này Chử gia có công hộ giá, Chử Đại tướng quân cơ trí dũng mãnh khác thường, lấy sức một người bảo vệ Thánh giá, tránh cho Vạn tuế gia gặp phải chuyện như Thái tử, thật sự khó mà kể hết công lao.

 

Cái này gọi là thấy được nhân phẩm trong nguy nan. Trước đây Hoàng thượng không mấy hậu đãi vị Chử Tướng quân này, nhưng khi ông bị thuốc làm tê liệt, bị nhốt trên long sàng, là Chử Thận thân khoác hào quang vạn trượng giải cứu Vạn tuế.

 

Đêm hai người cùng ở trên cây đó, quả thực còn sâu đậm hơn so với mười năm quân thần.

 

Mà nghĩa tử Hoắc Tùy Phong của hắn càng trung can nghĩa đảm hơn, lúc nguy cấp đã tích cực xoay sở, ép Tiêu lão thái gia dời núi, ngăn được con sóng dữ để Bệ hạ có thể hồi cung.

 

Một đôi nghĩa phụ nghĩa tử trung liệt là gương tốt cho chúng thần, an ủi được Thánh tâm. Vạn tuế gia nghĩ mình đã từng ám chỉ Hộ bộ cắt xén bổng lộc của trung thần, mà Chử Thận lại lấy gia sản ra làm quân lương, bình nạn trộm cướp, cảm xúc lập tức biến hóa không nhỏ.

 

Trong lòng Hoàng đế thấy thật sự có lỗi với Chử ái khanh!

 

Lần này Chử Thận bị thương rất nặng, Thánh chỉ khen thưởng lại từng đạo từng đạo không ngừng đưa đến Chử gia. Vàng bạc, ruộng đất được ban thưởng nhiều không kể xiết. Quan tước cũng một đường thăng tiến, được phong Liệt Võ Hầu, thành Đại quan Nhất phẩm trong triều.

 

Lúc này, sau một hồi vắng vẻ, cửa phủ Chử gia náo nhiệt trở lại.

 

Tuy phụ thân bị thương nặng không thể gặp khách, nhưng ý đồ biểu thị tấm lòng của các phủ đổi thành từng xe mà đưa đến, thư từ an ủi Chử Hầu gia của đồng liêu cũng như bông tuyết không ngừng bay đến.

 

Chỉ tiếc nhóm võ quan bị giam kia, rất nhiều người không vượt qua được lần cung biến thử vàng hay đá này.

 

Trong lần cung biến này, dưới sự vừa đe dọa vừa dụ dỗ của Nhị Hoàng tử, có rất nhiều người đã viết công văn chuyển giao công việc nha môn, đó đã trở thành bằng chứng tạo phản.

 

Có rất nhiều thần tử tránh được một kiếp, nhưng lại mạnh mẽ ngã ngựa bị Thánh thượng hỏi tội. Mà thân thích của những người thà chết cũng không chịu khuất phục Nhị Hoàng tử, lại được trợ cấp của Thánh thượng.

 

Tình cảnh Tiêu gia lại thành xấu hổ nhất.

 

Tuy rằng ban đầu Tiêu Diễn lão thái gia không muốn đứng một chỗ với những kẻ làm việc xấu, nhưng ban đêm bị Hoắc Tùy Phong xông vào Tiêu phủ kề dao lên cổ, bất đắc dĩ điều phối binh mã của nhi tử ở doanh trại gần nhất cho hắn. Sau khi Tùy Phong cứu được Vạn tuế, lão cáo già Tiêu Diễn này trở nên năng nổ hơn nhiều, tích cực điều binh khiển tướng, theo lý thuyết cũng coi như là có công.

 

Nhưng Tiêu lão thái gia trăm triệu lần không ngờ, nhi tử ở trong cung lại đâm cho ông ta một dao.

 

Dù Tiêu Nguyệt Hà tận lực ngăn cản phụ thân chớ có phản bội, nhưng sau khi Nhị Hoàng tử chọn hắn để giết gà dọa khỉ, Tiêu Thăng không chịu nổi áp lực này, rốt cuộc viết công văn.

 

Cho nên nhà khác đều trắng đen rõ ràng, hoặc là thưởng hoặc là phạt.

 

Nhưng đến Tiêu gia thì Vạn tuế lại thấy khó. Cuối cùng vẫn quyết định thưởng phạt rõ ràng, Tiêu lão thái gia ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ được Hoàng đế, tôn tử của ông ta - một thiếu niên trung can - tấn phong Công Hầu. Còn Tiêu Thăng, dưới sự ám chỉ của Vạn tuế gia, chủ động từ quan, nhường vị trí cho nhi tử của mình, Tiêu Nguyệt Hà.

 

Nhưng vì cung biến mà vị Hầu gia này bị tàn tật, chân rốt cuộc bị què rồi.

 

Lúc Tiếu Nương biết được tin này, sau gáy thổi qua một luồng gió lạnh. Trước kia nàng đã mơ hồ cảm thấy, chuyện phát triển đến mức này là do lực cốt truyện thúc đẩy.

