Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Freud Thân Yêu (Dịch)
  4. Chương 17: 17

Freud Thân Yêu (Dịch)

  • 435 lượt xem
  • 3129 chữ
  • 2020-11-05 08:53:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Đừng!"+

Tiếng thét của Chân Ý như còn văng vẳng bên tai Ngôn Cách; anh không ngờ Chân Ý sẽ bảo vệ anh. Thấy cái ghế kia nện xuống, đã bao năm rồi, một lần nữa anh cảm nhận được cảm xúc kia, sợ hãi, hoảng hốt. Anh trở mình ôm lấy Chân Ý lăn qua một bên.

Cái ghế đập xuống đất vỡ tan tành, mọi người nhào tới tóm lấy Diêu Phong.

Chân Ý vẫn bị Ngôn Cách đè dưới đất. "Anh không sao chứ?" Cô thật sự rất sợ hãi, khi nãy cái ghế quăng tới với sức lực quá lớn.

"Không sao."

Anh muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy một lực cản, Chân Ý ôm lấy hông anh... Tư thế này... Anh cúi đầu liếc nhìn; Chân Ý sửng sốt, vội vàng buông tay ra như điện giật. Ngôn Cách đứng lên, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm do bị cô níu chặt.

"Xương sau lưng có bị gãy không?" Cô ló đầu nhìn quanh.

"Gãy rồi lấy của em đền cho tôi nhé?" Anh hỏi, không có biểu cảm gì.

"..." Cô đoán chắc anh đang nói đùa nhỉ? Nhưng cô không có tâm tư đùa giỡn, lẳng lặng vân vê vạt áo, khẽ nói: "Đền thì đền."3

Ngôn Cách hơi sửng sốt, nhưng không nói gì thêm.

Điệu bộ thì thầm khe khẽ của họ bị mấy bác sĩ y tá xung quanh để ý, thêm vào cảnh dũng cảm quên mình của Ngôn Cách khi nãy, tất cả mọi người đều đoán già đoán non. Dù sao, tuy chuyên môn của bác sĩ Ngôn rất tốt, nhưng tuyệt đối không có tâm tư giúp đỡ và bảo vệ. Khi nghiên cứu anh có thể làm thêm giờ hay thức đêm; nhưng thấy đồng nghiệp nào suýt ngã mà để anh đỡ là chuyện không thể nào.6

Chân Ý cũng kinh ngạc, theo lý mà nói anh và An Dao đang ở bên nhau, sao lại có hành động thân mật với cô như vậy. Lẽ nào cô hiểu lầm?

"Ngôn Cách, anh..."

Cô vừa định hỏi thì cảnh sát phía sau đi tới: "Bác sĩ Ngôn, có thể cùng chúng tôi tới Cục Cảnh sát cho lời khai chứng minh tình trạng của Diêu Phong không?"

"Được." Ngôn Cách khẽ gật đầu, nhưng lập tức nhìn về phía Chân Ý. "Khi nãy em muốn nói gì?"

"Anh bận việc trước đi, không có chuyện gì hệ trọng đâu."

Ngôn Cách đi cùng cảnh sát. Chân Ý tiếp tục đi làm công việc tình nguyện, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, cô nhớ về chuyện khi nãy, trái tim thắt lại khó hiểu. Trong thời khắc nguy cấp, bản năng trong tiềm thức đã chiếm thế chủ đạo.

Ôi, nguy rồi, cô vẫn còn thích anh!6

Chập tối, Chân Ý lái xe đưa ông nội đến nhà chị họ. Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, chị họ Thôi Phỉ và anh rể Thích Hành Viễn tổ chức lễ mừng thọ cho ông nội. Bề trên nhà Thích Hành Viễn đã qua đời cả rồi; phía Thôi Phỉ chỉ còn mẹ (bác của Chân Ý) và ông nội. Chỉ còn một người già cao tuổi, doanh nhân lại hay phô trương, không chúc thọ ông cụ thật sự không coi được.

Thôi Phỉ ở khu biệt thự tại nội thành phía Nam, cây cối sum suê, cầu nhỏ bắc qua dòng nước, môi trường tốt đến khó tin. Chân Ý ca ngợi: "Đây mới là chỗ người ở!"

Ông nội không vui: "Lời này của con không đúng rồi, chẳng lẽ con không sống ở đây thì là con cún ư? Tuyệt đối không được tự coi nhẹ mình."

Chân Ý vui cười: "Vâng. Căn nhà gỗ của ông mới là chốn thần tiên cư ngụ."

