Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Freud Thân Yêu (Dịch)
  4. Chương 57: 57

Freud Thân Yêu (Dịch)

  • 442 lượt xem
  • 3456 chữ
  • 2020-11-09 08:35:12

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Biết rồi." Tư Côi dựa vào cô, nói, "Con người Biện Khiêm rất tốt, chu đáo lại lịch thiệp, được giáo dục tốt, còn bao dung tớ."

Chân Ý nghe vậy, cảm thấy thế này thật giống cô và Ngôn Cách.

"Mỗi khi nhìn thấy người đàn ông dạng này, tớ đều tò mò bố mẹ thế nào mới dạy dỗ anh ta được như vậy." Tư Côi cười khẽ, "Hy vọng có ngày được gặp bố mẹ anh ấy."

Nghe vậy, Chân Ý liền hiểu Tư Côi thật lòng biết bao. Cô biết chút ít về gia đình Biện Khiêm. Nhà anh ấy rất giàu, nhưng gặp chuyện bất hạnh. Vì thế phẩm chất nho nhã của anh ấy thật đáng quý vô cùng.

Mới được nửa đường, xe bỗng chết máy. Màn đêm và đèn xe đều đứng lặng.

Cảnh sát Lâm khởi động lại xe, nhưng nó như ông cụ già, lụ khụ vài tiếng và run rẩy được một lúc thì không nhúc nhích gì nữa. Cảnh sát Lâm không biết làm sao: "Tư Côi, em thử chút đi."

Hai người mày mò chiếc xe mãi, Dịch Dương nhàm chán, giọng nói run rẩy: "Rừng sâu núi thẳm, ta... đến... đây..., kể chuyện ma nào..."

Cảnh sát Lâm và Tư Côi lòng dạ vững vàng, làm như không nghe thấy. Mặt Chân Ý trắng bệch.

Dịch Dương thất bại, lại âm u nói: "Vậy chúng ta nói về hung thủ giết chết tay phượt rồi chôn xác trong rừng sâu đi..."

Tư Côi ngẩng đầu lên: "Ở đâu? Dẫn tôi đi xem đi."

Dịch Dương: "..."

Chân Ý cười ha ha, bặm môi, bên ngoài tối om, bầu trời đêm không hề có ánh đèn thành thị. Cô không dám nghe, lại ngại nói sợ. Nghĩ đi nghĩ lại, hơi buồn đi vệ sinh... Nhịn thôi! Nhưng sao càng nhịn lại càng không được vậy? Vừa nãy ăn bánh mì khô không nên uống nhiều nước thế.

Chân Ý nói khẽ: "Tư Côi, cậu đi vệ sinh với tớ được không?"

"Ừ." Tư Côi đẩy cửa định xuống xe.

"Khoan đã." Cảnh sát Lâm ngăn cản, "Anh đi cùng cô ấy."

Chân Ý đỏ mặt: "Không cần đâu, Tư Côi đi cùng em..."

"Để cảnh sát Lâm đi cùng cậu đi." Tư Côi nói.

Chân Ý hiểu rồi. Một là không thể để hai cô gái đi, đàn ông đi cùng an toàn hơn; hai là không thể để Dịch Dương cùng đi, cảnh sát ở lại hết trong xe. Chân Ý đỏ mặt đi theo sau cảnh sát Lâm tiến vào trong rừng, hỏi: "Cảnh sát Lâm, anh cho rằng Tiêu Nham là kẻ tình nghi à?"

"Ừ, tôi cảm thấy thầy Quý nói rất có lý, mặc dù tôi không hiểu lắm." Cảnh sát Lâm gãi đầu, ngượng ngùng, "Tôi chuyển từ bên quân đội sang, rất hâm mộ những người đã từng học đại học như các cô, ăn nói mạch lạc. Không giống tôi, không biết nói gì cả, chỉ biết cắm đầu làm."

"Nào có, bọn em đâu có kinh nghiệm thực chiến như anh."

Mới đi hơn mười mét, phía trước có một dòng suối nhỏ chắn lại, tầm nhìn trống trải vô cùng. Chân Ý lúng túng cực kỳ: "Thôi, về đi."