 

Mà hiện tại từng việc từng việc, có cái nào không đi theo cốt truyện chứ?

 

Phụ thân vẫn thay quý nhân chắn đao, Nhị Hoàng tử và Thái tử tranh đấu đến lưỡng bại câu thương (*) bỏ mạng hết, Quốc trữ nhỏ tuổi thượng vị. Tiêu Nguyệt Hà mới lộ ra thực lực, cái chân kia cũng đã què.

 

(*) Lưỡng bại câu thương, ý chỉ hai bên bị tổn thương/ tổn hại trong cuộc chiến tranh giành, cuối cùng chẳng ai được gì cả (Theo FB vuihocchuhan).

 

Nàng thân là một nữ phụ không được chết tử tế, dường như không thể kháng cự lại số phận, giống như xuyên vào một bộ phim kinh dị, không biết mấy con quỷ muốn lấy mạng mình sẽ đột ngột nhảy ra từ đâu.

 

Nhưng hiện tại nhìn lại thì khắp nơi thái bình. Bởi vì cha lại liều mạng chắn đao mà Chử gia có được vinh quang vô lượng.

 

Còn Vạn tuế lão nhân gia, có thể do trải qua cung biến, có chút bị sang chấn sau bi kịch, cho nên ba ngày hai bữa dằn vặt Cấm quân quét sạch góc chết trong cung.

 

Mặt khác cứ đến nửa đêm Vạn tuế gia lại mất ngủ, nghĩ đến ân tình Chử Thận liều mình cứu giúp, Thánh chỉ khen ngợi kia luôn viết vào nửa đêm, trời vừa sáng được cung nhân đưa ra ngay.

 

Cho nên từ sau khi Tiểu Quận vương đưa phụ thân về Chử gia, lúc trời chưa sáng Tiếu Nương đã phải súc miệng trang điểm, chờ thay phụ thân nằm trên giường tiếp chỉ tạ ơn.

 

Lão nhân gia cần phải phát tiết tâm trạng, nàng hiểu được, nhưng trời chưa sáng đã chải chuốt xong thế này, đối với người trẻ tuổi thật sự quá giày vò.

 

Hôm nay nàng lại hầu hạ phụ thân thay thuốc, uống canh xong, rất khuya mới dính vào gối đi ngủ, ngủ chưa được hai canh giờ đã phải bò dậy, chuẩn bị sẵn sàng theo thường lệ. Nàng khép hờ mi mắt, dựa ngồi ở mép giường, buồn ngủ mông lung mà chờ, quả nhiên sắc trời vừa hửng sáng, cửa lớn Chử phủ đã bị gõ vang.

 

Trong cung lại đến tuyên chỉ như thường lệ. Tiếu Nương quỳ gối trên nệm tròn, trong lòng không chút gợn sóng. So với những vàng bạc ruộng đất kia, hiện tại Chử Đại cô nương đang rất là thiếu ngủ, thật muốn cầu xin bệ hạ ban cho nàng một giấc ngủ trọn vẹn.

 

Đáng tiếc hình như trở ngại tâm lý của Vạn tuế gia ngày càng nghiêm trọng, nội dung tuyên chỉ hôm nay cũng có phần sáng tạo khác người.

 

"Chử gia Tiếu Nương, kính trên hiếu thảo, đoan trang tao nhã tuệ nhàn, trẫm nghe nói đã hai mươi hai nhưng vẫn chưa có hôn phối, đặc biệt ban thưởng lương duyên, ban hôn cho Sùng Chính Quận vương. Sau khi mãn quốc tang sẽ cử hành hôn lễ, khai chi tán diệp, vĩnh kết hảo hợp (*). Thưởng trăm gánh gương lược, phong Huệ Mẫn Huyện chủ, thưởng ngàn khoảnh ruộng đất, khâm thử!"

 

(*) Câu gốc là Vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp (永结同心,百年好合), là một câu chúc phúc trong hôn nhân, có nghĩa là hai bên tâm ý tương thông, quan hệ hài hòa, hạnh phúc đến khi răng long đầu bạc (Theo Zhidao).

 

Thái giám tuyên chỉ đọc xong thì chờ Đại tiểu thư Chử gia tiếp chỉ.

 

Kết quả lại thấy Chử Tiếu Nương như bị điểm huyệt, ngây người nhìn hắn.

 

Cái này công công tuyên chỉ lý giải được. Cô nương gia đã sắp hai mươi hai, qua một năm quốc tang sẽ là hai mươi ba. Nói thật, Đại cô nương đợi đến tuổi này thật là sầu chết cha nương. Cho dù đi tìm cũng không tìm được thanh niên tài tuấn.

 

Nhưng hiện tại lại được Bệ hạ ban hôn, hôn phối cho nàng lại là Sùng Chính Quận vương, một thiếu niên lang mới mười bảy xuân xanh, đúng thời điểm tiên y nộ mã, tẫn thưởng danh hoa (*), cho ai mà người đó không vui đến điên chứ!