Mức độ xa hoa của nhà Thôi Phỉ không thể nói chi tiết được. Chủ nhân trong nhà không nhiều, người giúp việc lại đông, căn nhà to lớn không hề trống trải. Thôi Phỉ lớn hơn Chân Ý bảy, tám tuổi, năm nay hơn ba mươi. Thích Hành Viễn năm mươi mấy, trạc tuổi mẹ Thôi Phỉ. Trước Thôi Phỉ, Thích Hành Viễn có một trai một gái và một con gái riêng, đều đã trưởng thành, không nhỏ hơn Thôi Phỉ là bao. Nhưng đứa con ông ta thương nhất là con gái Thích Hồng Đậu do Thôi Phỉ sinh cho ông ta, năm nay chín tuổi, học tiểu học.

Chân Ý hẹn Tư Côi và Dương Tư ăn tối, còn Thích Hành Viễn phải đi đón con gái từ lớp học vẽ về. Hai người cùng lúc ra ngoài, ai chạy xe nấy. Chân Ý không ngờ Thích Hành Viễn lại đích thân đón Thích Hổng Đậu tan học. Thích Hành Viễn là ông chủ của một doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực internet, sản nghiệp gần chục tỷ. Sau giai đoạn gây dựng sự nghiệp mới bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu và tình thân. Chắc rằng Thôi Phỉ và Thích Hổng Đậu rất hạnh phúc.

Có lần Thôi Phỉ nói với Chân Ý qua điện thoại, gặp được một người đàn ông chín chắn mà giàu có, trải qua bao thăng trầm, hiểu cách chung sống với phụ nữ, lại gặp gỡ đúng vào thời kỳ cuộc đời người đó chuyển từ sự nghiệp sang tình yêu và tình thân; đối với phụ nữ, là chuyện may mắn và hạnh phúc biết nhường nào.

Chân Ý không bình luận gì về điều này. Đàn ông được vậy là do trước đó được rất nhiều phụ nữ dạy dỗ mà thành, người phụ nữ cuối cùng không cần tốn công bảo ban, nhặt đồ có sẵn là được. Nếu là cô, cô thà rằng mình là người phụ nữ giỏi giang dạy bảo cậu thiếu niên ngây ngô trở thành người đàn ông tốt. Đây không phải cô tình nguyện hiến dâng, mà vì cô thích khiêu chiến.

Thôi Phỉ cười: "Tiểu Ý, nếu em hiến dâng tuổi thanh xuân dạy dỗ một người đàn ông tốt, kết quả là may áo cưới cho người ta, em sẽ hối tiếc không kịp đấy."

Chân Ý không để tâm: "Tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống. Em không sống vì đàn ông. Anh ta muốn chạy theo người khác, em quay đi tìm người tốt hơn. Trên đời không phải chỉ có một kiểu hạnh phúc, cũng không phải chỉ có một loại đàn ông. Kiểu người em không muốn trở thành nhất là người phụ nữ tủi hờn."

Thôi Phỉ liền than thở: "Tiểu Ý, mong người em yêu không phụ em."

Đương nhiên Thôi Phỉ hạnh phúc. Hồi cấp hai, Chân Ý ở nhà bác gái. Khi đó Thôi Phỉ sắp tốt nghiệp đại học, được Thích Hành Viễn theo đuổi điên cuồng. Sự lãng mạn tạo dựng bởi tiền bạc khiến chị ấy không thể nào kháng cự. Chân Ý là người thân của Thôi Phỉ, được hưởng ké không ít món ăn ngon, quần áo và trang sức cao cấp đến từ nước ngoài. Khi Chân Ý lên cấp ba, Thôi Phỉ đã kết hôn. Cho đến bây giờ, cuộc sống và tình yêu của chị ấy đều mỹ mãn.

Nhưng thi thoảng Chân Ý sẽ nhớ tới mùa hạ ấy, cô và Ngôn Cách bị ép trốn trong tủ quần áo. Ngoài kia, trên bàn ăn đối diện cửa phòng ngủ, Thôi Phỉ và một người đàn ông trẻ tuổi mây mưa với nhau, đó là người tầm tuổi chị ấy, trẻ trung, mạnh mẽ. Khi ấy, Chân Ý nhận ra rằng, thứ Thôi Phỉ muốn không chỉ là của cải và sự chu đáo của đàn ông trung niên, mà còn muốn cảm xúc mãnh liệt và sự điên cuồng đến từ thân thể đàn ông trẻ tuổi. Chân Ý không đề cập chuyện này với bất cứ ai. Cô nghĩ, chắc hẳn đó là một lần phóng túng của Thôi Phỉ. Dù sao, Thôi Phỉ rõ ràng hơn ai hết, cái gì mới là thứ chị ấy cần nhất.