"Tôi sẽ đi về phía thượng nguồn mười mấy mét rồi quay lưng lại." Anh ta gãi đầu, rất bối rối, "Chân Ý, yên tâm đi, tôi không nhìn lén đâu."

Thấy anh ta đi xa rồi, Chân Ý nghĩ suối chảy róc rách, chắc anh ta không nghe thấy tiếng đâu, bèn vội vàng ngồi xổm xuống giải quyết. Vừa xấu hổ đỏ mặt, vừa đếm đá cuội, vừa nhìn xung quanh. Những nơi trong tầm mắt chỉ có rừng cây âm u, quay đầu lại không thấy ánh đèn xe ô tô đâu nữa.

Chân Ý nhanh chóng kéo quần đứng dậy, chợt thấy bóng người cao cao phía trước thấp đi một khoảng. Cô sợ tới mức hồn bay phách tán, tập trung nhìn lại, cảnh sát Lâm ngồi xổm không nhúc nhích. Làn gió thổi qua, rừng cây xào xạc, như thể có vô số bóng dáng đang di chuyển. Phía trước, đằng sau đều là vậy.

Chân Ý hãi hùng, chạy nhanh về phía anh ta: "Lâm Hàm!" Năm ấy khi vào Cục Cảnh sát, chính anh ta đã dẫn dắt cô.

Lâm Hàm đang ngồi bên dòng suối, quay đầu lại: "Sao lại gọi tôi như vậy, không biết lớn nhỏ."

"Em hơi sợ mà. Được rồi, chúng ta đi thôi."

Chân Ý xoay người, giẫm phải hòn đá cuội bên dòng suối, trượt chân ngã xuống đất, tay ngập trong đống sền sệt gì đó. Cô sởn gai ốc, cúi đầu nhìn, suýt nữa hét ầm lên. Đá bên bờ suối đẫm máu, máu ấy lẳng lặng chảy xuôi theo dòng nước. Trên tay cô, ở khe đá dưới lòng bàn chân, là những nội tạng đầm đìa máu. Một đống lại một đống, dưới bầu trời mờ mịt, chúng đỏ au, nhìn thấy mà ghê người.

Lâm Hàm cảnh giác: "Vẫn còn ấm!"

Anh ta lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn quanh. Ánh trăng bị tầng mây bao phủ, đêm tối càng sâu thẳm hơn, sâu trong rừng có ánh đèn điện thoại xuyên thấu màn đêm.

"Gã ở đó!" Lâm Hàm giẫm lên tảng đá, lướt qua dòng suối nhỏ lao về phía đối diện.

Chân Ý không dám về một mình, chạy theo anh: "Cảnh sát Lâm!"

Cô thất tha thất thểu bước qua dòng suối, chạy tới khu rừng sâu hút phía trước, dốc hết sức lực chạy theo bước chân anh. Rừng cây tối đen như mực, cô cố hết sức mở to hai mắt, không dám nhắm lại, lo sợ không thấy rõ phương hướng của Lâm Hàm. Nhưng anh ta chạy quá nhanh, bóng dáng lập tức lẩn khuất giữa những bụi cây đứng lặng.

"Lâm Hàm!"

"Cảnh sát Lâm!"

Đêm tối dần dần tĩnh lặng, xung quanh chỉ có tiếng thở hổn hển và tiếng chạy của cô. Lớp lá rơi dưới lòng bàn chân gãy lìa tan tác, cơn gió ập đến, khắp không gian là tiếng xào xạc của lá cây, như thể ngân vang một bản sô-nát. Cô sợ hết hồn hết vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn quanh quất, đâu đâu cũng là cành cây run rẩy, hệt như bóng hình chuyển động. Tim cô như thể ngừng đập, ra sức chạy về hướng Lâm Hàm mất dạng. Cuối cùng, cô đã nhìn thấy anh ta, lần này bóng lưng cao cao của anh ta cũng thấp đi một nửa. Anh ta dựa vào một thân cây, không nhúc nhích.

"Lâm Hàm!" Cô chạy tới ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay anh ta. Nhưng lần này anh ta không nói một lời.