 

(*) 鲜衣怒马, 尽赏名花 (Tiên y nộ mã, tẫn thưởng danh hoa): chỉ thời điểm tốt đẹp nhất của đời người, vừa có quần áo mới vừa có ngựa tốt để dùng, hưởng hết vinh hoa phú quý.

 

Huống chi Sùng Chính Quận vương không phải công tử ăn chơi trác táng chỉ biết dựa vào phụ thân, quân công trên người lớn lao, tiền đồ không thể đo đếm hết! Trong Kinh thành, không biết có bao nhiêu Vương hầu đều nhìn chằm chằm vào hôn sự của Quận vương, trông mong có thể gả nữ nhi trẻ trung xinh đẹp như hoa nhà mình làm thê tử của Quận vương.

 

Nhưng ai ngờ nổi, miếng thịt tươi ngon này lại rơi trúng trên người cô nương lỡ thì của Chử gia! Cô nương này hẳn là vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến choáng váng, không tin vào tai mình nhỉ?

 

Vậy nên vị công công cười trấn an, nói với Tiếu Nương đang sững sờ: "Chử Đại cô nương đừng ngây ra nữa, đây là ân thưởng của Hoàng đế, ngươi còn không mau nhận lấy, chẳng lẽ muốn kháng chỉ không tuân sao?"

 

Nhưng công công này nghĩ bể đầu cũng không đoán ra được, lúc này Chử Đại cô nương không phải là đang sững sờ, nàng đang dùng đến sức mạnh từ thuở hồng hoang mới có thể đè xuống lửa giận ngập trời của bản thân.

 

Trong đầu nàng vẫn luôn vọng lại lời nói ngày ấy của Hoắc Tùy Phong ----- "Ta không nhận những phong thưởng khác, chỉ cầu một thứ. Ngươi đoán xem ta cầu Vạn tuế gia thứ gì?"

 

Nếu lúc này Tiếu Nương còn không đoán ra đây là bút tích của Hoắc Tùy Phong, vậy nàng nên tìm một cây đại thụ đâm đầu chết quách đi cho xong.

 

Nàng vẫn quỳ như cũ, nói với công công: "Xin công công thay nô gia truyền lời, việc hôn nhân này trăm triệu không thể, Sùng Chính Quận vương là đệ đệ của ta, là đứa nhỏ ta nhìn từ nhỏ đến lớn, nào có đạo lý đệ đệ cưới tỷ tỷ chứ?"

 

Công công phẩy phẩy tay không để bụng: "Chử Đại cô nương... Không đúng, hẳn nên gọi người một tiếng Huệ Mẫn Huyện chủ, người và Sùng Chính Quận vương là quan hệ gì, người Kinh thành này ai chẳng biết! Quận vương cùng lắm chỉ là nghĩa tử của Chử Tướng quân, không có quan hệ máu mủ, người lại là kế nữ của Tướng quân, còn xa mới có quan hệ với Quận vương... Lại nói, đây là Thánh chỉ đó. Đừng nói Vạn tuế gia đau lòng Huyện chủ người, cho người hôn sự tốt như vậy, cho dù cho một mối không tốt, quân ân mưa móc lôi đình, người cũng dám không chịu hay sao?"

 

Đạo lý công công nói đương nhiên Tiếu Nương hiểu. Tội bất kính với Vạn tuế gia, dù là ai cũng không gánh vác nổi. Cho nên nàng chỉ có thể cắn răng quỳ trên đệm, lãnh chỉ tạ ơn.

 

Nhưng xoay người, sau khi dặn dò bọn hạ nhân hầu hạ phụ thân thay thuốc, uống canh xong, nàng lập tức ra ngoài tìm Tiểu Quận vương.

 

Vạn tuế gia mới ban cho Hắc Tùy Phong phủ đệ mới. Nhà cũ thật sự quá cũ nát, hắn lại không có nhiều đồ đạc gia sản, nên dứt khoát dẫn theo nhóm sai vặt tôi tớ, chuyển đến nhà mới ở.

 

Đến khi Tiếu Nương gõ cửa sơn son thiếp vàng khí phái đến ầm ầm, người gác cổng nhìn từ khe cửa thấy là Đại cô nương, lập tức mở cửa.

 

Tiếu Nương cũng không cần thông bẩm, đi thẳng một đường vào trong, thấy Hoắc Tùy Phong đang múa kiếm ở tiền viện thì quát luôn: "Hoắc Tùy Phong, có phải chuyện tốt ngươi làm không hả?"

 

(Note của editor: Nam chính đã lộ ra đuôi sói, tớ lại chuyển sang xưng hô ta - nàng khi nam chính nói chuyện với nữ chính nhé!)

 

Hoắc Tùy Phong luyện đến một thân mồ hôi nóng bừng, dưới mặt trời mới mọc, eo thẳng tắp, cơ bắp vạm vỡ lóe ánh sáng nhàn nhạt. Hắn liếc mắt nhìn Tiếu Nương mặt đầy giận dữ, nhẹ nhàng nói một câu: "Nương tử đến rồi, rống như vậy là muốn ra oai phủ đầu với trượng phu nàng, đúng không?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top