Chân Ý đến Cục Cảnh sát đón Tư Côi, Tư Côi vừa lên xe đã hỏi: "Dương Tư nói cậu đi tu rồi à? Một tháng không đi làm, sung sướng không?"

"Sướng chết đi được." Chân Ý thong thả nói: "Sướng đến mức lòng dạ thư thái, cả ngày không thể khép chân."2

Tư Côi cười ha ha: "Chân, hoan nghênh trở lại, nhớ cậu muốn chết luôn rồi."

Chân Ý mỉm cười, tập trung lái xe.

"Vụ án Diêu Phong Đại học K giết người, tớ nghe đồng nghiệp ở quận Thanh Giang nói hôm nay phải kết án rồi. Trước đó vẫn cho rằng tinh thần của Diêu Phong có vấn đề, không ngờ lại giả vờ, lừa rất nhiều cảnh sát."

"Tớ chứng kiến hắn bị bắt ở bệnh viện tâm thần. Hắn có gan giết người lại không có gan chịu tội, giả điên giả dại." Chân Ý khinh thường. "Quả là người không ngay thẳng."

Tư Côi cũng cảm thấy không biết nói sao: "May còn có thầy Ngôn giám định, hắn giả điên giả dại lừa được mọi người, nhưng không lừa được chuyên gia. Nhớ ngày đó báo đài đào bới quá khứ trưởng thành của hắn, viết thành bi kịch giáo dục xã hội của một con người bị hiện thực ép đến phát điên một cách sống động như thật, bây giờ bẽ mặt rồi."

Chân Ý chỉ cười chứ không nói.

"Nhưng Dương Tư xui xẻo, vụ này chẳng mang lại lợi lộc gì cho cậu ấy cả."

"Lợi lộc?" Chân Ý thấy lạ với cách dùng từ này.

"Hôm đó tớ gặp Dương Tư ở tòa án, cậu ấy bảo là vụ của Diêu Phong đáng lẽ phải được xã hội quan tâm, nhưng không gặp thời. Vốn dĩ có thể tranh thủ quyền lợi cho bệnh nhân tâm thần, không ngờ hắn giả vờ."

Chân Ý không biết nên bình luận ra sao. Xe dừng lại ven đường, hai người đi bộ tới tòa án ở phía đối diện, vừa tới cổng đã thấy trong sân rối như mớ bòng bong. Phiên tòa kết thúc từ lâu, nhưng bố mẹ người thân hai bên nguyên cáo và bị cáo đều tụ tập trong sân gây gổ đánh nhau, tiếng khóc tiếng mắng vang lên không dứt. Chân Ý thấy Dương Tư bị đẩy ra khỏi đám người, chạy tới đỡ cô. Mắt Dương Tư đỏ hoe như sắp khóc: "Mình khuyên bố mẹ Diêu Phong đi cửa sau nhưng họ không chịu."

Chân Ý quay đầu lại, chỉ một cái liếc mắt, trái tim đã như bị nện một cú. Không khó phân biệt giữa đám đông. Bố mẹ Diêu Phong tóc hoa râm, quần áo nghèo khổ, khuôn mặt đen sạm tiều tụy, mang những vết hằn do phải lao động nhọc nhằn suốt bao năm tháng. Lưng họ đã còng, nước mắt giàn giụa, quỳ "phịch" xuống đất dập đầu trước phụ huynh các nạn nhân kia. Bàn tay đặt dưới đất đen đúa vàng vọt, đã trải qua biết bao tang thương.

"Xin lỗi, là chúng tôi dạy con không tốt. Là lỗi của chúng tôi... " Trán họ đập xuống nền xi măng, vang tiếng trĩu nặng mà kinh hãi.

Chân Ý quay đầu đi, lệ tràn hốc mắt. Những người phía sau đều khóc, người thân của nạn nhân cực kỳ đau lòng. Đột nhiên có tiếng bạt tai chát chúa đánh vào khuôn mặt già nua, Tư Côi hét lên: "Diêu Phong đã bị xử phạt rồi, sao ông còn đánh người?"