Bóng đêm quá dày đặc, cô không thấy rõ nét mặt anh ta. Một lần nữa cô lại chạm tay vào chất lỏng ấm nóng mà sền sệt nào đó. Cô hốt hoảng đến mức gần như mất hồn: "Lâm Hàm, đừng ngủ, hãy giữ tỉnh táo!"

Cô lần mò thử dò xét hơi thở của anh ta, vẫn còn thở. Cô run rẩy định kiểm tra chỗ chảy máu, lấy áo băng cho anh ta. Đằng sau bỗng vang lên tiếng bước chân, nhỏ vụn, loạt soạt, đi trên vùng đất rải đầy lá rơi, vang giòn và rõ mồn một.

Toàn thân Chân Ý căng thẳng. Trong khoảnh khắc, trăng sáng chợt ló đầu khỏi mây đen, bao phủ khu rừng rậm trong lớp tơ mỏng màu trắng sữa. Ánh trăng chầm chậm lướt qua mặt Lâm Hàm, mắt anh ta nhắm nghiền, mặt bê bết máu. Và trên mặt anh ta xuất hiện một cái bóng, có người vung một thứ trông như chiếc búa lên. Trái tim cô đột nhiên ngừng đập.

Ngôn Cách lái xe đến bên con đường nhỏ im ắng, gọi điện cho Ngôn Hủ. Nói chuyện điện thoại xong, anh hạ cửa kính xuống, tắt máy, tựa lên ghế ngẩn người. Buổi đêm tĩnh lặng, rừng cây rầm rì. Cơn gió thổi qua, không khí mát lạnh như nước suối. Hôm nay là ngày rằm, thi thoảng có tầng mây dày lướt qua, lúc sáng lúc tối. Nhưng nhìn chung, ánh trăng vẫn đẹp vô cùng, như một lớp thủy ngân. Anh không thích thú lắm, không giống ai đó, nhìn thấy trăng sáng sẽ phấn khích kêu to, nhún nha nhún nhảy.

Kỳ lạ thay, giờ phút này điều anh nghĩ đến nhiều nhất không phải là vụ án, mà là đôi mắt sưng húp và dáng vẻ ngáp dài ngáp ngắn không ngừng của cô. Bỗng chốc, một đốm sáng lướt qua kính chắn gió, rất nhỏ, chớp lóe chớp lóe. Chầm chậm bay qua, dần dần ẩn khuất trong rừng cây. Bao nhiêu năm rồi chưa thấy đom đóm.

Nhớ ngày khai giảng năm lớp 11, lớp họ tới Nam Xung du lịch mùa thu. Họ cùng đi xem đom đóm. Gió biển rất lớn, lá cỏ xào xạc, hòa với tiếng sóng biển vỗ bờ, đung đưa bay múa uyển chuyển cùng ánh trăng.

Trong lùm cỏ rậm rạp lập lòe ánh sáng, vô số đom đóm bay ra, như ánh sao bao phủ bầu trời đêm, đẹp đến nỗi khiến người ta không tài nào hít thở. Cô đứng cạnh anh, bàn tay nhỏ bé chợt lồng vào lòng bàn tay anh, chậm rãi, mười ngón tay đan xen.

Khoảnh khắc ấy, gió gần như ngừng thổi, ánh trăng dịu dàng, ánh đom đóm như dòng suối chậm rãi chảy xuôi. Cô kiễng chân, nghiêng đầu kề tới vai anh: "Ngôn Cách, chúng ta ở bên nhau nhé, được không anh?"

Anh nhớ, hôm ấy là ba năm tròn từ lúc họ quen nhau. Không nhiều hơn, không ít hơn một ngày. Đêm mùa hạ, trong một nháy mắt, sóng biển ngừng vỗ, côn trùng trong bụi cỏ cũng ngừng kêu. Anh nói: "Được."

Ánh đèn xe ở gần hơi lóa mắt, Ngôn Cách thoát dòng suy tư khỏi ký ức. Một chiếc xe quen thuộc dừng bên đường, Ngôn Hủ bước xuống từ ghế sau, lên xe anh. Khuôn mặt Ngôn Hủ không một chút cảm xúc. Nhưng Ngôn Cách cảm nhận được, nội tâm Ngôn Hủ đau khổ lo lắng vô cùng.