"Bọn họ đáng bị đánh!" Người đàn ông đánh người gầm lên, một giây sau quay đầu nhìn Dương Tư, tóm lây cổ áo cô, gần như nhấc cô lên. "Còn mày là đứa lòng dạ độc ác, vậy mà lại ra tòa giúp tên súc sinh kia."

Chân Ý và Tư Côi lao tới tóm lấy tay gã vặn lại, cứu Dương Tư.

"Bọn mày là ai, đồng lõa hả?" Gã tức tối vô cùng.

Tư Côi còn lớn giọng hơn gã: "Ông là phụ huynh của nạn nhân nào?"

Mặt gã biến sắc, nói ấp úng: "Chân, chân cháu gái tôi bị thương!"

Tư Côi lạnh lùng nói: "Ông mà có tư cách thay mặt nạn nhân đánh người ư? Rõ ràng là bên có lý, lại cứ làm chuyện vô lý. Diêu Phong giết người đã bị xử phạt rồi; ông đánh người thì sao, muốn bị tạm giam à? Còn uy hiếp luật sư!"

Gã hoảng hồn, không lên tiếng nữa. Bố mẹ Diêu Phong vẫn quỳ dưới đất khóc lóc: "Là chúng tôi đáng đánh..." Nhất thời, giữa trời đất dường như chỉ còn tiếng khóc già nua mà bi thương.

Hôm đó hội Chân Ý ăn tối qua loa, không khí có chút nặng nề. Ba người trở về căn hộ của Chân Ý, chen chúc trên một chiếc giường trò chuyện.

Dương Tư thương người già cả, nói Diêu Phong chẳng ra gì nhưng bố mẹ hắn có lỗi gì đâu. Con trai cũng do họ ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng, hôm nay lại rơi vào kết quả này, không phải là tai ương khủng khiếp đổ lên đầu người nông dân chất phác sao? Cô ba lần bốn lượt rung rưng nước mắt, không dừng được mà phải thấm lên chăn.

Tâm trạng của Chân Ý cũng không tốt, than thở: "Bố mẹ ở miền cao phải tốn bao nhiêu tâm huyết mới nuôi nấng Diêu Phong thành tài. Thật đáng thương, nhưng có nạn nhân nào không phải báu vật trong lòng bố me chứ? Sự trút giận của họ đâu thể nói là sai? Đúng là thảm kịch."

Dương Tư che mắt, cất giọng run run: "Lúc bố mẹ Diêu Phong tới thành phố K phải chạy vạy gom góp một trăm nghìn, muốn bồi thường cho nạn nhân. Họ đều không cần, sợ bị xử nhẹ. Ngoài xã hội có rất nhiều người tốt bụng quyên tiền cho nạn nhân, hơn cả triệu đấy. Tòa án cũng không đòi đền tiền. May thay, nếu không với thu nhập mấy nghìn tệ một năm của bố mẹ Diều Phong, số tiền ấy phải trả thế nào?"

Chân Ý lẳng lặng nghe, không nói gì, lòng cô ngột ngạt đến khó chịu, trở mình nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ. Mông lung mờ mịt, như chiếc bánh trôi để lâu không ăn. Lần đầu Dương Tư xử lý vụ án hình sự, e rằng vẫn chưa biết chỉ cần dính líu tới bồi thường, mọi việc đều có biến số, dù đã trôi qua rất lâu rồi. Kiểu phán xét trước không cần bồi thường chỉ cần phạt nặng, sau khi phạt lại nuốt lời trở mặt muốn người nhà của kẻ tử tội phải đền bù là chuyện không hiếm thấy.

Cô xoay người, hỏi Tư Côi: "Vừa rồi sao cậu nhận ra người đó không phải là người nhà của nạn nhân?"

"Kinh nghiệm. Bình thường mấy kẻ làm loạn ghê nhất không phải người thân trực tiếp của nạn nhân, thường là người ngoài như cô dì chú bác gì đó."

Chân Ý cười mỉa mai: "Những kẻ thường ngày bị xem nhẹ, khi có cơ hội lên tiếng và đại diện, đương nhiên phải làm ầm ĩ rồi. Càng to mồm càng có lý."

Dương Tư: "Càng tiếp xúc nhiều với mấy chuyện này, cảm xúc càng bi quan. Ý, tớ thật sự không biết cậu làm thế nào mà gánh vác được vụ án của Đường Thường và Tống Y?"

Chân Ý mặt dày mày dạn: "Không cần thứ gì đặc biệt, chỉ cần trái tim sắt đá và da mặt dày."