"Nghi phạm nhằm vào An Dao, anh muốn biết cô ấy có điểm gì đặc biệt thu hút nghi phạm, nhất là chuyện riêng tư người bình thường không biết."

Ngôn Hủ cụp mắt không nói gì. Ngôn Cách nhìn thấu: "Vậy là có rồi."

"Em cho rằng không có liên quan tới chuyện này." Ngôn Hủ nói.

"Em nói cho anh biết đã, anh sẽ phán đoán có liên quan không."

"Anh nói phỏng đoán của mình trước, rồi em sẽ nói có đúng không." Ngôn Hủ rất kiên trì. Anh sẽ bảo vệ bí mật của An Dao.

"Anh." Ngôn Hủ gọi.

"Sao hả?" Ngôn Cách sững sờ. Họ ra đời cách nhau chỉ hai mươi phút, trước giờ Ngôn Hủ chỉ gọi thẳng anh là "Ngôn Cách".

"Nhờ anh chút việc."

"Em nói đi."

"Đừng phân tích em."

Ngôn Cách quay đầu nhìn Ngôn Hủ, im lặng vài giây, cuối cùng nhượng bộ: "Ừ. Anh đoán, có phải cô ấy từng có một mối tình khác, hoặc đã mang thai không?"

"Người trong nhà đã điều tra cô ấy tường tận, nếu có, liệu có cho phép kết hôn không?" Ngôn Hủ hỏi, "Ví dụ như Chân Ý, nhiều năm trước cô ấy chỉ tiếp cận anh mà người nhà thậm chí còn làm rõ cả nguyên nhân cái chết của vợ cũ bạn trai chị họ cô ấy."3

Ngôn Cách lặng yên hồi lâu, nói: "Anh cũng cảm thấy khả năng không lớn. Nghi phạm mắc chứng hoang tưởng, trong khoảng thời gian gần đây, không có ai yêu đơn phương hay theo dõi cô ấy sao?"

Ngôn Hủ lắc đầu: "Trong nhà có người chuyên theo dõi cô ấy."

Lái xe tới điểm dừng chân liên lạc dưới chân núi, Ngôn Cách nói: "Nếu không gây chú ý, hẳn là bệnh nhân của An Dao. Em nhớ kỹ lại, một hai tháng nay An Dao có đề cập đến ai đó đặc biệt, hoặc nói lời nào đặc biệt không?"

Cả quãng đường lặng thinh. Lúc trở về nơi trú chân, Ngôn Cách dừng xe lại, chợt nghe Ngôn Hủ nói: "Lẽ ra em nên để người chuyên theo dõi vào bệnh viện trông chừng cô ấy."

"Ngôn Hủ, đây không phải là lỗi của em."

"Phải mà." Ngôn Hủ cố chấp nói, như đứa trẻ khó dạy bảo.

"Anh không biết thế này có được xem như an ủi không, nhưng xét trên hành vi của nghi phạm lúc này, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu."

Một lúc lâu sau Ngôn Hủ mới lên tiếng: "Ngôn Cách."

"Gì cơ?"

"Nếu hôm nay người bị bắt cóc là Chân Ý, anh sẽ nhận ra những lời này không có tác dụng."

Trái tim Ngôn Cách hơi khựng lại, khó hiểu thay, anh không thể hít thở trong phút chốc, lo lắng cho Chân Ý mà không có nguyên do. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng, Chân Ý đã rời đi được năm mươi phút rồi. Đi cùng cảnh sát nên chắc không có chuyện gì đâu. Đang suy nghĩ, điện thoại di động kêu "tít tít", là tin nhắn của người anh đang nhung nhớ: Ngôn Cách... vậy mà họ lại kể truyện ma T_______T, ẳng, sợ lắm lắm, chiếp chiếp chiếp... Bao giờ em về anh phải ôm em đấy nhá... Òa hu hu...7

Kiểu tin nhắn kinh điển của Chân Ý đây mà, một đống ngôn từ làm nũng, chỉ nhìn chữ đã có thể tưởng tượng ra giọng điệu và vẻ mặt của cô khi nói những lời này, kể cả thân hình nhỏ bé quay tới quay lui không thể đứng thẳng của cô.