Dương Tư bị trêu, kề tới nhéo cô: "Trái tim có sắt đá không thì không sờ được, nhưng da mặt đủ dày."

"..." Không khí buồn bã hoàn toàn bị phá hỏng.

Ba người đùa giỡn, yên lặng một lát lại thao thao bất tuyệt, tâm sự như thuở xưa, tám chuyện lẻ tẻ vặt vãnh cho đến rạng sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau là sinh nhật của ông nội, Chân Ý dậy sớm, trước khi ra ngoài Dương Tư gọi cô lại. Lúc ấy Chân Ý đang đi giày, Dương Tư tựa vào cạnh cửa, chợt hỏi: "Ý, cậu thật sự không biết trước tình trạng tinh thần của Diêu Phong ư?"

"Không, sao thế?"

"Tớ tưởng với quan hệ giữa cậu và Ngôn Cách, lấy thông tin tiện hơn."

Chân Ý sửng sốt một giây, trước đó Dương Tư từng nhờ cô tim hiểu, nhưng cô quá hiểu tính cách của Ngôn Cách, anh sẽ không tiết lộ chuyện của bệnh nhân dù chỉ một chút. Dương Tư khẽ nói: "Không phải tớ nhờ cậu hỏi giúp sao?"

Chân Ý xỏ chân vào giày: "Không dễ hỏi đâu. Dù sao bây giờ tớ với anh ấy không thân lắm."

Dương Tư im lặng, cách vài giây khẽ than: "Do tớ xui xẻo. Sớm biết Diêu Phong giả bệnh, tớ sẽ không nhận vụ kiện này, khiến tất cả mọi người tưởng tớ xúi giục hắn giả điên."

"Đừng quá để ý đến cái nhìn của người khác."

"Cũng phải." Dương Tư mỉm cười, thấy Chân Ý sắp ra ngoài, cô gọi lại: "Chân Ý?"

"Hả?"

"Chúng ta là bạn tốt, cậu trở thành luật sư nổi tiếng rồi, nhớ nâng đỡ tớ nhé."3

"Tớ biết mà."

* * *

Tại khách sạn ở khu nghỉ dưỡng họ Thích, quận Lan Đình. Phòng tổ chức tiệc mừng thọ đông nghịt, nhìn sơ qua cũng phải mấy trăm bàn. Học trò của giáo sư Chân ở khắp thiên hạ, mạng lưới quan hệ của Thích Hành Viễn lại càng không cần phải nói, những người tới đây đều là nhân vật có máu mặt.

Chân Ý nhìn thấy ba người không xa lạ gì: Thích Cần Cần, Thích Miễn và Tề Diệu. Hai người trước là con vợ trước của Thích Hành Viễn, người sau là con gái riêng, không theo họ bố. Họ đều ngồi ngoài, có thể thấy địa vị của họ trong lòng bố mình.

Đi vào phòng tiệc nhỏ bên trong, Thích Hồng Đậu chín tuổi đang ngồi trong lòng bố hưởng thụ mọi ánh mắt. Chân Ý không khỏi nghĩ tới lý luận đàn ông của Thôi Phỉ, hôm nay chị ấy và Thích Hổng Đậu hạnh phúc rồi, nhưng quá trình trưởng thành không trọn vẹn của chị em Thích Cần Cần phải đòi nợ ai đây?

Mọi người vây quanh Thích Hành Viễn bàn chuyện thời sự, kinh tế, thương mại; giáo sư Chân - nhân vật chính thật sự - lại không có ai ngó ngàng đến, ngoại trừ Biện Khiêm. Nhũng đồng nghiệp cùng trang lứa với ông cụ khi đã tới tuổi này, với thân phận đức cao vọng trọng, họ chỉ gửi thư chúc mừng chứ không đến dự; còn học trò của ông cụ, giữa vị giáo sư dần dần già đi và ông trùm của giới kinh doanh, bên nào nhẹ bên nào nặng, mọi người đều tự hiểu rõ.

Chân Ý không giận, bây giờ tình trạng tinh thần của ông nội lúc tốt lúc xấu, đám phàm phu tục tử này ít trêu chọc lão thần tiên nhà cô, cô mong còn chẳng được.

Ông nội đứng bên bàn tiệc buffet, một tay cầm chiếc đĩa nhỏ, một tay cầm nĩa, chỉ chăm chăm vào đồ tráng miệng trên bàn, lăn tăn phán đoán, hồi lâu sau mới quyết tâm gắp một miếng Black Porest.1

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top