Lòng anh bình an trở lại, nhắn một chữ: Được, vừa định gửi đi lại quyết định thêm câu:Chú ý an toàn, nhưng còn chưa kịp...

Ngôn Hủ đứng bên lên tiếng: "Chỉ có một câu."

"Là gì vậy?"

"Có một hôm An Dao nói, cô ấy gặp một người đàn ông làm cô ấy nhớ lại thời điểm mới gặp em." Nói xong, Ngôn Hủ lại cúi đầu, "Có lẽ, cô ấy muốn biểu đạt rằng người đàn ông kia ít nói."

"Không đúng."

Ngôn Cách hiểu ra ngay, anh lập tức xuống xe, đi tới trước xe của đội trưởng Trần chỉ huy trưởng, không đợi gõ cửa đã mở cửa xe ra, nghiêm nghị nói: "Đội trưởng Trần, lập tức báo cho người trong núi rút về. Tiêu Nham không phải tên bắt cóc, tên bắt cóc thật sự có khả năng rất hung bạo. Anh ta không có mục tiêu, nhưng ai cũng là mục tiêu của anh ta. Nếu anh ta thật sự ở trong núi, và những ai vào núi khinh suất, chỉ xử sự với anh ta như kẻ bắt cóc thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."

Nghe anh nói vậy, đội trưởng Trần cau mày: "Nhưng đội A đã bắt được Tiêu Nham rồi, đang trên đường dẫn anh ta về. Đội viên phát hiện nghi phạm đang dâm loạn với hai thiếu nữ trong biệt thự riêng, mặc dù chưa phát hiện ra những con tin khác, nhưng anh ta vẫn có khả năng bắt cóc bác sĩ An và đứa trẻ..."

"Không phải anh ta." Ngôn Cách ngắt lời, "Có lẽ bản thân anh ta là tội phạm, nhưng vụ này không do anh ta gây ra, xin hãy lập tức nhắc nhở đội viên chú ý nhân vật khả nghi."

Còn đang nói, đèn đã lóe lên, có xe lái tới, đội A đã trở về.

Mấy cảnh sát lôi Tiêu Nham xuống xe, gã ta gào thét: "Tao cho tiền, đôi bên tình nguyện. Bác sĩ y tá gì chứ, tao không nhìn thấy, đừng đổ oan cho tao."

Quý Dương đi cạnh anh ta, nói gì đó. Tiêu Nham mở to mắt, giận đến bật cười: "Vớ vẩn, tao đã không còn thích Hứa Thiến từ lâu rồi, tao chưa từng đụng một ngón tay vào cô ta. Cô ta chửa đứa con hoang của ai sao lại đổ lên đầu tao?"

Cảnh sát tóm gã rời đi.

Quý Dương đi tới, nói với đội trưởng Trần: "Bây giờ tôi sẽ trở về thẩm vấn anh ta."

"Cảnh sát Trần." Giọng Ngôn Cách rất thấp, từng chữ từng câu rõ ràng giữa đêm đen, "Nghi phạm thật sự là kẻ vừa nhìn thấy con người đã muốn móc sống trái tim của người ta. Tin tức này rất quan trọng, anh không định nhắc nhở cấp dưới của mình sao?"

Quý Dương và đội trưởng Trần đồng thời lên tiếng: "Anh nói gì?!"

"Nghi phạm tìm An Dao không phải bởi vì say đắm cô ấy, mà bởi vì cô ấy là bác sĩ khoa tim. Nghi phạm bị hoang tưởng, anh ta cảm thấy tim mình có vấn đề, sẽ chết. Anh ta muốn sống, muốn dùng trái tim của người khỏe mạnh thay vào cho mình. Anh ta bắt đứa trẻ sơ sinh kia vì anh ta cho rằng trái tim trẻ con là tinh khiết nhất. Vì cứu đứa trẻ, nhất định An Dao sẽ nói trái tim trẻ con quá nhỏ, không thể thỏa mãn nhu cầu của cơ thể người lớn. Tôi không dám chắc anh ta có ở ngọn núi này không, nhưng nếu ở đây, lúc anh ta mang tư tưởng được ăn cả ngã về không lại nghe được tin tức này, anh cho rằng anh ta không ra tay với đội viên của anh sao?"

Ngôn Hủ nói, An Dao đã đề cập tới một người đàn ông khiến cô ấy nghĩ đến thời điểm mới gặp gỡ Ngôn Hủ. Bởi vì... người đàn ông này không ngừng tìm An Dao đòi khám sức khỏe vì cảm thấy tim mình có vấn đề. Gã ngày đêm theo dõi động thái của An Dao để rồi cuối cùng bắt cóc trái tim của gã (đứa trẻ) và bác sĩ.

Quý Dương hiểu ra ngay, nhưng đội trưởng Trần không tài nào hiểu nổi: "Bác sĩ Ngôn, tôi đã phá án hai mươi mấy năm, chưa từng thấy loại người như cậu nói. Lý do này rất khó tin, cậu hoàn toàn không có chứng cứ. Nếu những lời nghe rợn cả người này được truyền đi, sẽ khiến công chúng khủng hoảng và rối loạn..."

Còn chưa dứt lời, máy liên lạc trong xe đã cất tiếng ầm ĩ, truyền đến giọng nói hốt hoảng dồn dập của một nữ cảnh sát: "Đội E yêu cầu chi viện, một cảnh sát và một phóng viên mất tích, phát hiện nội tạng động vật vỡ nát, vị trí..."

Bàn tay nắm cửa xe của Ngôn Cách chợt buông lỏng. Anh nhận ra giọng nói này, là nữ cảnh sát đi cùng Chân Ý. Đầu óc anh xoay chuyển cực nhanh, bốn người xuất phát sẽ không để lại hai cô gái, vì thế phóng viên mất tích kia là... Chân Ý.

Anh buông cửa xe, chậm rãi đứng thẳng, đút tay vào túi quần rồi giữ nguyên trong đó. Nhất thời, anh cố gắng kiềm chế suy nghĩ của mình, nghiền ngẫm kỹ lưỡng giọng nói và vẻ mặt của Chân Ý lúc nhắn tin: Ngôn Cách... vậy mà họ lại kể truyện ma T_______T, ẳng, sợ lắm lắm, chiếp chiếp chiếp... Bao giờ em về anh phải ôm em đấy nhá... Òa hu hu... Hình ảnh cô trong tin nhắn quay tới quay lui.

Vậy mà giờ đây, có kẻ sẽ móc tim cô. Mọi người xung quanh bắt đầu hớt hải, liên lạc tới vị trí cụ thể, sắp xếp gì đó. Anh đứng im lìm, lẳng lặng ổn định nhịp tim, cố níu nó đừng rớt xuống vực sâu vạn trượng. Thế nhưng, dưới ánh đèn xe sáng rỡ, giữa xe cảnh sát chói lòa và đám người đi tới đi lui, anh lại đứng yên như thể đã hóa đá giữa cánh đồng hoang không một ngọn cỏ, bao trùm trong băng tuyết.

[1] Majo no Takkyūbin: Một bộ phim hoạt hình do hãng Studio Ghibli thực hiện với sự đạo diễn của Miyazaki Hayao, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Kadono Eiko. Phim được công chiếu lần đầu vào năm 1989. Bộ phim xoay quanh cô gái phù thủy tập sự vừa bước sang tuổi mười ba là Kiki, cô lên thành phố để gặp người bạn thân Jiji cùng với con mèo của mình bằng cây chổi bay. Bộ phim nói về vách ngăn giữa sự tự lập và sự lệ thuộc của các cô bé tuổi thiếu niên tại Nhật Bản.

[2] Ký ức tình yêu hay Eternal Sunshine of the Spotless Mind là một bộ phim tâm lý của Mỹ công chiếu năm 2004. Bộ phim nói về câu chuyện của cặp tình nhân gặp nhiều bất đồng trong cuộc sống là Joel Barish và Clementine Kruczynski. Họ quyết định tới công ty Lacuna xóa bỏ ký ức về người kia để rồi lại thấy không thể sống thiếu nhau và phải tìm mọi cách giữ lại hình ảnh của người mình yêu trong ký ức.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top